Lục Triều Ca khong cười, cô nghiêm túc nhìn Phương Viêm, nói:
- Anh biết trận đấu lần này có ý nghĩa thế nào không?
- Biết. - Phương Viêm gật đầu.
Hắn biết Lục Triều Ca đang lo lắng cái gì, hắn cũng biết vì đứng ra nói chuyện thay hắn mà cô phải chịu trách nhiệm tương ứng trước ban giám đốc cùng lãnh đạo nhà trường. - Đây là vấn đề mặt mũi, cũng là vấn đề về cốt khí. Nói lớn hơn nữa chính là tranh đấu vì quốc khí (1).
(1) Tinh thần dân tộc.
Nước có khí thế, người dân mới có thể ngạo nghễ đứng thẳng.
Nước không đứng vững, lời của dân chúng chẳng khác nào nói dóc.
Phải biết, lúc trước, thi đấu giao lưu cùng Trung học Võ Nhân đều là ban 1 phụ trách. Lúc này đem trách nhiệm giao vào tay ban 9, học sinh cùng giáo viên ban 1 sao có thể cam tâm? Lãnh đạo nhà trường làm cách nào yên tâm?
Lục Triều Ca muốn xóa bỏ sầu lo của lãnh đạo cùng phản kháng của ban 1, tất nhiên cô phải làm rất nhiều thứ trong đó.
Trên lớp, Phương Viêm kể chuyện ếch ngồi đáy giếng, ví von đoàn giao lưu Võ Nhân là con ếch xanh dưới miệng giếng kia. Tuy là hắn không nói rõ ra, nhưng loại chuyện như thế này... Tất cả mọi người đều hiểu rõ. Trên nguyên tắc quan hệ hữu nghị đôi bên, những lời của Phương Viêm quả thật có hơi quá giới hạn, có hiềm nghi cố ý phá hỏng mối quan hệ giữa hai trường.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Lục Triều Ca vẫn không tỏ vẻ gì là tức giận. Thậm chí, thời điểm bọn người Cổ Tư Đình giật dây muốn cô đứng ra quát vài câu để Phương Viêm ngậm miệng, cô vẫn giữ im lặng.
Advertisement / Quảng cáo
Phương Viêm chỉ là một giáo viên, hắn có thể thao thao bất tuyệt đấu võ mồm. Nhưng Lục Triều Ca thì không thể. Cô là phó hiệu trưởng Trung học Chu Tước, là người phụ trách chính đòn tiếp đoàn giao lưu Võ Nhân. Có vẻ vang, cô sẽ được khen thưởng. Xảy ra vấn đề, cô phải gánh trách nhiệm.
Cô nguyện ý bao dung Phương Viêm, cũng nguyện ý tranh thủ một cơ hội cho hắn.
Không chỉ vì cô là lãnh đạo của Phương Viêm, cũng không vì quan hệ giữa hai người tương đối tốt.
Mà là vì bất luận một người Trung Quốc nào, gặp phải loại khiêu khích như vậy đều không thể lui bước.
Tuyệt đối không được!
Nghe Phương Viêm trả lời, Lục Triều Ca rốt cuộc cũng yên lòng.
Trước đó, cô còn lo lắng Phương Viêm chỉ biết vui đùa cợt nhả, không có tích cực, không xem trọng trận đấu này. Nhưng bây giờ, nghe mấy lời hắn nói, cô biết rõ đối với chuyện lần này trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Thậm chí so với cô còn sâu sắc hơn.
- Anh có thể nghĩ vậy là tốt rồi. - Lục Triều Ca nói. - Thời gian thi đấu là sáng ngày mai. Trần đầu trà đạo, trận thứ hai thư pháp, trận thứ ba là đấu kiếm. Ba cuộc tranh tài, anh chuẩn bị cử ai xuất chiến?
Phương Viêm híp mắt cười, nói:
- Lớp chúng tôi nhân tài đông đúc, tùy tiện phái một người ra cũng có thể đánh ngã bọn họ.
- Nghiêm túc một chút.
- Nói thật, thư pháp cùng đấu kiếm tôi đã có lựa chọn. Bất quá, trà đạo thì phải xem xét lại. - Phương Viêm nói. - Dù sao tôi cũng chưa từng uống trà cùng học sinh lần nào. Nếu thật sự không tìm được người, đành qua lớp khác mượn vậy!
Lục Triều Ca nhìn Phương Viêm, nghĩ thầm, anh không cùng học sinh uống trà, chẳng lẽ anh cùng học sinh đấu kiếm rồi hả? Mấy chuyện đánh đấm lỗ mãng đó có khi có rồi cũng nên.
- Tôi có nhân tuyển. - Lục Triều Ca nói.
- Ai?
- Tần Ỷ Thiên!
- Tần Ỷ Thiên? - Phương Viêm ngẩn người. Cô be này quả nhiên là siêu nhân điện quang không gì không làm được? Còn có gì mà cô ta không biết không?
- Là người do hiệu trưởng Trương đề cử. - Lục Triều Ca nói.
Cô cũng chưa uống trà với Tần Ỷ Thiên lần nào, thậm chí cho tới bây giờ hai người còn chưa chính thức gặp mặt. Tuy nhiên, sau cuộc họp, hiệu trưởng Trương Thiệu Phong đã cố ý gọi điện đề cử người thi đấu trà đạo, cho nên Lục Triều Ca nhớ kỹ chuyện này.
Cô tin tưởng, hiệu trưởng Trương sẽ không bày trò bịp hợp gì, dù sao thì nếu thua trận, Lục Triều Ca cô nhục một, còn hắn thì nhục đến mười. Ai bảo hắn là hiệu trưởng Trung học Chu Tước?
- Hiệu trưởng Trương. - Phương Viêm như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lục Triều Ca. - Tần Ỷ Thiên là do hiệu trưởng Trương đưa đến ban 9, quan hệ của hai người họ rất tốt à? Có phải Tần Ỷ Thiên là con gái hiệu trưởng Trương không?
- ...
- Con nuôi?
Vẻ mặt Lục Triều Ca thay đổi, nói:
- Chuyện nhà của lãnh đạo, đừng đoán mò.
- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà. - Phương Viêm cười giả lả, nói. - Hiệu trưởng Lục bận rộn nhiều việc, tôi không quấy rầy nữa. Tôi đi tìm Tần Ỷ Thiên nói chuyện, xem thử ngày mai cô bé kia có thể bớt chút thời gian đi học được không... Làm thầy như tôi quả thật đáng thương mà.
- Nhất định phải thắng. - Lục Triều Ca vô cùng kiên định nói.
- Yên tâm đi, muốn thua cũng khó. - Phương Viêm thờ ơ khoát tay, nói.
Hắn đi tới cửa, xoay người nhìn về phía Lục Triều Ca, nói:
- Nếu như thắng, cô thật sự sẽ đáp ứng tôi một điều kiện?
Advertisement / Quảng cáo
- Vâng. - Lục Triều Ca nói. Nghĩ nghĩ, lại lo lắng bổ sung. - Trong khả năng của tôi.
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người không biết tốt xấu. - Phương Viêm nói. - Mới nãy nói mượn tiền không cần trả chỉ là nói đùa thôi, cô đừng để trong lòng.
- Hiểu. - Lục Triều Ca gật đầu.
- Nếu như cô thật sự đáp ứng một điều kiện của tôi... Vậy thì cho tôi mượn một khoản tiền đi, hiện tại tôi có hơi túng, cuộc sống rất áp lực...
- Cút! - Lục Triều Ca ném ống đựng bút tới.
- ------
Quán trà Thanh Phong.
Ông chủ quán gọi là Đoạn Hữu Quân, hắn mở quán trà cạnh trường học, một là vì con đường này rất náo nhiệt, lưu lượng người tương đối nhiều, mặt khác, còn có một nguyên nhân khác chính là nhắm vào các giáo viên cùng phụ huynh học sinh.
Các thầy cô muốn nói chuyện với bạn bè, không thể nào không đến quán trà của hắn được, đúng không? Phụ huynh đến đón con, rãnh rỗi ngồi trò chuyện, cũng sẽ chạy đến quán của hắn!
Thế nhưng Đoạn Hữu Quân nghĩ mãi mà không rõ vì sao hôm nay lại có một đám học sinh chạy đến đây?
Không chỉ có học sinh mặc đồng phục Trung học Chu Tước, mà còn có học sinh của Trung học Võ Nhân.
Nếu đã nghĩ mãi vẫn không rõ, vậy thì không cần nghĩ nữa.
Hắn thét to gọi nhân viên nhà mình ra đón khách, cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của khách. Nhất định phải làm cho các bạn học sinh này cảm thấy như đang ở nhà.
Sở dĩ phải chạy đến quán trà Thanh Phong cũng là bất đắc dĩ.
Trong trường có phòng họp, nhưng lại không có dụng cụ uống trà.
Phòng hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng có đồ uống trà, thế nhưng không đồng bộ, mặt khác, không gian phòng lại nhỏ, không cách nào chứa quá nhiều người vây xem được.
Vì vậy, Phương Viêm đề nghị đến quán trà Thanh Phong tiến hành thi đấu. Hắn thường xuyên cùng cha của Hoàng Hạo Nhiên - Hoàng Văn Cường đến đây uống trà. Biết rõ quán trà này cũng không tệ, hơn nữa thường xuyên có người lựa chọn làm nơi đấu trà, dụng cụ không thiếu thứ gì.
