Chung Cư Yêu Quái



Chuyện đầu tiên Cố Bạch làm sau khi trở lại chung cư chính là chạy lên lầu hai, lôi những thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh mà cậu quen thuộc ra khỏi ngăn tủ.

Những màu vẽ hàng hiệu đắt chết kia, Cố Bạch cũng rất động tâm, nhưng cái thứ màu vẽ tranh này, nhãn hiệu khác nhau thì hàm lượng thành phần màu cũng không giống nhau, nếu thiết kế bản thảo thì khẳng định là phải dùng dụng cụ vẽ tranh mà mình quen thuộc để thử trước một lần.

Lúc làm thành phẩm cuối cùng, Cố Bạch mới có thể cân nhắc việc dùng những màu vẽ cao cấp trân quý và tràn đầy sức hấp dẫn kia.

Nói về chủ đề truyền thừa này, theo bình thường mà nói, hình thức biểu hiện trong nghệ thuật chủ yếu là chuyển tiếp, hoặc là thông qua lan truyền, tiếp nhận phương thức biểu đạt để thể hiện chủ đề này.

Cố Bạch không có cảm tưởng đặc biệt gì đối với từ này, cậu biết rõ sở trường của mình là khả năng biểu đạt câu chuyện, hình ảnh mang tính xưa cũ và sắc thái, biết vô cùng rõ nhược điểm của mình là không đủ kinh nghiệm.

Chủ đề nặng ký như truyền thừa, đối với Cố Bạch mà nói thì độ khó có chút cao.

Nhất là muốn mang tác phẩm đến triển lãm để trưng bày, nhất định phải xuất sắc mới được.

Cố Bạch mang lên từ dưới lầu một cái ghế đệm, kéo rèm che đằng sau màn cửa sổ sát đất xuống để tránh ánh nắng chiếu thẳng vào, cậu đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, ngồi xếp bằng trên cái đệm mềm mại, ngửa đầu nhìn giá vẽ đến ngẩn người.

Ánh nắng bị che khuất trở nên ôn hoà không ít, âm thanh do máy điều hoà hạ nhiệt độ cũng không ầm ĩ, tác phẩm tranh ảnh được dàn kẹp cẩn thận trên dây thép bị gió của điều hoà thổi phần phật lay động nhè nhẹ, toà chung cư cách xa đường lớn nên rất thanh tịnh, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy trời xanh bị tấm rèm che mờ.

Không có một chút mây.

Cố Bạch bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây.

Cậu mờ mịt đứng khỏi ghế đệm, thậm chí cũng không ý thức được rằng mình vừa mới ngủ một giấc, mang đầu óc trống rỗng đi xuống lầu.

Địch Lương Tuần nhìn Cố Bạch đầu tóc vểnh loạn lên, trên mặt còn có ngấn do ngủ(*), vẻ mặt lờ mờ, hắn phất phất tay trước mặt cậu.

(*) Lúc ngủ tỳ lên một cái gì đó ví dụ như ghế trúc thì lúc thức dậy cái chỗ tỳ lên sẽ có ngấn.

Cố Bạch gọi hồn về, sau đó lại bị Địch tiên sinh quăng cho một túi đồ ăn vặt nhỏ.

“Thù lao!” Địch tiên sinh nói.

Cố Bạch cầm đồ ăn vặt, nhìn Địch tiên sinh vào nhà đổi giày, sau đó hắn nói thẳng: “Tôi đến ăn chực!”

“…Ơ?”

Địch tiên sinh bắt đầu gọi món: “Muốn ăn gà xào sả ớt(*)!”

Cố Bạch ngẩn người, lắc đầu: “Không có gà.”

Trong tủ lạnh có một con gà đã được làm sạch, giữa trưa đã bị Địch tiên sinh ăn mất.

Có trời mới biết cái vị ảnh đế này thoạt nhìn cao cao gầy gầy này lại có một cái bụng không đáy có thể chén nguyên một con gà, sự thật là (gà) đã bị hắn ăn sạch.

“Tại sao lại không có.” Địch Lương Tuấn lắc đầu, đẩy nhẹ Cố Bạch đến phòng bếp, mở cửa ngăn đá tủ lạnh ra, “Cậu nhìn, đây chẳng phải là có sao!”

“…” Cố Bạch trợn tròn mắt, “Tôi không có mua mà!”

“Tại sao cậu phải mua? Sẽ tự động bổ sung thôi.” Địch tiên sinh nói với vẻ đương nhiên, “Phúc lợi của chung cư này rất tốt.”

Cố Bạch mở ngăn giữ tươi ra, phát hiện hai trái cà chua và hai quả trứng gà cậu đã lấy ra vào buổi trưa cũng đã được bổ sung hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tươi ngon mọng nước, ngay cả ớt xanh cũng được đổi thành xanh mơn mởn, chất lượng cực kỳ tốt.

Chuyện khi nào!

Cố Bạch tê cả da đầu, cậu cực kỳ kháng cự đối với việc lúc cậu không chú ý gì mà có người lặng lẽ vào nhà giao đồ ăn cho cậu.

Cậu quay đầu về phía Địch Lương Tuấn, hỏi: “Giao đến lúc nào? Ai giao ạ? An toàn không?”

“Là gia đình nhà thỏ, chuyên cung cấp cho chỗ này của chúng ta, còn ai giao và giao lúc nào thì tôi không rõ.” Địch Lương Tuấn trả lời, “Bọn họ sẽ không để chúng ta phát hiện được.”

Ý thức lãnh địa của yêu quái đều không yếu, mặc dù lúc này bị loài người chèn ép không gian sinh tồn mà phải chọn quần cư, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chung cư này thôi.

Thực lực không đủ mà tuỳ tiện ra vào nhà người khác, nói không chừng lập tức nhận một bàn tay tát dính lên tường gỡ cũng gỡ không xuống.

Tiểu yêu quái đưa đồ ăn hẳn là chọn những yêu quái khá hiền lành và nhạy cảm với thực vật, sẽ không lại mùi vị hay vết tích gì, ngay cả động tĩnh nhỏ cũng không thể thấy.

Địch Lương Tuấn chưa bao giờ chú ý đến chuyện này, bởi vì xưa nay hắn chưa bao giờ tự nấu cơm.

“Nguyên liệu tươi của cả chung cư này đều do bọn họ cung cấp, đã nhiều năm như vậy cũng không có vấn đề.” Ngài ảnh đế đảm bảo.

Cố Bạch không biết gia đình nhà thỏ là nhà nào, nhưng nghe hẳn là chỗ cung cấp rau quả cho chung cư này.

Nhưng cho dù Địch Lương Tuấn có cam đoan chắc chắn, cậu vẫn còn một chút kinh hoảng, cái loại cảm giác được đối xử như kẻ có tiền thế này cậu thật sự không hưởng thụ được.

Địch Lương Tuấn ngó ngó cậu, đoán chừng nhóc con này vẫn chưa được trải nghiệm loại sinh hoạt quần cư này.

Lúc này ý thức lãnh địa phải thu liễm thích hợp.

“Nếu như cậu ngại thì gọi điện thoại cho quản lý tài chính, dặn đưa đến cửa là được rồi.”

Trước kia cũng không phải không có trường hợp như vậy, dù sao thì sau khi thích ứng xong cuối cùng đều sẽ ngại phiền, vẫn để cho người ta trực tiếp bỏ vào tủ lạnh.

Cố Bạch nghe được phương pháp giải quyết này, có chút thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy giá tiền điện, tiền nước, tiền gas thì sao ạ?”

Địch tiên sinh thở dài, vỗ vỗ đầu Cố Bạch: “Người lớn trong nhà cậu sẽ đưa, cậu còn nhỏ như vậy mà.”

Cố Bạch nghe được người cha như thần long thấy đầu không thấy đuôi của mình phụ trách đưa tiền, trái tim lập tức hạ xuống.

