Viên Bách Xuyên nhóm người khi nhìn thấy tổ đội của Tiêu Hạo đến, sắc mặt bọn họ lộ vẻ vui mừng. Tiêu Hạo lấy ra một thanh kiếm dài, khí chất đột nhiên biến đổi khác hẳn: y không còn là một thằng cà lơ phất phơ như ngày thường mà ánh mắt cùng thân thể đứng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.
Tiêu Hạo vung kiếm lên, dùng kiếm ý lĩnh ngộ được mà bắt đầu đưa vào từng đường kiếm biến hóa trên kiếm thuật cơ sở mà bản thân y đang thực hiện.
Dùng kiếm là một nghệ thuật, kiếm tu là một nghệ nhân luôn truy cầu tác phẩm nghệ thuật của mình trở nên hoàn mỹ. Tiêu Hạo vốn dĩ muốn hối đoái một quyển kiếm kỹ để tu luyện đưa vào thực chiến vì bản thân không có vũ kỹ nào là dùng cho kiếm cả.
Có điều suy nghĩ tỉ mỉ một chút, Tiêu Hạo vẫn từ bỏ ý định tập luyện kiếm kỹ quá sớm. Hiện tại bản thân đang ở giai đoạn đánh vững chắc cơ sở, trước tiên ý định của y là tu luyện kiếm thuật cơ sở đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa, tùy tâm sở dục rồi mới tu luyện kiếm kỹ.
Tiêu Hạo vô cùng nhập thần mà nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận sự ảo diệu trong từng đợt vung kiếm của bản thân.
Nhóm ác linh cũng tựa như là con mồi đang chờ bị làm thịt, Tiêu Hạo một lần vung kiếm là ác linh giảm đi bớt một con.
Địch Lệ Diệp Na đang chiến đấu vô tình nhìn thấy cảnh này mà rất kinh ngạc hô lên.
“Kiếm ý? Làm sao có thể?”
Những người khác cũng bị tiếng hô của Địch Lệ Diệp Na cho hấp dẫn đến mà nhìn sang hướng Tiêu Hạo.
“Lại là kiếm ý? người tu đạo Luyện Khí kỳ làm sao có thể có kiếm ý?”
“Nhìn khí tức ba động khi hắn vung kiếm thì chắc hẳn là chỉ mới vào nhập môn, nhưng chuyện này quả thật khó tin.”
“Phương Đông phương pháp tu đạo quả thật không thể xem thường, có những nghịch lý không thể theo lẽ thường mà so sánh.”
“Nếu cho kẻ này trưởng thành, vài năm sau lại có một tuyệt thế thiên tài xuất hiện.”
Những nhóm người phương Tây đều lên tiếng bàn luận, Tô Tích Trúc cùng nhóm người phương Đông khác thấy vậy cũng lộ vẻ ngưng trọng.
“Không ngờ hắn ta lại lĩnh ngộ kiếm ý, chuyện này quả thật khó mà tin được.”
Thấp giọng lẩm bẩm, Tô Tích Trúc ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Hạo như muốn xem thấu người này rốt cuộc có bí mật gì.
“Đáng chết, S quốc lại xuất hiện một tên thiên tài kiếm đạo. Phải nhanh diệt trừ kẻ này, nếu không sẽ ảnh hưởng kế hoạch.”
Một thanh niên gương mặt trắng bệch mang theo vẻ tà mị trong lòng suy nghĩ. Sau đó, hắn không chút do dự dùng pháp thuật hoành không na di vọt nhanh đến vung chưởng về phía Tiêu Hạo.
“Không tốt.”
Ngay lúc này, Tiêu Hạo cảm nhận được nguy cơ trí mạng, trong cơ thể 256 cái khiếu huyệt như muốn nổ tung mà bắt đầu điên cuồng vận chuyển để Tiêu Hạo nhanh chóng thoát khỏi đòn công kích bất ngờ.
Ầm...ầm
Dù đã cố gắng nhưng cảnh giới linh hồn chênh lệch quá xa nên Tiêu Hạo vẫn bị trúng chưởng của đối phương. Y như một con diều đứt dây văng ra xa rồi rơi xuống đất phun ra ngụm máu tươi.
Mấy đầu ác linh thừa cơ hội này muốn đến ăn đi linh hồn của Tiêu Hạo.
“Đáng chết.”
Tô Tích Trúc quát lên một tiếng dùng Tinh Vũ đao quét ngang mấy đầu ác linh sắp tiếp cận Tiêu Hạo thành cặn bã, nàng giận dữ đao chỉ hướng thanh niên mặt trắng bệch quát.
“Chung Diệu Tài, ỷ lớn hiếp nhỏ có gì hay ho, hôm nay ta với ngươi cũng nên thanh toán sổ sách lần trước.”
Chung Diệu Tài thấy công kích thất bại mà hừ một tiếng khinh thường nói.
“Chẳng qua là ta muốn thử xem thằng này khúc xương rốt cuộc cứng bao nhiêu thôi. Bây giờ cũng đã nhìn thấy, rất cứng, rất cứng.”
Viên Bách Xuyên nhóm người thấy Tiêu Hạo bị đả thương mà lộ vẻ cảnh giác.
“Ngươi là ai? tại sao lại vô cớ hạ thủ với người của chúng ta?”
Chung Diệu Tài lười nhác trả lời đám kiến cỏ này mà đeo lên tay một cái triền thủ, sau đó là dùng tay kết vài cái ấn pháp rồi chưởng một cái xuống mặt đất quát.
“Lục Đạo ấn pháp, Tu La môn, mở.”
Theo tiếng quát vừa chấm dứt, bên dưới mặt đất bắt đầu hiện lên từ từ một cánh cửa với hình dạng vô cùng quái dị mang theo hơi thở tà ác.
“Cắn nuốt.”
Lạnh lùng phun ra hai chữ, Tu La môn vừa xuất hiện theo đó mà chấn động, cánh cửa lớn của Tu La vừa mở ra, lực lượng cắn nuốt bắt đầu xuất hiện mà thôn phệ toàn bộ ác linh khu vực này.
“Khặc khặc, bọn mày cũng nên nếm thử mùi vị bị Tu La môn của bản thiếu cắn nuốt đi.”
Chung Diệu Tài lộ ra nụ cười tà ác, Tu La môn bắt đầu tăng thêm lực lượng cắn nuốt như có ý định thôn phệ toàn bộ mọi người ở đây.
“Đáng chết, lại để cho hắn triệu hồi thành công Tu La môn.”
Tô Tích Trúc sắc mặt có chút khó coi, nhóm người tu sĩ phương Tây thì lộ vẻ ngưng trọng.
“Ôi chúa ơi, hắn là người của Ẩn vực ở Hy Mã Lạp Sơn. Nhanh chóng tiêu diệt hắn, cái cổng địa ngục này sẽ biến mất.”
Dù trước đó đều cảnh giác với tất cả những người tiến vào cổ mộ, nhưng bây giờ lại gặp một đối thủ khó chơi như Chung Diệu Tài nên nhóm người phương Tây quyết định liên thủ tiêu diệt đối phương trước.
“Thunder Strike”
“Lich King power, Mythical break.”
“Freezing Field.”
“Illusory Orb.”
Đối với những đợt công kích đến của nhóm người phương Tây, Chung Diệu Tài lộ ra một nụ cười tà mị.
“Muốn so quân số sao? bản thiếu để cho các ngươi mở rộng tầm mắt thế nào mới là nghiền ép.”
Chung Diệu Tài dùng tay cắn ra một giọt máu khẽ quát.
“Tu La triệu hoán thuật.”
“Xuất hiện đi, hỡi các thần dân của ta.”
Từ trong những ngôi mộ theo Chung Diệu Tài tiếng triệu hoán mà bắt đầu có động tĩnh, những bộ xương khô từ dưới mộ xuất hiện lít nha lít nhít làm nhóm người đều hít một ngụm khí lạnh.
“Hừ, phương Tây của thế tục giới tu luyện nguyên tố pháp thuật quả thật quá yếu không đủ gãi ngứa cho bản thiếu. Bây giờ nên đến phiên ta đáp lễ rồi.”
“A...a cứu ta..”
Những tu sĩ không chịu nổi lực lượng cắn nuốt mà bị Tu La môn thôn phệ đến cặn cũng không thừa lại làm nhóm tu sĩ ở đây tâm trạng trở nên vô cùng căng thẳng như gặp ôn dịch.
Rất nhiều bộ xương khô theo đó mà xông đến, những đợt công kích của nhóm người phương Tây sau khi ý đồ đánh chết Chung Diệu Tài thất bại thì cũng bắt đầu có ý định thối lui.
“Muốn đi, hôm nay ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Chung Diệu Tài cười gằn nhìn nhóm người, Tô Tích Trúc hừ lạnh một tiếng cầm Tinh Vũ đao vung lên.
“Chư thiên sao trời, nghe ta hiệu lệnh… Tinh Vũ đao pháp, Tinh Vũ Phần Thiên.”
Trên người Tô Tích Trúc phát sinh biến đổi, tay phải cầm đao vung lên như tích súc pháp lực đã lâu chém đến Chung Diệu Tài.
“Tiện nhân đáng chết, phá cho ta.”
Chung Diệu Tài đỡ được đòn tấn công này nhưng cũng bị tổn hao nghiêm trọng.
“Hừ, đến đây thôi. Bản thiếu nếu khôi phục tu vi thì tiện nhân cô chết chắc.”
Thu hồi Tu La môn cùng binh đoàn xương khô, nhóm người phương Tây vừa phải chống chịu hấp lực của cánh cổng tà ác vừa phải đối phó với xương khô vây công nên vô cùng chật vật mà thở ra một hơi.
Tiêu Hạo nhóm người cũng như sống sót sau tai nạn, dù có một số người bị Tu La môn cắn nuốt nhưng số người còn lại hiện tại cũng được vài chục người.
Chung Diệu Tài vì kiêng kị Tô Tích Trúc nên không muốn tiêu hao lãng phí thêm mà tiến đến cấm chế tế đàn.
“Tế đàn năm màu?”
Ánh mắt Tiêu Hạo lộ vẻ đăm chiêu quan sát kỹ tế đàn năm màu này, nó dường như vô cùng quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nhớ được.
“Được rồi, vừa nãy là bản thiếu vì nể tình bọn mày còn chút giá trị lợi dụng nên mới không giết. Bây giờ nên đến lúc thể hiện giá trị của mình đi.”
“Khinh người quá đáng.”
Dù vô cùng tức giận với thái độ nhìn người bằng nửa con mắt của Chung Diệu Tài nhưng không ai dám phản bác cái gì. Kết quả vừa nãy một số người bị Tu La môn cắn nuốt vẫn còn in sâu trong đầu nên không ai muốn làm chim đầu đàn.
Tô Tích Trúc không thèm để ý mà trầm giọng nói.
“Bây giờ chúng ta cần phá vỡ cấm chế trước mới có thể tiến vào tế đàn năm màu. Sau khi đánh nát cấm chế thì bằng bản sự mà tranh đoạt.”
Nhưng không đợi Tô Tích Trúc nói hết lời, cổ mộ bất ngờ rung chuyển mạnh mẽ. Ước chừng gần một khắc sau đó, lớp cấm chế xung quanh tế đàn cũng biến mất.
Chung Diệu Tài đang có ý định muốn một lần bất ngờ tiêu diệt toàn bộ người ở đây chiếm lấy bảo vật, nhưng không để hắn kịp ra tay, tế đàn năm màu bất ngờ phát sáng tạo ra lực hút không thể chống cự bao phủ lấy tất cả mọi người rồi biến mất.
Đợi khi ánh sáng lóe lên biến mất, Tiêu Hạo mở mắt ra thì thấy mình đang ở một thế giới xa lạ.
Nơi này giống như một khu rừng rậm nguyên thủy với những cây đại thụ cao to chọc trời.
“Đây là chỗ nào? Mỗi người bị đưa đến một nơi khác nhau sao?”
Tiêu Hạo thấp giọng nói thầm, trong lòng cũng hiểu rõ được bản chất của tế đàn năm màu là một cái truyền tống trận.
Grào…
Đang lúc Tiêu Hạo suy nghĩ thất thần, một tiếng dã thú gầm lên làm y phục hồi tinh thần lại. Khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Tiêu Hạo triệt để kinh ngạc đến ngây người.
“Khủng long? Làm sao có thể?”
Một bầy khủng long cao lớn đến năm sáu mét với ánh mắt đỏ như máu đang chạy nhanh như gió đến hướng mình, Tiêu Hạo biết bọn chúng xem mình như con mồi nên lấy ra kiếm dài chuẩn bị chiến đấu.
Mấy con khủng long vung móng vuốt thẳng đến Tiêu Hạo muốn chế phục con mồi, Tiêu Hạo không dám khinh thường mà vận dụng toàn bộ lực lượng thi triển cơ sở kiếm pháp có gia trì kiếm ý vào mà ngạnh kháng công kích.
Keng...keng…
Nhìn thấy công kích của mình đều bị chặn lại, mấy con khủng long đã nổi giận mà vang lên tiếng gào rú to hơn nữa rồi dùng cái đuôi quất vào Tiêu Hạo.
Bốn phương tám hướng công kích đến, Tiêu Hạo sắc mặt ngưng trọng bắt đầu đón đỡ từng cái.
“Diệu Đề chỉ.”
“Thủy hành bộ.”
Thi triển vũ kỹ cùng thân pháp linh hoạt né tránh công kích đến từ bầy khủng long, nhưng vì bọn chúng đông hơn nên Tiêu Hạo bị đập trúng vài cái mà bay đến cây đại thụ gần đó rồi phun ra ngụm máu.
“Đáng chết, trước đó bị thương mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.”
Tiêu Hạo lắc đầu cười khổ, vẫn là tu vi bản thân quá yếu. Dù thân thể hiện tại đã có sức chống chịu nhất định, nhưng đó là ở tình huống không quá chênh lệch nhiều.
“Bất Diệt Thiên công nếu tu luyện đến giai đoạn nhập môn thì tốt biết mấy. Dù là tầng một cũng đã rất mạnh mẽ rồi, hoàn cảnh hiện tại cũng không gặp nguy cơ thế này.”