Nếu là thi đấu, vậy thì trước tiên cần lập ban giám khảo. Nếu không, ông nói ông tốt, bà nói bà thơm, đến lúc đó không chừng có choảng nhau.
Lục Triều Ca thương lượng cùng Matsushima một phen, hai người bọn họ sẽ đảm nhiệm vị trí ban giám khảo, một người nữa chính là ông chủ quán trà - Đoạn Hữu Quân đảm nhiệm.
Lục Triều Ca chạy đến phòng Đoạn Hữu Quân trao đổi, hiển nhiên, hắn luôn miệng nói đồng ý.
Sở dĩ hắn có thể mở quán trà là vì bản thân cũng là người yêu trà. Hắn không chỉ uống một mình, còn thường xuyên tiếp nhận khiêu chiến đấu trà của người khác. Coi như là hảo thủ trà đạo rất có danh tiếng ở Hoa Thành.
Biết được nguyên do đám học sinh Trung học Chu Tước đấu trà cùng học sinh Nhật Bản, Đoạn Hữu Quần liền cho người mở phòng bao “Thanh Phong Các” mà ngày thường hắn không mở ra cho người ngoài, phòng bao này rất lớn, có thể chứa được hàng chục người cùng lúc, là nơi hắn chuyên dùng để đấu trà và là phòng trà cao cấp dùng để huấn luyện nội bộ.
Một bộ phận người khồi, số khác chia ra đứng, cũng không quá mức chen chúc.
Tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi tuyển thủ hai bên vào bàn.
Phương Viêm ngồi sau lưng Lục Triều Ca, Lý Tự Cường ngồi cạnh Phương Viêm.
Lý Tự Cường một mực nhìn về phía trước, nhưng lại nói với Phương Viêm:
- Phương Viêm, tôi không thích câu. Cũng không thể thích cậu.
Phương Viêm ngẩn người, không ngờ là Lý Tự Cường sẽ nói với mình những lời này ngay thời điểm này. Thành thật, thẳng thắng và vô cùng trắng trợn.
Hắn thật muốn đi lên sờ sờ mặt của hắn ta, xem thử có đeo cái mặt nạ nào không. Chẳng lẽ người ngồi bên cạnh hắn lúc này thật sự là chủ nhiệm Lý mặt mũi tràn đầy cao ngạo lúc trước, ngay cả liếc nhìn hắn cũng không muốn?
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không nhìn Phương Viêm. Thậm chí liếc mắt càng không có.
Trong lòng Phương Viêm không thoải mái, nhưng vẫn cười ha hả nói:
Advertisement / Quảng cáo
- Nghe khiến cho người cảm thấy vô cùng tiếc nuối nhỉ, bất quá… Như vậy cũng là công bằng. Tôi cũng không thích chủ nhiệm Lý.
- Người trẻ tuổi phải hiểu được cúi đầu khiêm tốn, ai không có thời trẻ tuổi? Ai mà không phải chịu đựng? Dựa vào cái gì cậu có thể không giống với những người khác? Dựa vào cái gì cậu vừa đến đã nghĩ muốn nổi danh? - Lý Tự Cường tiếp tục răn dạy. - Lại nói, cậu trêu chọc Trịnh đổng sự, Trịnh đổng sự có ơn đề bạt với tôi. Tôi càng không thể thích cậu được.
- Đúng đúng. Nên như vậy. - Phương Viêm liên tục gật đầu. - Chủ nhiệm Lý nói khá đúng. Anh bất mãn tôi cái gì, đại khái có thể nói thẳng trước mặt tôi… Dù cho tôi một chút cũng không sửa đổi, thì ít nhất trong lòng anh cũng sẽ thoải mái một chút, đúng không?
- …
- Chủ nhiệm Lý, anh tiếp tục. Tiếp tục. Tôi nghe. - Phương Viêm “nhiệt tình” nói. Anh cứ giải tỏa đi, giải tỏa, nhất định đừng nín đến hỏng người nha!
- Tôi và cậu không có gì để nói cả. - Lý Tự Cường tức giận nói. - Cho dù tôi có trăm lần không thích cậu, thế nhưng hôm nay… tôi vẫn hi vọng cậu thắng. Cậu cũng nhất định phải thắng."
- …
Lúc này, đến lượt Phương Viêm á khẩu không trả lời được.
Tựa như lần đầu biết Lý Tự Cường, Phương Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, không nói gì thêm.
Đây là Lý Tự Cường mà hắn biết sao? Đây là vị chủ nhiệm họ Lý trăm phương ngàn kế muốn đá hắn ra khỏi trường sao?
- Sao nào? Rất kỳ quái? - Lý Tự Cường lạnh lùng cười ra tiếng. Thái độ của Phương viêm là gì hả? - Hôm nay, chúng ta đều là người Trung Hoa.
- Ý chủ nhiệm Lý là… qua hôm nay, ngày mai anh không chơi cùng tôi nữa đúng không?