Không có kích động bỏ phiếu, không có xúc đông tranh cử.
Tần Ỷ Thiên muốn làm lớp trưởng, cô được làm lớp trưởng.
Nhìn dưới lớp đầy tay là tay, cơ mặt Trần Đại Hải không ngừng run rẩy.
Đợi đến lúc hắn thấy rõ con của mình - Trần Đào - cùng Lý Dương cũng giơ tay tán thành, lòng hắn có loại cảm giác bị 1000 thớt ngựa hoang giẫm đạp.
Hai tên ngu xuẩn, tụi bây giơ tay làm gì?
Học sinh duy nhất không có giơ tay chính là Trịnh Quốc Đống. Trịnh Quốc Đống biết rõ nhân duyên của mình không tốt, tất cả mọi người đều không thích hắn. Thế nhưng, bọn họ không thích hắn, cũng đồng dạng sợ hãi chính mình.
Dưa theo đề nghị của thầy Trần Đại Hải, chỉ cần mọi người không đứng ra phản đối hắn, như vậy vị trí lớp trưởng cũng chỉ có thể là của hắn. Không cần biết bọn họ có nguyện ý hay không, sự thật này đều không cải biến được.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, Tần Ỷ Thiên đột nhiên xông lên bục giảng.
Sau đó, chuyện không còn như hắn nghĩ.
Trịnh Quốc Đống nhìn thấy Lý Dương cùng Trần Đào bên cạnh cũng giơ tay, bất chấp đang ở trong lớp, đứng lên tát thẳng vào đầu Lý Dương, mắng:
- Khốn kiếp, ai bảo mày giơ tay?
Nhìn thấy Trịnh Quốc Đống nổi giận, cả người Lý Dương run lên, vội rụt tay lại, nói xin lỗi:
Advertisement / Quảng cáo
- Lão đại, không cẩn thận làm sai…
Thấy Lý Dương bị đánh, Trần Đào cũng vội rụt tay lại, giải thích:
- Nhìn thấy động tác của mọi người, bị liệu…nên giơ…
- Ngu ngốc. - Trịnh Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi mắng.
Việc đã đến nước này, Trần Đại Hải nếu còn muốn giữ lại Trịnh Quốc Đống là chuyện không thể.
Hắn liếc nhìn Tần Ỷ Thiên đứng bên cạnh so với hắn còn cao hơn, vị này cũng là một nhân vật phong vân trong trường, đành nói:
- Bạn học Tần Ỷ Thiên chủ động lên tranh cử, rất đáng được ca ngợi… Còn có bạn học nào muốn tranh chức lớp trưởng không?
Không có người trả lời.
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt nóng rực về phía Tần Ỷ Thiên. Bọn họ không tranh giành với cô. Tần Ỷ Thiên muốn làm lớp trưởng, bọn họ nguyện ý để cô làm lớp trưởng.
Cái gì là công chúa? Cái gì là nữ vương?
Là cái này.
Lúc tức giận cô càng trở nên xinh đẹp hơn, mọi người vẫn luôn ưa thích cô, bảo vệ cô, dành tất cả năng lượng cho cô.
Trần Đại Hải cười héo hon, nói:
- Xem ra bạn học Tần Ỷ Thiên là lựa chọn cuối cùng rồi. Như vậy đi, vị trí lớp trưởng sẽ do bạn Tần Ỷ Thiên đảm nhiệm. Tôi hi vọng trong khoảng thời gian tới, bạn sẽ cẩn thận, chăm chỉ, vì cả lớp làm tốt công tác lớp trưởng, đồng thời làm gương cho các bạn.
- Em đứng ra tranh cử không phải vì em cảm thấy mình là lựa chọn thích hợp nhất. - Những lời này là Tần Ỷ Thiên nói cho Trần Đại Hải nghe, cũng là nói cho toàn bộ học sinh nghe. - Em chỉ cảm thấy so với Trịnh Quốc Đống, em đỡ hơn một chút.
- …
Ngực Trịnh Quốc Đống lần nữa nhói lên.
- Em không cẩn thận, chăm chỉ, cũng không có biện pháp làm gương cho mọi người… Sau khi đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, có thể em vẫn cúp học, ngủ trong lớp, không giao bài tập. Thậm chí có khi mọi người đột nhiên phát hiện em biến mất vài ngày, so với trước kia cũng không có gì thay đổi…
- Tần Ỷ Thiên, chúng mình nguyện ý để cậu làm lớp trưởng.
- Đúng vậy, lần trước học Vũ Hạng, cậu mang giày cao gót đi một lần lại một lần…
- Tần Ỷ Thiên, cậu là người thế nào, chúng mình đều hiểu rõ. Cậu muốn làm gì thì làm, đừng cảm thấy áp lực…
- ------
Tần Ỷ Thiên cười, nói:
- Chuyện quan trọng trước tiên là tôi nói rõ ra, miễn cho sau này mọi người cảm thấy thất vọng. Có vài thứ tôi có thể sẽ không có trách nhiệm. Nhưng nếu mọi người có việc tìm tôi, Tần Ỷ Thiên nghĩa bất dung từ.
- Chính là như vậy. - Mọi người nói.
Tần Ỷ Thiên nhẹ gật đầu, nói ra:
- Như vậy, từ hôm nay trở đi, tôi chính là lớp trưởng ban 9.
Rầm rầm…
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp phòng học.
Trần Đại Hải ngoài cười, nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Cái này thì có cái gì tốt mà vỗ tay?
Đã có Tần Ỷ Thiên đứng ra dẫn đầu, vị trí lớp phó bị Đường Thành lấy mất. Hắn tranh cử lớp phó là vì hắn muốn cùng Tần Ỷ Thiên sánh bước, hắn hi vọng hai người không chỉ trong việc học, mà trên khía cạnh công việc còn phải tiếp xúc nhiều hơn.
Bất quá, tất cả khóa đại biểu môn vẫn còn mấy người lúc trước. Trước đây, thời điểm Trần Đại Hải bổ nhiệm tất cả đại biểu môn là dựa theo thành tích mốn mà chọn ra. Thí dụ như Hoàng Hạo Nhiên có thành tích môn Văn tại ban 9 xếp hàng thứ nhất, vậy nên hắn chính là đại biểu Văn. Hứa Ảnh đứng đầu toán học, như vậy cô là đại biểu lớp số học.
Trần Đại Hải vốn nghĩ muốn lấy đi vị trí đại biểu ngữ văn của Hoàng Hạo Nhiên, nhưng kết quả ủng hộ Hoàng Hạo Nhiên tiếp tục đảm nhiệm đại biểu ngữ văn lại vượt qua hai phần ba. Hắn hữu tâm vô lực.
Đối với Trần Đại Hải, đây là lần bổ nhiệm cán bộ lớp thất bại nhất. Bởi vì tất cả chức vụ đều không đúng với kế hoạch của hắn.
Hắn đã mất không chế với cái lớp này. Trần Đại Hải hiểu rõ điều đó.
Advertisement / Quảng cáo
Tất cả cán bộ lớp đều đã được bổ nhiệm, Trần Đại Hải nói vài câu động viên cho có lệ. Bởi vì tâm trạng không tốt, hơn 10 phút sau cùng của tiết học, hắn cũng lười giảng bài.
Phân cho mọi người một vài đề ôn tập ngoài giờ, sau đó, hắn tự mình bước đến bên cạnh Trịnh Quốc Đống vẫn còn đang ngẩn người, gõ gõ lên bàn, nói:
- Trịnh Quốc Đống, em theo tôi ra đây.
Ngoài lớp học, Trần Đại Hải cùng Trịnh Quốc Đống tương đối im lặng.
Thật lâu sau, vẫn là Trần Đại Hải phá vỡ cục diện bế tắc, nói:
- Không nghĩ tới Tần Ỷ Thiên sẽ chen ngang. Nữ sinh này có lực ảnh hưởng quá lớn…
- Tôi hiểu. - Trịnh Quốc Đống lên tiếng. - Tôi biết rõ Tần Ỷ Thiên là dạng người gì. Cô ta muốn, ai cũng ngăn không được.
- Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. - Trần Đại Hải nói. - Tần Ỷ Thiên vẫn luôn không có hứng thú với loại chuyện này. Tôi nghe thầy Bạch ở ban 1 từng nói, bọn họ muốn Tần Ỷ Thiên đảm nhiệm lớp trưởng ban 1, thế nhưng cô ta luôn tìm mọi cách cự tuyệt. Vì sao khi đến ban 9 lại để ý đến mấy thứ này?
Trịnh Quốc Đống lộ ra vẻ phẫn hận, nói:
- Vừa rồi tôi có nghĩ đến. Chỉ có một khả năng.
- Nguyên nhân gì?
- Vì phương viêm. - Trịnh Quốc Đống nói.
Ánh mắt Trần Đại Hải lóe lên, hỏi:
- Có ý gì?
- Ngày đầu tiên đến cô ta đã thổ lộ với Phương Viêm trước mặt mọi người. - Lúc nói ra những lời này, lòng Trịnh Quốc Đống như đao cắt. Tần Ỷ Thiên là Nữ Thần trong suy nghĩ của nam sinh toàn trường. Hắn ỷ vào thân phận con trai chủ tịch trường, cố ý tiếp cạn, nịnh nọt cô, thế nhưng Tần Ỷ Thiên căn bản là không để ý đến hắn. cảm tình của hắn đối với Tần Ỷ Thiên rất phức tạp, rất ưa thích, cũng rất chán ghét. Thế nhưng… Sao cô ấy lại đi thổ lộ với Phương Viêm?
- Chuyện này là thật? Sao trước kia mấy cậu không nói với tôi? - Trần Đại Hải trợn mắt nhìn. Nếu như tin tức là thật, hắn biết chuyện đối với Phương Viêm chính là một hồi hạo kiếp.
- Thật! - Trịnh Quốc Đống liếc nhìn vẻ mặt của Trần Đại Hải. Tất cả mọi người là người quen, cũng không cần phải giấu diếm. - Chỉ có điều tính cách Tần Ỷ Thiên lớn mật, tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy đang nói đùa với Phương Viêm… Cho nên không ai tin là thật.
- Ngu xuẩn. - Trần Đại Hải mắng.
Mắng xong hắn mới nhớ tới thân phận của học sinh trước mặt, lại nịnh nọt cười, nói ra:
- Quốc Đống, tin tức cậu cung cấp vô cùng trọng yếu. Nói không chừng đối với chúng ta có tác dụng."
- Có tác dụng sao? - Trịnh Quốc Đống nói. - Nếu bọn họ nói mọi chuyện chỉ là đùa thì phải làm sao bây giờ?"
Trần Đại Hải lén lút quét mắt nhìn camera một phía một lượt, hung ác nói:
- Nếu như chúng ta ở phía sau châm một mồi lửa khiến chuyện biến thành thật thì sao?
- …
- ------
Mãi đến khi Đường Thành đứng lên hô “Đứng dậy”, toàn bộ học sinh đồng loạt đứng lên “Chào thầy”, Phương Viêm mới biết được trong lớp vừa tiến hành bổ nhiệm cán bộ lớp.
Kết quả bộ nhiệm có hơi vượt ngoài dự liệu của hắn, lớp trưởng vậy mà là Tần Ỷ Thiên… Cái này khiến hắn bị chọc tức. Nữ sinh kia ngoài việc lên lớp đeo tay nghe ngủ, tan học thì chạy ra bờ sông tản bộ, lấy tổ chim. Chưa bao giờ đem sách giáo khoa vào lớp, ngay cả cây bút cũng không có. Thấy bài tập khiến mình hứng thú, cô ta mới tìm bạn cùng bàn là Hậu Tiểu Long mượn bút giấy, còn không thì vờ như không nghe không thấy.
Sao cô ta lại thành lớp trưởng được hả?
Bất quá, Hoàng Hạo Nhiên vẫn là đại biểu môn Văn, đối với chuyện này, Phương Viêm vô cùng hài lòng. Hoàng Hạo Nhiên là học trò hắn xem trọng, hơn nữa trong công việc, đứa nhỏ này rất biết phối hợp và ủng hộ hắn. Những người khác hắn có thể không để ý, nhưng đại biểu môn Văn khiến hắn rất vừa lòng.
Chỗ của Tần Ỷ Thiên để trống, hiển nhiên, hiện tại cô bé này chắc đang nằm ở bờ sông phơi năng, hoặc chui ở cái góc xinh đẹp nào đó làm chuyện mình thích. Ngôi trường này không có bất kỳ ràng buộc gì với cô.
Trường học mặc kệ thì thôi, sao người nhà cũng mặc kệ luôn vậy?
Phương Viêm nghĩ, bản thân phải lựa ngày nào đó đi thăm nhà Tần Ỷ Thiên một chuyến mới được, nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ cô… Không thể quá cưng chiều con cái được.
- Chúng ta bắt đầu học. - Phương Viêm nói.
Lúc Phương Viêm đang giảng “Bàn luận về thơ và bồi dưỡng hứng thú” cho các học sinh thì trên hành lang vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh không lớn, dường như là một đám người cùng bước đi một nhịp, tất cả âm thanh hội tụ một chỗ sinh ra cộng hưởng, lộ ra vài phần hùng hậu, vang dội.
Advertisement / Quảng cáo
Phương Viêm xoay người, nhìn thấy một đám học sinh mặc đồng phục trường Chu Tước đứng ngoài lớp, thông qua cửa sổ quan sát bên trong.
Hắn biết, đoàn học sinh giao lưu của Trường cao đẳng trung học Võ Nhân Nhật Bản đã đến. Vậy mà nhà trường lại không thông báo hắn đi đón tiếp.
Lục Triều Ca cũng đứng lần trong đám người lớn phía sau, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô gật đầu một cái, nhẹ đến mức khó mà phát giác được.
Bên cạnh Lục Triều Ca là một người phụ nữ trung niên mặc đồng mục màu xám. Nhìn thấy Phương Viêm đứng trên bục giảng, cô ta nói:
- Hiệu trưởng Lục, người trẻ tuổi đứng trên bục giảng là học sinh hay giáo viên?
- Là giáo viên của Trung học Chu Tước chúng tôi. - Lục Triều Ca thẳng thắn mà thành thật đáp, trong lòng đã sớm có dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, câu nói đầu tiên của Matsushima khiến cô có loại xúc động muốn nổi điên:
- Thật sự là trẻ tuổi. Tôi rất tò mò một giáo viên trẻ như vậy thì có tài hoa bực nào… Hiệu trưởng Lục, tôi cùng học sinh của mình có thể vào dự thích tiết này được không?
- …
Nếu như có thể, Lục Triều Ca rất muốn chém đinh chặt sắt nói với bọn họ:
- Không được.
Cô cảm thấy vô cùng phiền não, có cảm giác yêu cầu của đoàn giao lưu Võ Nhân này rất vô lương.