Phí điện nước gas không cần giao, còn có người đưa đồ ăn định kỳ.

Có thể nói.

Chi phí sinh hoạt của cậu có thể tiết kiệm đến mức thấp nhất.

Bàn tính trong lòng Cố Bạch không nhịn được gõ lạch cạch, tính toán mấy thứ vụn vặt.

Phòng ở đã giải quyết, tiền sinh hoạt cũng đã giải quyết, sau đó cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền, mua một cái laptop secondhand… không, mua một cái laptop mới tinh!

Có máy tính là có thể tuỳ tiện bán tranh, còn có thể nhận đặt hàng riêng.

Cố Bạch từ trong tủ lạnh lấy ra gà và nguyên liệu đi kèm, tràn ngập chờ mong đối với tương lai.

Tiết kiệm từng chút món tiền nhỏ là có thể không cần lo lắng nữa, về sau chuyên tâm vẽ tranh, có thể có càng nhiều cơ hội làm việc, có thể kiếm càng nhiều món tiền nhỏ, chờ món tiền nhỏ càng ngày càng nhiều, công việc càng ngày càng nhiều, quen càng ngày càng nhiều người, là có thể mở triển lãm tranh để nâng cao giá trị bản thân rồi!

Cố Bạch cầm dao xắt thịt gà, cảm thấy một khi đột phá được khoản tiền đầu tiên này, về sau tiền sẽ giống như quả cầu tuyết càng kiếm càng nhiều.

Nhân sinh mà, không có truy cầu gì hơn thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc, cuộc sống sung sướng.

Cố Bạch không cầu thăng quan tiến chức, nhưng cậu thập phần muốn phát tài.

Địch Lương Tuấn nhìn đồ ăn vặt bị Cố Bạch tiện tay bỏ vào trong tủ lạnh, hắn vươn tay lấy nó ra, thuận tay xé mở rồi đưa tới bên miệng Cố Bạch.

Cố Bạch ngẩn người, sau đó tránh đi, bỏ dao trong tay xuống, nhận lấy túi đồ ăn vặt nhỏ kia, nhìn thoáng qua bao bì.

Cái túi này thoạt nhìn giống như gói đồ ăn vặt vị khô vịt nước tương của buổi trưa hôm nay, điểm khác biệt chính là bên trên thân núi in hình cánh nhọn Đương Hỗ(*).

(*) Đương hỗ: xem chú thích tại đây.

Mùi rất thơm.

Địch Lương Tuấn cười tủm tỉm nhìn Cố Bạch ăn hết đồ ăn vặt: “Ăn ngon không?”

“Ừm.” Cố Bạch tiếp tục cầm dao lên, cảm thấy phản ứng này của mình hình như có chút lãnh đảm phải không, thế là nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Loại trưa hôm nay ăn cũng thật ngon.”

Thật ra Cố Bạch rất ít khi ăn đồ ăn vặt, cậu có tiền thì cơ bản là đều để lại làm phí sinh hoạt, còn dư đều mang đi mua dụng cụ vẽ.

Không có vật để so sánh, Cố Bạch vẫn cảm thấy đồ ăn vặt Địch Lương Tuấn mang tới đều ăn thật ngon, thậm chí cậu còn cảm thấy có chút thèm.

“Mua ở chỗ nào ạ?” Cố Bạch hỏi.

“Mua ở bên Hoa Sơn.” Địch Lương Tuấn trả lời.

“Dạ?” Cố Bạch ngẩn người, “Có bán qua mạng không ạ?”

Địch Lương Tuấn bị Cố Bạch hỏi vấn đề khó, hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

Cố Bạch có chút tiếc nuối, cảm thấy đồ ăn vặt nhỏ ăn ngon như vậy, nếu mở cửa hàng bán trên mạng thì chắc chắn là lượng tiêu thụ sẽ rất cao.

Đây là thời đại công nghệ, không mở cửa hàng online thì hiện tại làm sao thương nhân có thể kiếm tiền được chứ.

Địch Lương Tuấn được khai sáng, suy nghĩ chừng nào liên lạc bên Hoa Sơn một chút, mở cửa hàng online là một con đường tốt.

Mỗi lần muốn đi mua những thứ này đều phải vượt qua nửa nước Hoa, mặc dù không phiền nhưng cũng rất mệt.

Dù không thể giao những sản phẩm đặc biệt này cho công ty vận chuyển hậu cần của loài người, nhưng đưa cho chuyển phát nhanh của yêu quái, hiệu suất còn cao hơn so với con người.

Phát triển đường dây tiêu thụ, làm một hệ thống chuyển phát nhanh cho yêu quái bên mình, đúng lúc có thể giải quyết luôn đám yêu quái vô công rỗi nghề ngồi xổm trong núi sâu, thúc đẩy bọn họ hoà nhập vào xã hội loài người.

Nhất là những yêu quái cứng đầu kiên định nói rằng yêu quái và con người không có cách nào cùng tồn tại, đào hết lũ con cưng của bọn họ ra khỏi núi quăng vào xã hội loài người, nói không chừng còn có thể đào được một chút đồ tốt từ tay đám lão già kia.

Địch Lương Tuấn không nhịn được xoa xoa hai tay, quyết định ăn xong cơm tối liền đi tìm vị thần thú trấn trạch cùng tầng lầu kia, thương lượng một chút về vấn đề này.

Có thể cọ chút ánh sáng từ vị đại lão kia thì không lo chuyện này sẽ bị lật xe(*), đến lúc đó đồ tốt trong tay mấy lão già chôn thây trong núi kia còn có thể giấu được mới là lạ!

(*) Lật xe: giống “lật thuyền trong mương” bên mình, nghĩa là thất bại.

Địch Lương Tuấn phảng phất như thấy trước mắt mình có một đống bảo bối mọc cánh bay về phía hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Bạch, ánh mắt trở nên hết sức từ ái.

Bé ngoan.

Địch tiên sinh nghĩ thế, đến lúc đó nhất định phải chia cho nhóc con này một phần.

Pháp bảo nè, dị thú nè, đống đồ chơi loạn thất bát tao nè, đều để nhóc con này chọn trước!

Nếu chuyện này thành công, hắn cũng xem như là yêu quái có sự nghiệp có thành tựu đàng hoàng!

Hoàng Diệc Ngưng nhất định sẽ lau mắt mà nhìn hắn!

Địch Lương Tuấn tựa ở cửa phòng bếp, quanh thân bay đầy bong bóng màu hồng phấn.

Sau bữa tối, Địch Lương Tuấn đã ăn uống no đủ, tỉ mỉ nhìn quanh phòng Cố Bạch một vòng, lại quay đầu nhìn thoáng qua Cố Bạch đang dọn dẹp trong phòng bếp, hắn nghĩ nghĩ, đi đến cửa phòng ngủ chính, vừa lật tay một cái, trong tay đã xuất hiện thêm một cây phất trần.

Địch Lương Tuấn duỗi tay ra, treo phất trần lên trên cửa, sau đó phất trần kia chậm rãi chìm vào cửa, biến mất không thấy gì nữa.

Làm xong mọi chuyện, ngài ảnh đế hài lòng gật nhẹ đầu, quay đầu thấy trời sắp tối nên đi tìm Cố Bạch để tạm biệt ra về.

Cố Bạch nghe hắn nói muốn về, nên chạy ra khỏi phòng bếp ngay lập tức, tiễn hắn ra cửa.

Địch tiên sinh thấy Cố Bạch lễ phép lại ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy mình chưa có con mà tình thương của cha đã dạt dào vô kể.

“Buổi tối ngủ sớm một chút.” Hắn dặn dò.

Cố Bạch ngốc lăng, sững sờ gật nhẹ đầu.

“Đừng thức khuya, trước khi ngủ uống một ly sữa bò, mỗi ngày đều có người giao vào tủ lạnh.” Lời nói của Địch tiên sinh thành khẩn, cảm thấy tình cha của mình cao như núi, “Nói không chừng còn có thể cao lên một chút.”

Cố Bạch: “…”

“Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.” Địch tiên sinh lặp lại lần nữa.

Cố Bạch cảm thấy thập phần thẹn thùng đối với sự quan tâm của vị tiên sinh này, cậu cười ngại ngùng, nhẹ nhàng đáp lời.

Lúc này Địch Lương Tuấn mới đóng cửa lại, một giây sau đã xoay người thẳng tiến đến căn nhà đối diện nhà Cố Bạch.

Trước khi ngủ Cố Bạch đứng trước gương đo thử chiều cao của mình, tiếp đó cả người ỉu xìu xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Cậu cũng muốn cao lên mà, cái chiều cao này thoạt nhìn cực kỳ không có khí thế.

Cố Bạch buồn buồn lê dép lẹp xẹp, lúc đi ngang qua phòng bếp, cậu dừng bước lại, nhìn về phía tủ lạnh.

Vị sữa bò rất tốt, Cố Bạch ngủ rất ngon, mấy ngày gần đây gặp ác mộng vì lo lắng tiền sinh hoạt, lúc này đã ác mộng biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại một mảng đen ngọt ngào.

Một mảng… đen…

Cố Bạch mở mắt ra, trong bóng tối đen kịt, mơ hồ nghe được động tĩnh lạch cà lạch cạch ở ngoài cửa, tiếng động kia bồi hồi một lúc lâu ở ngoài, giống như là không vào trong được.

Cố Bạch có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong căn phòng tối đen này, mắt của cậu khác thường, nhưng cậu bị doạ sợ nên không có tâm tư chú ý đến điểm này(*).

(*) (Dành cho các bạn không đọc chú thích) Tác dụng được buff thêm của Đương Hỗ, ăn thịt Đương Hỗ sẽ có được một cặp mắt sáng tinh anh, như chiếc đèn pha nhìn rõ cả trong bóng tối.

Cậu có thể thấy rõ ràng dưới khe cửa có hai cái bóng đen chui vào, hẳn là bóng của người ở bên ngoài… không phải, là của tên trộm mới đúng.

Cố Bạch xém bị doạ chết.

Cậu nghe được tên trộm ở bên ngoài “chậc” một tiếng, sau đó một lúc lâu, kẻ đó lại đi lên lầu hai.

Cố Bạch lắng nghe tiếng bước chân ở trên lầu, nâng mắt nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, là ba giờ sáng.

Đây không phải chuyện quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, điện thoại không có tín hiệu.

Wifi không có, 4G không có, tín hiệu cũng không có nốt.

Không có cách nào báo cảnh sát để xin giúp đỡ.

Cố Bạch nghe tiếng bước chân tới tới lui lui trên lầu, nghĩ đến những bức tranh treo trên lầu kia, nghĩ đến những bức tranh có khả năng biến thành món tiền nhỏ, cậu cảm thấy cái mũi xót xót, muốn khóc ghê.

Cái chung cư này có chuyện gì vậy!

Chẳng phải đã nói có một đám nhân vật quan trọng ở trong này sao!

Cố Bạch ôm điện thoại của cậu, do dự giữa lao ra hay hoảng sợ chạy về nửa ngày, cuối cùng mũi hít một cái, tội nghiệp chui vào trong chăn, cuộn tròn thành một quả cầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Bạch: Nhịn xuống, không được khóc, nhịn… nhịn không được, huhu!!!

(*) Gà xào sả ớt:

"C41jpg"Chè: xin nhắc lại lần nữa, bạn Địch ba tuổi không phải công chính, bạn ảnh đế crush đại hoa đán chứ hong phải tiểu Bạch (đản) đâu, crush tới hết truyện còn chưa biết thành đôi không nữa.

Chương này nằm trong gói quà mừng năm mới, gói quà còn 1 chương Thần Vực và 1 phần Không ship. Có thể là sẽ up chậm một chút vì ngồi gõ đau lưng quá mà ghế dựa chưa về TvT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui