Chung Cực Nhân Loại


Cả ba người đi thẳng một mạch về ngôi nhà, vừa bước chân vào Phong Điệp Tình đã phải hơi kinh ngạc vì phong cách kiến trúc của nơi này hoàn toàn không giống với bất kỳ ngôi nhà nào mà nàng từng thấy.
“Ngươi cứ thoải mái ngồi xuống đi!”Lục Dạ bước vào trong nhà nhìn liếc qua Phòng Điệp Tình nói.

Dù sao nàng cũng là hắn sau này hướng dẫn viên nha, tôn trọng một chút cũng không quá đáng.
“Cảm tạ!”Phong Điệp Tình hơi cúi đầu cảm tạ Lục Dạ một cái, nhưng nàng vẫn không ngồi xuống, dù sao Lục Dạ hai người vẫn còn đang đứng kia kìa.
Lục Dạ chỉ cười mỉm, hắn phất tay đưa Mộc Tiểu Yêu ba người từ Dạ Linh Châu đưa ra.

Hai tiểu nha đầu ngay khi vừa tiến ra liền bốn mắt đảo quanh, nhất thời liền thấy được Phong Điệp Tình, thế là hai tiểu loli liền tò mò cùng hiếu kỳ nhìn lấy nàng, khiến Phong Tình Điệp nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng cũng là vô cùng kinh ngạc khi Lục Dạ phất tay vài cái lại xuất hiện 3 người như thế.

Mà ba người ai cũng như hoa như ngọc, hoàn toàn không thua kém nàng, tuy hai tiểu nha đầu còn nhỏ nhưng nhan sắc vẫn là tuyệt sắc.

Mộc Tiểu Yêu tuy ngồi trên xe lăn nhưng khí tức như hòa vào thiên nhiên kia cùng sắc đẹp nghiên nước nghiên thành của nàng vẫn là khiến Phong Điệp Tình một hồi kinh thán.
Mộc Tiểu Yêu thì lại còn đang ngây người, nàng vẫn còn bị thế giới bên trong Dạ Linh Châu làm cho choáng váng.

Nàng không ngờ Lục Dạ còn ẩn chứa cả một thế giới, nhất thời nàng hai mắt sáng rực tò mò nhìn lấy hắn.
“Để ta giới thiệu với các ngươi một chút nhé!”

“Đây là Phong Điệp Tình, nàng về sau là hướng dẫn viên du lịch của chúng ta!”
“Hân hạn……hướng dẫn viên du lịch là cái quái gì a??!!”
Lục Dạ liền mở lời chỉ vào Phong Điệp Tình giới thiệu cho những người khác, Phong Điệp Tình cũng rất nhanh cúi đầu chào hỏi nhưng nàng ngay lập tức nhận thấy có gì đó không đúng.

Phong Điệp Tình một mặt mộng bức nhìn lấy Lục Dạ, từ khi nào ta chuyển nghề thành hướng dẫn viên du lịch a?
“Ngươi ở nhờ nhà của ta, làm ta hướng dẫn viên xem như không quá đáng đi!”Lục Dạ cười ha hả, nhìn Phong Điệp Tình gian thương nói.

Lời nói của hắn khiến nàng nhất thời không biết làm sao đối đáp, đúng là nàng ở nhờ nhà hắn thật….
“Hướng dẫn viên du lịch?”Giờ là đến lượt hai tiểu nha đầu Lam Vũ cùng Tây Hương Vô Tinh nghi hoặc nhìn Lục Dạ hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta cũng cần phải rời đi khám phá thế giới này đúng không?”
“Đến lúc đó chắc chắn phải cần một người hiểu rõ thế giới này.

Điệp Tình không nghi ngờ chính là ta nhân tuyển thích hợp nhất!”
Lục Dạ cười tươi nói ra ý định của mình, nhất thời hai mắt của hai tiểu nha đầu liền phát sáng.

Khám phá thế giới mới luôn là một chủ đề hấp dẫn với bất kỳ ai, ngay cả Mộc Tiểu Yêu cũng là một mặt hưng phấn nhưng nàng lại chợt như nghĩ đến điều gì đó, nhìn xuống hai chân của mình khiến nàng hai mắt liền ảm đạm xuống.
“Um, ta có một điều hơi thắc mắc…..”
“Các ngươi là một hội sao?”

Đúng lúc này vốn dĩ im lặng Phong Điệp Tình lại chợt mở miệng, nàng nhìn qua 4 người Lục Dạ hỏi.
“Hội là cái gì?”
Lục Dạ, Lục Tiểu Nguyên và cả hai tiểu nha đầu đều nghi hoặc đồng thanh hỏi.
“Các ngươi thật sự không biết hội là cái gì sao?”Phong Điệp Tình hết lời nói nhìn đám người, các ngươi là từ sao hỏa tới hay sao a?
“Hội là một loại tổ chức được tạo nên từ ít nhất phải có 3 thành viên trở lên.

Thành lập hội thì các ngươi có thể nhận được các nhiệm vụ khác nhau từ nhiều khách hàng để kiếm thu nhập!”
Phong Điệp Tình không còn cách nào khác đành giải thích cho đám người tối cổ này biết hội là như thế nào.
“Nếu các ngươi có ý định chu du Thiên Nguyên Tinh thì việc thành lập một hội sẽ giúp giảm đi rất nhiều rắc rối đấy!”Phong Điệp Tình cuối cùng lại khuyên nhủ một câu, thành lập hội có thể dùng lý do làm nhiệm vụ mà đi đến nhiều nơi khác nhau một cách dễ dàng.
“Vậy thì chúng ta thành lập một hội là được chứ gì!”Lục Dạ rất nhanh liền hiểu được, hắn phất tay không quan tâm lắm nói.

Tạo một hội dành riêng cho mình cũng là một việc rất thành tựu a.
“Các ngươi cảm thấy như thế nào?”Lục Dạ quay qua nhìn 4 người khác hỏi.
Không ngoài ý muốn cả hai tiểu nha đầu đều là gật đầu tán thành, Lục Tiểu Nguyên thì chỉ hừ nhẹ xem như đồng ý, dù nàng có từ chối thì cũng bị hắn lôi đi, thế nên thà đồng ý từ đầu còn tốt hơn.
Chỉ có Mộc Tiểu Yêu là cúi gầm mặt xuống không hè miệng một lời nào, nhất thời tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ về phía nàng.
“Tiểu Yêu, ngươi có việc gì sao?”Lục Dạ hai mắt hơi nhíu lại, hắn hơn 1 tháng nay đều là cùng nàng chung sống.


Nhất là khoảng thời gian ở trên giường bệnh, tình cảm nhất định là phải có, còn là không ít.

Lục Dạ cũng không tin nàng không thích hắn, với tính cách của nàng thì khi được đi khám phá thế giới thì phải vui mừn mới đúng.
“Haha…..ta vẫn là ở tại nơi này đi.

Dù sao tiểu hùng với những người khác cũng cần được chăm sóc!”Mộc Tiểu Yêu ngẩng mặt lên, nàng nở một nụ cười gượng gạo như thường, nhưng vẻ u buồn khi liếc qua đôi chân của mình vẫn là không qua mắt được Lục Dạ.
Hắn ngay lập tức hiểu ra, Mộc Tiểu Yêu vì đôi chân không thể đi được của mình mà muốn ở lại đây, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn nên dù trong lòng vô cùng muốn nhưng vẫn từ chối.
“Ngươi sợ mình trở thành gánh nặng sao?”Lục Dạ không loay hoay gì nhiều mà trực tiếp nhìn Mộc Tiểu Yêu hỏi.
“Không….không phải….ta…..ta chỉ là……”Mộc Tiểu Yêu liên tục quơ tay muốn chối bỏ lời nói của Lục Dạ, nhưng động tác yêu ớt cùng hai mắt u buồn đỏ bừng của nàng đã nói lên tất cả.
Tất cả những người khác đều cùng lúc im lặng chờ đợi xem Lục Dạ sẽ nói gì tiếp theo.
“Haha!”
“Ngươi thật sự nghĩ mình vô dụng sao?”
Lục Dạ khác với suy nghĩ của những người khác, hắn bỗng cười lớn nhìn lấy Mộc Tiểu Yêu hỏi một câu như thế.
“Không….không phải sao?”Mộc Tiểu Yêu âm thanh run rẩy nhìn Lục Dạ, nàng ngoại trừ có thể trò chuyện với muôn thú ra thì hoàn toàn không còn năng lực nào khác.

Tác dụng vẫn đúng là có đấy, nhưng lại không đáng nói bao nhiêu cả.
“Không không không….”
“Ngươi hoàn toàn trái ngược lại mới đúng.

Có thể đối với người khác Tiểu Yêu ngươi hoàn toàn không có bao nhiêu khả năng, nhưng đối với ta lại khác!”
Lục Dạ lắc đầu liên tục nói, ánh mắt hắn đảo qua Mộc Tiểu Yêu còn đang mộng bức, ánh mắt như quyết định điều gì đó.

Những người khác đều là một mặt tò mò vô cùng.

Theo lời Lục Dạ nói thì hắn có cách giúp Mộc Tiểu Yêu, nhất thời nàng liền mong đợi cực kỳ nhìn lấy Lục Dạ.
Lục Dạ cảm nhận được ánh mắt hiều kỳ của những người khác và sự mong đợi từ Mộc Tiểu Yêu liền nhếch mép cười.

Hắn mở ra lòng bàn tay của mình, chớp mắt trên tay hắn liền xuất hiện một thứ đồ vật.
Đó là một miếng mề đay gỗ hình tròn chỉ lớn gấp hai lần một đồng xu bình thường.

Trên chiếc mề đay kia có khắc hình dạng của một cây phả hệ, chiếc mề đay với dây đeo dài, nhìn không khác gì một chiếc dây chuyền bình thường cả.
“Đây là?”Nhìn thấy thứ Lục Dạ vừa lấy ra, toàn trường đều nghi hoặc vô cùng nhìn chăm chú lấy chiếc mề đay kia.

Bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được gì đặc biệt từ nó hết cả.
“Lục Dạ, ngươi đây là đang đùa ta sao?”Mộc Tiểu Yêu cười thảm buồn bã nói, nàng nhìn thấy chiếc mề đay kia liền nghĩ rằng Lục Dạ chỉ đang muốn an ủi mình cho vui mà thôi.
“Này, đừng như thế ủ rủ chứ!”
“Bổn đại gia đem ra thứ này thế nhưng là đau lòng rất nhiều a, nhưng nếu là cho ngươi thì ngươi được lợi vẫn bổn đại gia nên không sao cả!”
Lục Dạ lông mày co giật cốc đầu Mộc Tiểu Yêu một cái, hắn giơ lên chiếc mề đay nhìn nàng nói.
“Đây chính là thứ mà bổn đại gia đặc biệt dành cho ngươi đấy nha!”
“Tên của nó là…..”
“Mục Lục Sự Sống!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận