“Uống thuốc đi!”
Thẩm Triệt đem cốc nước cùng thuốc đưa cho Tần Tu, lại nhanh nhẹn kéo rương hành lý trong gầm giường ra, chọn lấy chiếc áo lông dày nhất khoác thêm cho Tần Tu.
Tần Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi màu lam cùng chiếc áo gi-lê màu xám nhạt, rõ là đơn bạc.
Tần Tu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay kia, chìa tay ra nói: “Đưa hộp thuốc cho tôi.”
Thẩm Triệt không rõ Tần Tu định làm gì nhưng cũng đưa hộp thuốc qua.
Tần Tu nhìn nhìn, thấy là thuốc dị ứng , lúc này mới uống.
Thẩm Triệt cụt hứng, tâm nói tôi có thể hại anh sao.
Tần Tu uống thuốc xong, đem cốc nước đặt lên bàn, vươn tay nắm lấy cằm Thẩm Triệt, nhìn tới nhìn lui thấy trên mặt Tiểu Mạch Quắn chi chít băng dán vết thương: “Có đau không?”
Thẩm Triệt cười cười, ra dáng không có việc gì: “Anh đến đây rồi liền không đau gì hết.”
Tần Tu liếc mắt nhìn chiếc vòng cho cún trên tay Thẩm Triệt: “Cậu mới sang đây được bao lâu mà vòng ch… vòng tay lại bẩn thành thế này.”
(Anh Tu suýt thì nói ra là vòng cờ hó =)))
Thẩm Triệt cúi đầu nhìn chiếc vòng, lúc bị mấy tên khủng bố đá mấy cái giờ đã bẩn hề hề, có chút ủy khuất: “Lúc diễn kịch bắt buộc phải cởi ra, sau đó lại bị bọn khủng bố dẫm lên mấy cái.
Nhưng mà không sao, giặt một cái là sạch ngay.”
Lúc này cũng đã muộn, cũng không dễ tìm được khách sạn hay nhà trọ, Thẩm Triệt trải luôn một bộ chăn đệm xuống đất, để cho Tần Tu ngủ trên giường.
Vốn đã mệt muốn chết nhưng lúc này, Tần Tu đang ở ngay trước mắt mình, Thẩm Triệt làm cách nào cũng không sao ngủ được.
Cậu lăn qua lăn lại dưới sàn nhà mấy lần, nhoài người tới thì thầm hỏi:
“Anh đang ngủ sao?”
“…Chưa.”
“Vậy chúng ta tán dóc đi.”
Thẩm Triệt nằm dưới sàn nhà, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Tần Tu.
Đúng là càng nhìn lại càng sung sướng.
Nhớ lại bốn mươi tám giờ kinh hoàng vừa trải qua, cậu không khỏi có chút xúc động “còn sống thật là tốt”.
“…Tôi nằm mơ, mơ thấy trên thế giới này không có anh, chẳng có ai nhớ anh là ai cả, chỉ một mình tôi…”
“Mơ rất sáng tạo.” Tần Tu nói.
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm trần nhà bé tí bằng bàn tay: “Sáng tạo gì chứ.
Tôi sợ chết đi ấy.
Anh không tưởng tượng được cảm giác đó như thế nào đâu.
Bất giác phát hiện tất cả những chuyện từng có với anh đều là hư không … cảm giác đó thật sự rất rất đáng sợ.” Cậu thanh niên tóc xoăn nhíu nhíu mày, sau đó lại buông xuống cong miệng cười, “Thật may chỉ là nằm mơ.”
Căn phòng yên tĩnh lại.
Thẩm Triệt nhìn về phía bóng lưng Tần Tu, nhỏ giọng hỏi: “Tần Tu?”
Tấm lưng kia không chút nhúc nhích, hô hấp đều đặn.
Ngủ mất rồi à.
Thẩm Triệt rón rén nhỏm dậy, nhón chân bước tới ngó nhìn gương mặt Tần Tu đang ngủ.
Lúc tỉnh táo là một Gấu Bắc Cực cáu kỉnh, khi đang ngủ lại là một mỹ nhân dịu dàng.
Mặt Thẩm Triệt ngó gần sát như vậy, hít thở cũng khiến vạt tóc mái của Tần Tu khẽ lay lay.
Tần Tu vẫn không tỉnh, xem ra đã mệt muốn chết rồi.
Cậu thanh niên tóc xoăn kề sát bên tai mỹ nhân, nhẹ giọng nói “Ngủ ngon.
Tôi yêu anh”, xong lại vui vui thích thích quay trở về rúc trong ổ chăn dưới sàn nhà.
Sáng sớm hôm sau, nơi hai người tới đầu tiên chính là cửa hàng đồ ăn nhanh, sau đó Thẩm Triệt dẫn Tần Tu dạo chơi khắp các địa điểm nổi tiếng ở New York.
Tần Tu nhìn cậu thanh niên tóc xoăn chen chúc giữa một đám con nít trong tiệm M&M’ mua đậu socola, thiệt tình mất mặt muốn chết.
Thẩm Triệt còn mua hai chiếc T-shirt in hình Anh Chàng Hạt Đậu đại diện cho hãng socola M&M’, vui vẻ đưa cho anh một chiếc.
Tần Tu tỏ vẻ có chết cũng không mặc, quay đầu đi luôn.
Cún bự Thẩm mặt tiu nghỉu lò dò đi theo sau.
Anh chàng Đậu socola đây
Buổi trưa, hai người lại vào cửa hàng MacDonald gần đó giải quyết cơn đói.
Thẩm Triệt mua một đống đồ ăn quay lại, thấy Tần Tu vẫn chưa động tới món nào: “Sao anh không ăn gì cả vậy?” Tui bình thường một ngày đều chỉ được ăn có mỗi một chiếc Hamburger Big Mac thôi đó.
Đây là phần ăn cả một tuần của tui đó, anh không ăn là tui đau lòng chết lun á!
Tần Tu căn bản không có tâm trạng ăn uống, cau mày đăm chiêu: “Hay là cậu đổi nhà trọ đi.
Chỗ kia chật chội quá.”
“Ra là anh đang suy nghĩ cái này à.” Thẩm Triệt cắn một miếng Big Mac thiệt bự, “Chỗ kia tuy có hơi nhỏ thật nhưng cũng tiện nghi mà.
Đi lại cũng thuận tiện nữa.”
“Tiền thuê nhà tôi sẽ trả giúp cậu.” Tần Tu buột miệng, nhưng nhanh chóng sửa lại, “Coi như tôi cho cậu mượn.”
Thẩm Triệt ngồi ngoạm hamburger như con cún ngồi gặm xương, trong lòng rất là cảm động, nhưng cậu không muốn lại nợ nhân tình thêm nữa, kể cả người kia có là Tần Tu, vậy là bèn cười nói: “Ở bên này tìm nhà trọ không dễ lắm đâu.
Với cả tôi ở cũng quen rồi.
Đổi nhà trọ, lại phải đổi bạn cùng phòng mới, phiền phức lắm.”
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt vẫn tiếp tục ngồi gặm bánh, không nói thêm gìnữa, chỉ bảo là đi WC, lúc đi ra lại cầm mấy cái túi miệng rộng, quơ hai cái liền nhét hết đống hamburger cùng khoai tây chiên trên bàn vào trong túi, kéo Thẩm Triệt đứng lên: “Đi! Tôi mời cậu một bữa thật ngon.”
Thẩm Triệt mù mịt đi theo Tần Tu lên taxi, đang định nói “Ở đây anh không thạo, định đưa tôi đi đâu chớ” liền nghe thấy Tần Tu nói thẳng với lái xe: “Chinatown.”
Nửa giờ sau, trong một tiệm đồ cay Tứ Xuyên lớn.
Thẩm Triệt nhìn một dãy bồi bàn như dây chuyền tự động lần lượt bê lên một dãy nào là thịt kho tàu, thịt hầm, cá hấp,thịt gà Cung Bảo đặt lên bàn, sau đó còn đẩy luôn cái xe đẩy tới để mang thức ăn ra.
Thẩm Triệt hứng chịu ánh mắt ghen tị pha chút khinh bỉ của đám thực khách xung quanh, cái cảm giác của đại gia khi được đại minh tinh đưa đi ăn cơm thế này, khiến cậu có chút hơi khó tiêu hóa…
Tần Tu ngồi bắt chéo chân, vẫn đang cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không có ý định bảo dừng lại.
Thẩm Triệt ghé người qua, thì thầm: “Nhiều quá…”
“Ăn không hết thì gói mang về.
Trong nhà trọ cậu có lò vi sóng đúng không.” Tần gia mải ăn cơm, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nói.
“Vậy vẫn quá nhiều.” Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt.
Anh định gói cho tôi thức ăn cả một tháng đấy sao.
” Thẩm Triệt, cậu gầy đi rồi đó.” Tần Tu buông thìa cơm, thình lình nói.
Thẩm Triệt có chút bất ngờ vì câu nói của Tần Tu, cúi đầu ngắm mình một cái, vẫn rất là rắn chắc à nha: “Làm gì có…”
“Vòng tay rộng ra rồi kìa.” Tần Tu hất mắt về phía chiếc vòng cho cún trên cổ tay Thẩm Triệt, nói “Còn nữa, tôi thử bế cậu lên một chút rồi, rõ ràng là nhẹ cân hẳn đi.”
“Bế thử?” Thẩm Triệt mờ mịt, ôm một cái mà cũng biết được cân nặng mình tăng hay giảm sao?
“Đêm qua lúc cậu ngủ say, tôi có bế thử một chút.” Tần Tu nói xong, còn nâng tay làm điệu bộ như đang đỡ thứ gì đó.
Thẩm Triệt lồi cả mắt: “Anh thừa dịp tôi ngủ say mà bế tôi kiểu công chúa hả?!” Tâm nói tôi còn chưa thừa dịp anh ngủ mà động tay động chân với anh đâu à nha!
Tần Tu vẻ mặt khinh thường: “Bế công chúa cái gì, từng có tự trát vàng lên mặt vậy chứ”, hừ mũi một tiếng, đặc biệt hợp lý hợp tình, “Tôi chỉ muốn xem cậu có gầy đi chút nào không thôi.”
Lại nói tiếp, lúc đầu anh còn lo không biết Thẩm Triệt có tỉnh dậy hay không, ai dè tên này ngủ cái là y như con heo chết.
Tần Tu tâm nói có khi động đất tôi còn phải tay đấm chân đá thì may ra mới lay cậu tỉnh dậy được.
Thẩm Triệt ăn một cái bánh sủi cảo nhân tôm, tâm tình xoắn xuýt, tại sao từ trước đến giờ mình không nghĩ ra, thừa lúc Tần Tu đang ngủ như vậy mà ấy ấy như thế một chút nhỉ…
Buổi chiều, hai người đứng dưới tòa nhà trụ sở Liên hợp quốc chụp một tấm ảnh lưu niệm.
Thẩm Triệt nhờ một cô gái đi ngang qua chụp ảnh giùm, mình thì đứng bên cạnh Tần Tu, phóng khoáng cởi áo lông, khoe cái áo T-shirt in hình Anh Chàng Đậu Socola ra.
Tần Tu hoảng hồn trợn mắt lườm cậu thanh niên socola đang cười đến xán lạn bên cạnh, dưới ánh mắt sốt ruột của cô gái chụp ảnh hộ, đành phải cởi áo lông, lộ ra chiếc áo hình một Anh Chàng Đậu Socola khác, trong bụng thì nghiến răng kèn kẹt nghĩ, sớm biết thế này đã quán triệt nguyên tắc, có chết cũng không mặc cái áo ghê tởm này!
Chụp ảnh xong, Tần Tu dùng tốc độ ánh sáng mà mặc lại áo.
Thẩm Triệt cám ơn cô gái chụp ảnh giùm, thấy Tần Tu ở sau đang ngắm nghía tượng điêu khắc khẩu súng lục.
“Sao lại muốn chụp ảnh chung ở trong này?” Tần Tu hỏi.
Nòng của khẩu súng lục bị bẻ vặn ngược lại, thể hiện ý nghĩa hãy nói không với chiến tranh.
Thẩm Triệt ngầm châm chọc nói: “Tôi thấy bức điêu khắc này rất xứng với anh.”
Tần Tu khoanh cánh tay xem xét cậu thanh niên đầu quắn đang ra vẻ bí hiểm, hừ lạnh một tiếng: “Cái kia của tôi không phải súng lục, ít nhất cũng là Glock mới phải.”
Glock đây :v
Thẩm Triệt trố mắt nhìn bóng Tần Tu xoay lưng bỏ đi.
Cái này mà anh cũng hiểu sao?!
“Hơn nửa năm này, trình độ của cậu rốt cuộc nhích lên được gì rồi?” Lúc đi trên con phố sầm uất chen chúc người, Tần Tu chợt hỏi.
“Đương nhiên không tồi.” Thẩm Triệt lấy bóp ra, đắc ý đưa cho Tần Tu xem.
Trên mặt kia rõ ràng là ảnh chụp chung cùng Morgan Freeman rồi cả Nicolas Cage nữa! Tần Tu sửng sốt không tin vào mắt mình, đang định cầm lấy xem cho thật kỹ, ai dè Thẩm Triệt đã lấy lại bóp tiền.
“Thần thần bí bí cái gì? Đưa tôi xem!” Tần Tu móc cái bóp ra.
“Loại thần vật như này sao có thể tùy tiện cho người khác xem được!” Thẩm Triệt giấu cái bóp đi.
“Vậy thì quay về khách sạn, đem cậu cởi hết ra cho tôi xem!”
Thẩm Triệt đỏ rần cả tai: “Anh đừng tưởng rằng ở New York không có người nghe hiểu tiếng Hoa nha!”
“Tôi còn đang lo không ai nghe hiểu đây này!”
Thẩm Triệt cam chịu, dù sao ở cùng với Tần Tu luôn là gà bay chó sủa như vậy, siêu cấp đồi trụy…
Winter Garden phải tu sửa, vậy nên buổi diễn đầu tiên của 《Death of the salesman》cũng bị hoãn lại đến Nguyên đán.
Tần Tu xin phép nghỉ ở công ty để tới đây, tết Nguyên đán cũng phải trở về, vậy nên cũng không thể đến ủng hộ được, còn Thẩm Triệt vì phải diễn tập nên cũng không có cách nào ra sân bay tiễn.
Hôm nay là ngày 30 tháng 12, hai người tới quảng trường Thời Đại, bữa tiệc đón giao thừa cũng sắp bắt đầu.
Trên quảng trường, dòng người tấp nập, đèn neon chiếu lên bầu trời đêm những mảng màu đầy rực rỡ.
Thẩm Triệt cùng Tần Tu tay cầm một tách cacao ấm nóng, sánh vai đứng cạnh nhau, cùng ngẩng đầu nhìn bảng đồng hồ điện tử Toshiba đang bắt đầu đếm ngược.
“Thẩm Triệt, tôi mới nhận một kịch bản không tồi.” Tần Tu nói.
Thẩm Triệt quay đầu nhìn Tần Tu đầy trầm mặc ở bên cạnh.
Cậu hiểu tại sao Tần Tu lại nói như vậy.
Cậu đương nhiên nhớ rất rõ lời ước hẹn về ba chiếc cúp ảnh đế.
Thời gian từng giây, từng giây trôi qua.
Không khí trên quảng trường càng lúc càng thêm sôi sục.
Một năm này đã sắp trở thành hồi ức.
“Mười lăm, mười bốn…” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Màn hình lớn trên quảng trường bất chợt hiện lên con số đếm ngược.
Tất cả mọi người cùng bắt đầu đếm ngược theo.
New York tháng mười hai gió lạnh đến thấu xương.
Thẩm Triệt nghe bốn xung quanh đều là những tiếng đếm ngược ồn ào, tuy không phải ngôn ngữ quê hương nhưng nghe cũng thấy ấm áp hạnh phúc.
Cậu tuy đang ở nơi đất khách quê người nhưng lại có thể được cùng người mình yêu nhất đón chào năm mới.
“Chín —— tám —— bảy —— sáu —— năm —— bốn —— “
Vô số thanh âm tụ hợp lại, giống như muốn đem ước mong về một năm mới tốt đẹp có thể truyền thẳng lên trời cao.
“Ba —— hai —— một !!”
Trên màn hình đột ngột lóe sáng, pháo hoa cũng phóng vút lên cao, vô số những dải ruy băng sặc sỡ xổ tung ra, cùng lúc với tiếng hò reo, chúc mừng “Happy new year” vang lên khắp quảng trường!
Tiếng chuông đồng hồ đầu tiên của năm mới ngân vang.
Quả cầu thủy tinh khổng lồ lấp lánh từ từ được hạ xuống.
Giống như rất nhiêu đôi nhân tình đang có mặt tại quảng trường thời khắc này, Thẩm Triệt không thể kìm nén mà quay sang ôm hôn Tần Tu, hoặc có khi là cậu bị Tần Tu kích động xoay người lại ôm và hôn môi.
Đây là nụ hôn thật dài nhưng cũng rất thuần khiết.
Không hề vương một chút mùi vị ***, duy chỉ ngập tràn nỗi nhớ riêng tư.
Thẩm Triệt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, còn có người lớn tiếng nói “Chúc hai bạn hạnh phúc”.
Nhìn những người xa lạ ở xung quanh vỗ tay, nhìn hai người mỉm cười chúc phúc, Thẩm Triệt cảm động đến nỗi hốc mắt đã nóng hôi hổi.
Đây là lần đầu tiên tình yêu của cậu và Tần Tu, ở ngã tư của thế giới lại được nhiều người không quen biết chúc phúc đến vậy.
***
Tần Tu về nước.
《Death of the salesman》ra sân khấu thuận lợi.
Thẩm Triệt nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ kia ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong thính phòng, còn có vài gương mặt khá quen thuộc ngày hôm đó nữa.
Đêm diễn đầu tiên chật kín chỗ ngồi, thành công chưa từng có.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Thẩm Triệt rời rạp hát, bỗng nhiên lại có người theo sau gọi lại.
Cậu quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên châu Á đang mỉm cười bước đến.
“Cậu không nhận ra tôi sao?” Đối phương dùng tiếng Trung hỏi Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt quả thật không nhận ra.
“Tôi để ý đến cậu từ vai diễn trong 《Điều quân lệnh số 22》.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Tôi rất thích vai người quấn băng vải của cậu trong vở kịch.”
Thẩm Triệt trong lòng gào thét, nói thiệt hay giỡn nhau vậy, vai đó chỉ là làm nền thôi mà.
“Sở dĩ tôi có ấn tượng sâu sắc với người quấn băng kia, có lẽ là vì tôi cũng từng trải qua cảm giác như vậy.” Người đàn ông thần bí cười hề hề, “Bệnh viện trung ương Kuala Lumpur, cậu còn nhớ không?”
Thẩm Triệt hậu tri hậu giác há hốc miệng, làm sao có thể không nhớ được chứ? Lúc diễn vai người thương binh quấn kín băng trong đầu cậu chính là nghĩ đến anh trai ở giường bệnh bên cạnh hồi đó à nha! Chẳng lẽ… bây giờ mới để ý kỹ, trên mặt ông chú Hoa kiều này đúng là có chút lồi lõm, dấu tích của vết thương.
“Xin chào, tôi là Tạ Toàn, một đạo diễn.” Đối phương cười vươn tay.
Thẩm Triệt há hốc miệng lần thứ hai.
Tạ Toàn, chính là vị đạo diễn đó sao?! Anh ta là vị đạo diễn người Hoa đã giành được giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất đó á!
Bởi vì trong cả công việc lẫn đời tư, đạo diễn này luôn trầm lặng nên gần như không kiếm được ảnh chụp của anh ta trên mạng, vậy nên việc Thẩm Triệt không biết cũng không có gì kỳ lạ.
Thẩm Triệt đầu óc trống rỗng lúng ta lúng túng đưa tay ra, nghe thấy đạo diễn Tạ nói ra một câu kinh hồn mà mém xỉu:
“Cậu có hứng thú tham gia vào bộ phim của tôi không?”
Đạo diễn Tạ nói sở dĩ anh chú ý tới Thẩm Triệt chính là nhờ chi tiết cậu ở trên sân khấu nhích nhích ngón chân cái chân bó bột to đùng kia.
Thực ra, đa số người xem dưới sân khấu không để ý đến động tác này, nếu lúc ấy không phải anh đang ngồi ở hàng ghế đầu thì căn bản cũng không để ý thấy được.
Thế nhưng một khi đã chú ý tới chi tiết này rồi thì mọi thứ lại khác.
Theo như kịch bản, người thương binh quấn băng sau màn đầu không bao lâu sẽ chết, nhưng bởi vì hắn vẫn luôn lặng im không hề nhúc nhích như cọc gỗ, vậy nên những người khác trong phòng bệnh, ngay cả hộ sĩ cũng mất một lúc lâu mới nhận ra hắn đã tắt thở.
Thế nhưng Tạ Toàn lại sớm phát hiện, bởi vì ngón chân cái trên cái chân quấn băng to bự kia của cậu diễn viên đã không còn động đậy nữa.
Người diễn viên chỉ dùng đầu ngón chân để diễn, nói ra nghe có vẻ khôi hài nhưng phần chấp nhất cùng sự nghiêm túc chỉ với chi tiết bé xíu này của Thẩm Triệt đã làm đạo diễn bị rung động.
Sau đó, chỉ cần vở kịch nào có cậu thanh niên này tham gia, anh liền bớt chút thời gian đi xem, dần dà lại phát hiện, cậu ta không phải là kẻ chỉ có thể vào vai phụ, cậu ta cũng có năng lực diễn xuất không hề tầm thường.
Mặc dù lúc trên sân khấu còn có chút trúc trắc nhưng anh cũng nhìn ra được từng chi tiết từng phân cảnh, cậu ta đều suy nghĩ kỹ càng.
Trong 《Death of the salesman》, diễn xuất so với tuổi của cậu ta, cũng có thể nói là xuất sắc rồi.
Mà bộ phim nhựa mới của anh cần một gương mặt mới.
“Tại sao cậu lại nghĩ ra việc động đậy đầu ngón chân lúc diễn trên sân khấu thế?” Có một lần, Tạ Toàn hỏi Thẩm Triệt.
“Thực ra… sân khấu kịch cũng không phải là lý tưởng của tôi.” Thẩm Triệt thành thật trả lời, “Giấc mộng của tôi là được đóng phim.
Ở trong nước, tôi cũng từng đóng một phim điện ảnh, nhưng sau đó do một vài nguyên nhân mà không thể nhận thêm được kịch bản nào nữa.
Cho nên, cho dù chỉ đóng một vai rất phụ trên sân khấu kịch, tôi cũng muốn dùng cách thức của điện ảnh mà thể hiện nhân vật.”
“Quay phim của tôi, tôi sẽ rất nghiêm khắc đó.” Tạ Toàn nói.
“Những diễn viên từng hợp tác với tôi cũng không ưa tôi.”
Thẩm Triệt không rõ chuyện đó thì có liên quan gì, cậu nhìn thẳng vào mắt đạo diễn: “Tôi chỉ muốn đóng phim.”