Chung Cực Nhân Loại


Tên: Tây Hương Thập Lục Dạ.
Chủng tộc: Nhân loại [Chung Mạt Luận“chưa kích hoạt”].
Thể chất: Thể Hạt Ngôi Sao [Chung Cực Thí Luyện“chưa kích hoạt”]*.
Công pháp: Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết, Đoạt Thiên Quyết, Âm Dương Long Phượng Quyết.
Thể tu: Đại La Ngọc Tiên Trung Kỳ.
Hồn tu: Thái Ất Kim Tiên Trung Kỳ.
Năng lực: Chòm Bạch Dương, Chòm Kim Ngưu, Con Giáp Thìn, Chính Đạo-A Lại Da Thức, Cực Tốc Thể Động, Thánh Ngã, Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ-Cực Quang Trụ…..
Vũ kỹ: Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ, Vô Hạn Chú Thuật, Phá Diệt Tam Thủ, Kiếm Chi Tam thức.
Thân pháp: Tự Tại Cực Ý Công.
Bí thuật: Tam Đế Thiên Huyền Biến.
Kho đồ: Huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, Mục Lục Sự Sống.
Vàng: 110 tỷ.
Đó là thành quả trong 10 ngày tu luyện của Lục Dạ, hắn đột phá đến Đại La Trung Kỳ cũng là điều bình thường nhưng muốn đến hậu kỳ thì còn dài lắm.
Long Ngâm Tiên Trì trong 10 ngày qua thì Lục Dạ cũng chỉ mới đi vào gần trung tâm mà thôi, vị trí trung tâm của nó, năng lượng thực sự quá mạnh khiến hắn không thể tiến vào.
Nhìn thấy Lục Dạ ba người xuất hiện, các vị Tiên Đế khác cũng sử dụng thần thức quét qua một lần liền thấy được bọn họ thể tu đều tăng tiến một tiểu cảnh giới.
Hoa Vô Tuyết là Đại La Ngọc Tiên Viên Mãn thể tu, Tây Ngôn Xuy Tuyết thì còn kinh khủng hơn Tiên Vương Viên Mãn Thể Tu hoàn toàn không yếu hơn Long Như Nguyệt.
“Tiểu Tuyết ngươi tiến bộ rất tốt!”Hoa Băng Thiên nhìn mình nữ nhi hài lòng gật đầu nói, hắn ánh mắt liên tục đảo qua toàn thân nữ nhi không thấy có gì bất thường mới thở ra một hơi.

Tuy là hắn biết con gái mình đã từ lâu rơi vào tay tiểu tử thối kia nhưng biết là một viêc, chứng kiến lại là việc khác.
Thật sự thì Lục Dạ cũng rất muốn gần gũi với Hoa Vô Tuyết nhưng khi ở trong Long Ngâm Tiên Trì do có Tây Ngôn Xuy Tuyết ở cạnh cùng chỉ có 10 ngày tu luyện nên Lục Dạ dốc hết sức luyện thể.
“Phụ thân!”Hoa Vô Tuyết bị nhìn liền đỏ mặt liếc qua Lục Dạ, nàng cũng vô cùng muốn cùng hắn ôn chuyện cũ a~.
“Khụ khụ, nếu ba tiểu bối đều đã nhận xong phần thường thì ta tuyên bố, lễ mừng thọ này đến đây là kết thúc!”Long Chấn Thiên hơi ho khan, hắn nhìn toàn trường lớn giọng nói.
Lục Dạ trở về bên cạnh Hồ Mị, Hồ Ngọc Ly cùng Phượng Vũ Y các nàng.
“Lục Dạ, tiếp theo ngươi định làm gì?”Long Như Nguyệt đi tới bên cạnh Lục Dạ mở miệng hỏi, trong thâm tâm nàng lại muốn hắn ở lại Long Thiên Tinh này nhưng việc đó là không có khả năng.

Nàng thân là Đế nữ của Long Tộc, nếu đi bên cạnh hắn cũng không tiện.

“Chắc ta sẽ trở về Vạn Yêu Tinh, rồi đi phiêu lưu chăng? Dù sao bổn đại gia cũng không thích ngồi yên một chỗ!”Lục Dạ vừa cười vừa nói, hắn vẫn còn một vé xuyên toa đây.

Theo như hệ thống nói thì thời gian ở thế giới khi xuyên toa với Tiên Ma nhị giới này là 30:1 tức là 1 ngày ở đây bằng 30 ngày bên kia.
“Vậy sao……”Long Như Nguyệt mím môi, nàng trong khoảng thời gian qua đi cùng với hắn là thời gian vui vẻ nhất mà nàng trải qua trong nhiều năm qua.

Nàng không chối bỏ rằng mình thật sự có tình cảm với thiếu niên trước mắt này, giờ phải tách ra khiến Long Như Nguyệt không sao vui nổi.
“Cho ngươi!”Long Như Nguyệt như quyết định điều gì đó, nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thứ lén lút không muốn cho người khác thấy đưa cho Lục Dạ.
Đó là một miếng vẩy trắng như bạch ngọc, lấp lánh ánh sáng bạch kim nhìn cực kỳ mỹ lệ.
“Đây là?”Lục Dạ nhìn miếng vẩy mỹ lệ to bằng cái nắm tay mà Long Như Nguyệt vừa đưa cho mình liền nghi ngờ nhìn nàng.
“Hừ, đừng có nói gì! Coi như ta cho ngươi quà tạm biệt đi!”Long Như Nguyệt hiếm thấy đỏ mặt quay qua chỗ khác nói.
Hành động của nàng dù lén lút nhưng tất nhiên không thể qua mắt các vị Tiên Đế ở đây, họ đều là trừng mắt nhìn miếng vẩy kia.
Miếng vẩy đó tất nhiên là không bình thường.

Đó được gọi là Nghịch Lân!
Mỗi con Rồng trong đời chỉ có thể rụng xuống một khối Nghịch Lân duy nhất, Nghịch Lân cũng có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, chỉ có người cực kỳ thân cận như cha mẹ hay bạn đời của con rồng đó mới có thể chạm vào.
Nghịch Lân cũng vô cùng cứng rắn, tương truyền nó thậm chí không thể bị phá hủy nhưng vì chỉ có một miếng nên đem ra che chắng là không thể nào.
Long Chấn Thiên nhìn thấy cảnh này liền định tiến tới ngăn cản nhưng lại bị vợ hắn là Long Thanh Tịnh ngăn lại.
“Nữ nhi đã lớn rồi, nàng có quyền quyết định điều mình muốn!”Chỉ vài từ ngắn ngủi đơn giản như thế Long Chấn Thiên đã buông lỏng xuống.

Hắn cũng rất vừa ý Lục Dạ tiểu tử này, chỉ là việc Long Tộc bạn lữ là nhân loại thực sự là từ cổ chí kim chưa từng xẩy ra.
Cứ thế Lục Dạ liền trong ánh nhiền như muốn ăn tươi nuốt sống của mấy tên Đế tử khác của Long Tộc, cất miếng Nghịch Lân mà Long Như Nguyệt đưa cho mình vào trong Dạ Linh Châu.
“Ta nhất định sẽ trân trọng nó!”Lục Dạ hai mắt hơi sáng, hắn hiện giờ chưa biết miếng vẩy kia là Nghịch Lần của Long Như Nguyệt, hắn chỉ đơn giản cảm thấy nó là một miếng vẩy cực kỳ cứng cáp mà thôi.
Lời nói của hắn lại nhưng đáp ứng lời cầu hôn khiến Long Như Nguyệt đỏ bừng mặt chớp mắt liền trở lại bên cạnh mẫu thân mình.
Lục Dạ thì là một mặt nghi hoặc không hiểu lắm, nhưng chưa kiệp hắn nói gì thì bên ngoài cung điện liền có một thân ảnh bước vào.
“Đao nhi, ngươi tới đây làm gì?”Người vừa lên tiếng chính là tông chủ Cuồng Thần Tôn, Cuồng Tuyệt danh xưng Cuồng Thiên Đế Tôn.
Người vừa bước vào cung điện không ai khác chính là Cuồng Đao bị Lục Dạ đánh bại mấy ngày trước.
“Đao nhi, không phải ta đã nói ngươi nên tĩnh dưỡng không tới đây rồi sao?”Cuồng Tuyệt có phần tức giận nhìn Cuồng Đao nói, nhi tử hắn đấu thua Lục Dạ toàn cánh tay phải bị phế đi, dù không cam lòng nhưng vì mặt mũi của Cuồng Thần Tông nên hắn đành an bài nhi tử dưỡng thương ở một nơi không quá xa Long Thiên Tinh này, không ngờ hắn giờ lại đi tới đây.

Cuồng Tuyệt đi tới nắm lấy vai của nhi tử mình nói nhưng kỳ lạ là Cuồng Đao lại như người vô hồn không trả lời bất kì chữ nào.
“Không được!”
“Tất cả lùi lại!”
Lục Dạ ngay khi nhìn thấy Cuồng Đao, hai mắt liền co rút.

Hắn nhìn mọi người hét lớn.

Hắn nhìn thấy thứ mà hắn chưa từng gặp phải, linh hồn của Cuồng Đao không giống như lúc trước, giờ nó đã….biến mất!
“Khặc khặc……trở thành ta con rối đi!”Cuồng Đao bất chợt nở một nụ cười quỷ dị, từ trong cơ thể hắn vô số khí lưu màu đen liền tràn ra.
Những vị Tiên Đế khác cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, họ định đem theo đám tiểu bối, đồ đệ của mình lùi ra xa thì lại bị một kết giới chặn lại.
“Ầm!”
“Chết tiệc!”Long Chấn Thiên thử vận sức nhưng lại không hề si nhê gì, kết giới kia chỉ hơi run rẩy rồi liền kiên cố như thường.
Lục Dạ nhìn thấy cảnh này liền sắc mặt khó coi, hắn biết làn khí đen kia, đó giống hệt sức mạnh của kẻ thần bí hắn gặp trong Thiên Đế bí cảnh.
Hồ Ngọc Ly, Phượng Vũ Y, Long Như Nguyệt hay những Đế tử, Đế nữ khác đều phản ứng lại, muốn lùi về sau nhưng tốc độ của làn khí đen kia quá nhanh.
“Tch, bổn đại gia lúc nào cũng phải làm anh hùng như thế này sao?”Lục Dạ nhìn thấy cảnh này liền tạch lưỡi khó chịu, chớp mắt cảnh vật xung quanh cả thế giới trong mắt hắn như thước phim tua cực chậm dường như đứng im.
Lục Dạ hai mắt tràn đầy tơ máu, cơ thể nhanh chống nắm lấy những người kia rời xa làn khí đen.
“Hả?”Đám ngươi chỉ thấy khung cảnh lóe lên rồi mình đã cách xa làn khói đen kia.

Trong khi họ còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì những vị Tiên Đế kia lại vô cùng kinh hãi.
Tốc độ của hắn chỉ có các vị Tiên Đế mới có thể thấy rõ ràng, chỉ thấy trong giây lát đó, Lục Dạ liền bộc phát tốc độ khổng lồ thậm chí sánh ngang Đế Vương!
Một Đại La Trung Kỳ thể tu lại có thể bộc phát tốc độ ngang bằng Đế Vương, đây là trò đùa gì a.
“Lục Dạ!”
“Ngươi…..”
Chúng nữ sau khi hoàn hồn lại liền nhìn Lục Dạ hét lên.

Chỉ thấy hai mắt hắn giờ đây đang liên tục chảy huyết, hai mắt tràn đầy tơ máu đỏ rực nhìn cực kỳ dữ tợn.


(Amaterasu:))
Các nàng lo lắng nhìn lấy hai mắt đẫm máu của Lục Dạ vô cùng đau lòng nhất là hai người có quan hệ thân mật nhất với hắn Hoa Vô Tuyết cùng Hồ Ngọc Ly.

Các nàng giờ không cần nói cũng biết người đưa bọn họ lùi lại là Lục Dạ.
“Ta không sao……chỉ là hai mắt hơi đau tí thôi!”
“Nhiêu đây làm gì bằng lần đầu ta coi Trần Đức Bo a!”
Lục Dạ lại chỉ cười nói, tuy hai mắt hắn do sử dụng máy gia tốc thể hạt nên hiện giờ rất đau nhức nhưng hắn không nói ra vì không muốn các nàng quá lo lắng.
“Ầm!”
“Cuồng Tuyệt, ngươi làm gì thế hả?”
Tiếng nổ bỗng xuất hiện thu hút ánh mắt của đám người, chỉ thấy bên kia Cuồng Thiên Đế Tôn như nổi điên, hai mắt hắn đen tuyền lao tới tấn công các vị Tiên Đế khác.

Đòn đánh của hắn không chút nhưng nhượng, mang theo vô số khí đen khiến không ai dám đối cứ sáp lá cà với hắn.
“Không được để làn khí đen kia đụng vào, nếu không thì các người cũng sẽ trở nên giống hắn đấy!”Lục Dạ nhìn các vị Tiên Đế nói lớn, ánh mắt lướt qua Hồ Mị hơi lo lắng.

Hắn biết sự lợi hại của làn khí lưu kia, dù là Cực Quang Trụ của hắn chứa đựng vũ trụ quan cũng bị ngăn cản lại.
Vũ trụ quan là thứ gì? Nói đơn giản thì đó là góc nhìn, tư duy, suy nghĩ cách nhận thức về thế giới của một cá nhân, một chủng tộc, một giống loài.
Nói về sức mạnh thì Vũ trụ quan >>>>>…...>>>Vô hạn đa vũ trụ.

Đủ biết thứ có thể ngăn chặn được nó phải kinh khủng đến cở nào.
Các vị Tiên Đế nghe được lời nói của Lục Dạ cũng không coi thường, Cuồng Tuyệt bị điều khiển là ví dụ chân thật nhất.

Họ không cần nói cũng đoán được việc này do ai gây ra, kẻ thần bí đã gây nên các vụ tấn công dạo gần đây không ngờ lại dám gây chuyện ở Long Thiên Giới.
Nhất thời đám người dù có nhân số đông đảo nhưng lại không thể sử lý Đế Tôn như Cuồng Tuyệt ngay được vì có luồng khí đen kia.
Đúng lúc này, dị biến lại lần nữa xảy ra!
“Rống!!”
“Ầm….ầm….ầm!!”
Từ gần nơi Lục Dạ cùng những người khác đang đứng.

Một hành tinh được bao phủ bởi kết giới lấp lánh kim sắc liền rung động kịch liệt.
Một âm thanh rống giận vang lên chói tai, kèm theo đó là các vết rạng nứt của kết giới đang bao phủ hành tinh kia.

“Không…..không thể nào…..”Long Như Nguyệt nhìn tinh cầu kia, hai mắt không thể tin được lẩm bẩm.
“Như Nguyệt, ngươi biết nơi đó có gì sao?”Lục Dạ lần đầu nhìn thấy biểu cảm như thế của nàng nhưng hắn không có tâm tư trêu đùa ngay lúc này.

Lục Dạ nhìn Long Như Nguyệt nghiêm trọng hỏi, hắn có thể cảm thấy sự nguy hiểm đến từ từng nơ ron thần kinh đang cảnh báo cho hắn khi nhìn về phía tinh cầu kia.
“Đó là nơi đại ca của ta bị nhốt…..”Long Như Nguyệt hai mắt tràn đầy đau buồn cùng không thể tin được nhìn tinh cầu cùng kết giới bao phủ nó đang từ từ vỡ nát kia.
“Đại ca của ngươi? Không lẽ!”Long Như Nguyệt vừa nói ra, Kim Huyền Ngọc cũng những Đế tử, Đế nữ khác liền biết đó là ai.

Chỉ có Lục Dạ còn là người nhà quê không biết gì.
“Đúng vậy, đại ca ta vốn dĩ là thiên tài bật nhất Long Tộc!”Long Như Nguyệt hai mắt hơi tối lại từ từ nói.
“Thiên phú của hắn dù là phụ thân cũng nhận không bằng.

Không chỉ vậy hắn còn mang trong mình huyết mạch Ngũ Trảo Kim Long cao quý!”Long Như Nguyệt vừa nói hai mắt như lâm vào hồi ức vui vẻ nào đó những rất nhanh liền chuyển sang buồn khổ.
“Mọi người trên dưới Long Tộc, đều nghĩ đại ca sẽ là tương lai vững chắc cho Long Tộc.

Nhưng vì đột phá quá nhanh dẫn đến căn cơ không vững chắc mà tẩu hỏa nhập ma thần trí bất ổn!”
“Phụ thân vì lẽ đó chỉ có thể ngậm đắng phong ấn đại ca vào hành tinh kia!”Long Như Nguyệt nhìn Lục Dạ nói.
“Nhưng đáng lí ra với kết giới do phụ thân tạo ra thì hắn muốn thoát ra là điều không thể nào mới đúng!”Long Như Nguyệt vẫn là ánh mắt không thể tin nhìn lấy kết giới đang từ từ vỡ vụn kia.
“Răng rắc….răng rắc….”
“Các ngươi chuẩn bị đi, thứ bên trong…..sắp ra rồi!”Lục Dạ nhìn đám người trầm giọng nói, những vị Tiên Đế khác đều đang chiến đấu với Cuồng Tuyệt và làn khí lưu đen tuyền kia.

Giờ bọn hắn chỉ còn cách tự lực gánh sinh.
Cả đám người toàn thân căng cứng chờ đợi thứ sắp đi ra.

Bọn họ đều biết trốn tránh không có nghĩa lý gì, không thấy kết giới kia dù là một đòn của Thiên Đế vẫn không bị sao ấy ư.
“Răng rắc….”
“Bành!”
“Rống!!!”
Chớp mắt kết giới kim sắc kia như tấm kính mỏng manh vỡ ra thành từng mảnh, để lộ ra thân ảnh kinh khủng bên trong.
Một con hắc long với lớp vảy cùng làn da sừng sùi, trên khắp cơ thể nó là những chiếc gai xương nhọn hoắc trắng như tuyết mọc ra.
Đôi mắt nó phát ra ánh sáng đỏ như báo hiệu ngày tận thế đã đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận