Chứng Cứ Không Tiếng Động

Edit: Ling

Taxi chạy nhanh trên đường phố Bạch thành, Lôi Mục Dương nhìn phố Cảnh Minh trống trải quen thuộc nhưng cậu bé không nói gì cũng không phản kháng, chỉ dùng thêm sức nắm chặt tay Nguyễn Vi.

Taxi dừng lại trước cửa tiểu khu. Ở nơi đó, một bà lão tóc hoa râm đã chờ đợi từ lâu.

Vừa thấy Lôi Mục Dương, bà lão rơi nước mắt. Bà chạy tới ôm Lôi Mục Dương vào lòng, đồng thời cũng gật đầu cảm ơn Nguyễn Vi

"Dương Dương, sao cháu có thể một mình chạy loạn như thế! Cháu không biết bà nội lo lắng cho cháu lắm sao?" Giọng bà lão thê lương buồn bã, mấy năm qua, đầu tiên là chồng bà mất, sau đó con dâu bị giết, con trai bị bắt, bà thật sự chỉ còn lại đứa cháu này. Nếu như không phải bởi vì còn Lôi Mục Dương, bà không biết mình có thể sống như thế nào.

"Xin lỗi bà nội." Lôi Mục Dương dụi đầu vào lồng ngực của bà, như vậy người khác sẽ không nhìn thấy cậu đang khóc.

Mũi Nguyễn Vi có chút chua xót, cô đưa cặp sách của Lôi Mục Dương về phía hai người "Bà ạ, Dương Dương không có chuyện gì, bà cũng không cần phải lo lắng. Đây là cặp sách của Dương Dương, bà hãy cầm lấy đi."

Bà lão nhận lấy cặp sách. Nhưng bà và Lôi Mục Dương không biết, Trương Ức An cùng Quách Ninh Giang đã chuẩn bị chút tâm ý nhỏ trong cặp sách của cậu bé.

Ngay khi Nguyễn Vi chuẩn bị rời đi, Lôi Mục Dương đột nhiên thoát khỏi cái ôm của bà nội, chạy đến bắt lấy tay trái của Nguyễn Vi.

Nguyễn Vi kinh ngạc quay đầu lại, Lôi Mục Dương nhìn cô bằng ánh mắt sưng đỏ. Tròng mắt của cậu lập loè ánh sáng hi vọng.

"Cô có tin cháu không?" Lôi Mục Dương có chút sợ hãi nhưng vẫn cố chấp hỏi. Cậu biết rõ đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình.

Nguyễn Vi không tiến thêm nữa. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lôi Mục Dương, đồng thời lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu bé: "Dương Dương, cháu biết không, phá án cũng không đơn giản như vậy nên cô không thể hứa với cháu điều gì. Nhưng cô hứa sẽ điều tra vụ án của ba cháu, được không?"

Lôi Mục Dương bình tĩnh nhìn Nguyễn Vi, bỗng nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống gò má của cậu bé. Nguyễn Vi kinh hãi phát hiện, ánh sáng trong đôi mắt của Lôi Mục Dương đã biến mất mà phảng phất trong đó bao phủ một tầng sương mù ảm đạm.

"Lúc trước bọn họ cũng nói với cháu như thế, sau đó bố bị bắt. Nhưng bố cháu thật sự không có giết mẹ mà! Bố yêu mẹ như vậy làm sao có khả năng giết mẹ được!"

Bà nội nghe được lời Lôi Mục Dương sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bà nhanh chóng chạy tới đem Lôi Mục Dương kéo đến phía sau mình: "Cô cảnh sát, Dương Dương còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cô đừng nên để ý lời nó nói."

Nguyễn Vi ở trong mắt bà lão lúc này thấy được hoảng sợ. Cô không hiểu tại sao bà ấy e ngại mình, nhưng cho dù bà lão vô cùng sợ hãi, bà kéo Lôi Mục Dương ra phía sau, bảo vệ cậu bé.

Nguyễn Vi nghi hoặc nhìn về bà lão đang che chở cho Lôi Mục Dương ở phía sau: "Như vậy đi Dương Dương, cô ngày mai mới rời khỏi Bạch thành. Tối muộn hôm nay cô sẽ tới tìm cháu, lúc đó cô sẽ cho cháu câu trả lời chắc chắn được không?"

Lôi Mục Dương trong mắt một lần nữa ánh lên những đốm lửa le lói. Cậu bé tin tưởng Nguyễn Vi, nhưng lại không dám chắc chắn: "Cô thật sự sẽ đến sao?" Lôi Mục Dương cẩn thận hỏi.

Lần này Nguyễn Vi mỉm cười, gật đầu khẳng định.

----

Đường Nguyên Triết đi vào quán cà phê, chỉ liếc mắt liền thấy được Nguyễn Vi đang ngồi trong góc. Cô đang cúi đầu chuyên chú nhìn chằm chằm điện thoại di động.

"Đội phó Nguyễn, đã lâu không gặp."

Nghe được tiếng gọi, Nguyễn Vi ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Đường Nguyên Triết đang nở nụ cười xán lạn: "Có chuyện tốt gì sao mà cậu lại vui vẻ như vậy?"

Đường Nguyên Triết lúc này mới phát hiện mình thực sự là vui mừng đến mức quá đáng. Cậu mau chóng thu lại nụ cười: "Xin lỗi tôi đến muộn."

"Không sao đâu." Nguyễn Vi ra hiệu cho Đường Nguyên Triết ngồi xuống, đồng thời đưa menu của cửa hàng cho Đường Nguyên Triết, "Cậu muốn uống gì cứ gọi, không cần khách khí với tôi."

Đường Nguyên Triết nhận menu nhưng không hề mở ra, chỉ thấy cậu nghiêm mặt nói: "Đội phó Nguyễn, tôi đã dựa theo dặn dò của cô đến phòng hồ sơ, có điều cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại dặn tôi làm vậy không?"

Nguyễn Vi nghe vậy đem điện thoại di động đưa cho Đường Nguyên Triết. Đường Nguyên Triết nhìn màn hình tìm tòi nghiên cứu một lúc.

"Cậu đã xem qua tư liệu vụ án của Lôi Bằng. Cậu cảm thấy một vụ án mạng liên quan đến ba cảnh sát nhưng lại hoàn toàn không có tin tức báo cáo gì cả, điều này là bình thường sao?"

Đường Nguyên Triết xem kĩ tài liệu Nguyễn Vi mang tới, nhưng ngoại trừ hai bản án ra, đúng như Nguyễn Vi nói, cũng không được đưa tin kĩ càng.

"Đúng là có điểm kỳ quái, có điều đội phó Nguyễn, sao cô lại biết vụ án này?" Đường Nguyên Triết cẩn thận tiếp tục hỏi, tuy rằng cậu tin tưởng Nguyễn Vi, nhưng cậu cũng có nguyên tắc của chính mình.

Lôi Bằng giết vợ là vụ án ba năm trước ở Bạch thành. Đường Nguyên Triết năm ngoái tham gia vào sở cảnh sát cũng chỉ nghe thoáng qua. Nguyễn Vi làm thế nào lại biết vụ án này, không chỉ vậy mà còn phát hiện điều kỳ lạ trong đó? Đường Nguyên Triết cảm giác mình trước tiên phải biết rõ vấn đề này.

Nguyễn Vi hiểu rõ sự việc của Lôi Bằng rồi, cô lại lấy ra bức thư của Đổng Bình Văn: "Lúc trước, lần cuối cùng tôi thẩm vấn Đổng Bình Văn, hắn nói với tôi, có một người vô tội chết trước mặt tôi. Khi đó tôi cũng không rõ ý tứ của những lời này của hắn, mãi đến tận lúc con trai Lôi Bằng cầm phong thư này tìm đến tôi."

Đường Nguyên Triết nhanh chóng xem lá thư, sau đó mê man ngẩng đầu lên: "Đổng Bình Văn làm sao lại biết chuyện này?"

"Hẳn là khi hắn bị giam đã nghe được tin tức gì đi." Nguyễn Vi suy đoán nói, "Có điều không sao, chờ một lát tôi sẽ tự mình gặp hắn tìm chứng cứ về vấn đề này."

"Cô muốn đi gặp Đổng Bình Văn sao?" Đường Nguyên Triết ngạc nhiên nói. Đổng Bình Văn bây giờ bị giam chờ xét xử, không có sự cho phép là không được gặp hắn. Nguyễn Vi biết rõ nghi hoặc của Đường Nguyên Triết, cô liền giải thích: "Tôi đã nói chuyện điện thoại với Mã Sâm. Tôi nói cho ông ấy biết tôi muốn đi thẩm vấn địa điểm hủy thi của Tô Tú Anh nên ông ấy đã đồng ý cho tôi gặp mặt Đổng Bình Văn."

Đường Nguyên Triết bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, nhưng Nguyễn Vi trông thấy trên mặt cậu hiện lên chút phức tạp.

"Có vấn đề gì không?" Nguyễn Vi không hiểu nói

Đường Nguyên Triết do dự một lúc. Cậu thử dùng ngữ khí hòa hoãn nhất có thể nói: "Đội phó Nguyễn, cô có nghĩ tới hay không điều này cũng có thể chỉ là một vở kịch của Đổng Bình Văn? Có thể hắn chỉ là ghi hận trong lòng, cho nên muốn trêu chọc cô?"

Nguyễn Vi cảm nhận được tâm ý an ủi trong giọng nói của Đường Nguyên Triết nhưng nó chỉ làm cô càng thêm khó hiểu: "Vì sao cậu lại nói như vậy?"

"Tôi theo lời dặn dò của cô đi xem hồ sơ vụ án của Lôi Bằng, tuy rằng tư liệu cũng không tính là được làm cẩn thận, nhưng tôi cảm thấy, Lôi Bằng quả thật là nghi phạm bị đáng ngờ nhất."

Nguyễn Vi yên lặng ngồi thẳng người. Cô chăm chú lắng nghe lời giảng giải của Đường Nguyên Triết.

"Nạn nhân trong vụ án của Lôi Bằng là vợ ông ta Tần Mộng Quân cùng với Phó cục trưởng Cục công an Bạch thành Cao Thiên Hồng. Xác chết của hai người bọn họ được phát hiện trên xe ô tô của Cao Thiên Hồng, đều là trúng đạn mà chết. Đây chính là lí do Lôi Bằng bị coi là kẻ tình nghi lớn nhất, cô hiểu không?"

Nguyễn Vi ngẫm lại những điều Đường Nguyên Triết nói tới. Cô tổng kết lại nói: "Thế vợ của Lôi Bằng là Tần Mộng Quân và Cao Thiên Hồng có tư tình gì với nhau không?"

Đường Nguyên Triết bất đắc dĩ gật đầu: "Kỳ thực tôi rất đồng tình với Lôi Bằng, nhưng ông ta xác thực có đầy đủ động cơ giết người."

"Ngoại trừ động cơ còn có chứng cứ nào khác không?" Nguyễn Vi nhớ tới dáng vẻ chấp nhất không cam lòng của Lôi Mục Dương.

"Đương nhiên, sau khi kiểm tra đạn trong cơ thể Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng, cuối cùng xác nhận bọn họ đều là bị khẩu sung lục đạn 6-4 của Cao Thiên Hồng giết chết. Mà súng lục như vậy, Cao Thiên Hồng căn bản không có khả năng tùy tiện giao cho người khác, duy nhất chỉ có, Lôi Bằng dựa vào giao tình cùng Cao Thiên Hồng lừa ông ta giao ra súng lục, cuối cùng dùng súng của Cao Thiên Hồng sát hại Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng."

"Nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi, ngoài ra còn có chứng cứ sao?" Nguyễn Vi lo lắng gặng hỏi.

"Lôi Bằng sát hại Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng xong thì vứt bỏ hung khí, có điều lực lượng cảnh sát từ quần áo của ông ta đo được phản ứng khói thuốc súng. Lôi Bằng lúc đầu còn thanh minh, bởi vì ông ta không thích giặt quần áo, phản ứng khói thuốc súng trên quần áo là do một tháng trước tham gia huấn luyện bắn súng lưu lại. Nhưng cuối cùng vẫn là thừa nhận tội sát hại Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng, khẩu súng 6-4 này bị ông ta vứt xuống sông Bạch Thủy."

Đường Nguyên Triết nói xong, Nguyễn Vi trầm mặc rất lâu. Bởi vì cô không thể không thừa nhận, với tình huống này, Lôi Bằng chính là kẻ tình nghi lớn nhất.

Nhưng Nguyễn Vi cũng không có quên, lúc trước Mã Sâm chưa nắm giữ đầy đủ chứng cứ đã hung hăng khiến cho Đổng Bình Văn dưới thủ đoạn của ông ta phải nhận tội, vì lẽ đó có hay không khả năng, Lôi Bằng cũng là do như vậy mới nhận tội?

"Thế nếu lời Lôi Bằng nói là thật thì sao? Nếu khói thuốc súng trên quần áo ông ấy đúng là do huấn luyện bắn súng để lại thì sao đây, sở dĩ ông ấy nhận tội là vì đã trải qua quá trình ép cung giống như Đổng Bình Văn thì sao?" Nguyễn Vi không hề từ bỏ, cô hỏi tiếp.

"Cũng có thể là có khả năng này xảy ra." Đường Nguyên Triết nghĩ đến Mã Sâm, rồi nói. Cậu vẫn cảm thấy rất phản cảm với vị đội trưởng của mình, "Nhưng là tôi ở trong hồ sơ nhìn thấy, lúc đó bọn họ còn sử dụng hai con chó nghiệp vụ giám định mùi hương trên xe, cuối cùng xác định bên trong xe đúng là có mùi của Lôi Bằng."

Lần này Nguyễn Vi nói không nên lời. Cô giờ mới hiểu được tại sao vừa nãy vẻ mặt của Đường Nguyên Triết lại phức tạp như thế.

Chẳng trách Đường Nguyên Triết cảm thấy Đổng Bình Văn là trêu chọc mình. Tình huống trước mắt mà nói, khả năng Lôi Bằng vô tội căn bản nhỏ bé không đáng kể.

Nguyễn Vi nhăn mày. Quan trọng là cô còn đáp ứng buổi tối sẽ cho Lôi Mục Dương đáp án, mà hiện tại cô còn không biết buổi tối sẽ đối mặt với Lôi Mục Dương như thế nào.

Hay đây chính là âm mưu của Đổng Bình Văn? Để mình trở thành hi vọng của một bé trai, cuối cùng lại để cho mình đi đánh vỡ mộng đẹp ấy, Đổng Bình Văn cũng thật là tàn nhẫn đến đáng sợ! Nguyễn Vi nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

"Đội phó Nguyễn, cô vẫn ổn chứ?" Đường Nguyên Triết nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Nguyễn Vi, hỏi.

Bỗng nhiên, Nguyễn Vi uống một hơi hết một ly cà phê lớn ở trước mặt, thả cái cốc xuống, chỉ thấy cô ánh mắt lấp lánh, nói rằng: "Tôi muốn đi gặp Đổng Bình Văn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui