Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Đứng dậy lau khóe miệng chảy ra tia máu, Tiêu Hạo dưới nguy cơ sinh tử trước mắt không thể không nhờ sự giúp đỡ từ hệ thống.

“Hệ thống, có cách nào giúp ta vượt qua nguy cơ trước mắt không?”

Dù Tiêu Hạo lần trước có thể bất ngờ giết chết được tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, nhưng đối với bầy thú khủng long sức mạnh tương đương cảnh giới Trúc Cơ này lại bất lực mà bị ngược như chó. Nguyên nhân đơn giản là vì khủng long là chủng tộc thuộc về long tộc thời tiền sử, chúng nó mạnh mẽ một cách biến thái. Nói chính xác là phòng ngự rất cứng, lực công kích còn ảnh hưởng bởi huyết mạch long tộc nên mạnh hơn mấy yêu thú với tu sĩ con người cùng giai nhiều.

“Có nhiều cách: Kí chủ có thể hối đoái một quyển địa cấp vũ kỹ dành riêng cho kiếm tu để tiếp tục chiến đấu. Nếu không, kí chủ có thể hối đoái tiểu na di phù để thoát khỏi khốn cảnh,...”

“Mẹ, không phải là đi quảng cáo sản phẩm đi, hệ thống ngươi lúc nào đi học trò này của Hạo ca rồi?”

Tiêu Hạo có chút dở khóc dở cười, vì hóa giải nguy cơ trước mắt, Tiêu Hạo quyết định không chạy trốn mà hối đoái một quyển địa cấp vũ kỹ dành cho kiếm tu để vượt qua nguy cơ lần này.

Bỏ ra năm mươi vạn điểm hối đoái quyển địa cấp thượng phẩm Kinh Lôi kiếm quyết. Sau khi nhận tin tức quyển vũ kỹ này quán thâu toàn bộ vào trong não, đầu óc Tiêu Hạo như chịu không nổi mà muốn nổ tung.

Vừa thi triển Thủy hành bộ né tránh chật vật khỏi nhóm khủng long đuổi theo, vừa phải tiếp nhận tin tức quán thâu nên Tiêu Hạo ít nhiều có chút chịu không nổi mà cười khổ trong lòng.

“Quả nhiên việc quán thâu đồ vật một lần nhét vào trong não gây ra tệ đoan như vậy. Thảo nào hệ thống kiến nghị mình nên tu thêm hướng nâng cao tinh thần lực để duy trì không để não hải bị sụp đổ khi tiếp nhận thông tin vào.”

Đây là vấn đề rất thực tế, tiếp thu rất nhiều tri thức trong cái chớp mắt đều sẽ bị quá tải, thậm chí dẫn đến bị trở thành kẻ ngu ngốc. Dù tinh thần lực thông qua quá trình luyện đan đã có rèn luyện tăng lên một số ít, nhưng đối với những kiến thức thâm ảo từ công pháp địa cấp vẫn quá sức với Tiêu Hạo hiện tại.

“Cuối cùng cũng xong, hệ thống lần này hố thảm rồi. Biết thống khổ thế này thì Hạo ca mua một tấm tiểu na di phù rời khỏi cho lành.”

Tiêu Hạo không chật vật chạy trốn nữa mà bất ngờ dừng lại làm nhóm khủng long đang truy đuổi bị sững sờ.

“Cơ hội tốt. Kinh Lôi kiếm quyết, Kinh Kiếm Phi Thiên.”

Trong lòng quát lên một tiếng, Tiêu Hạo trên người khí chất biến đổi, trong cơ thể 256 khiếu huyệt ầm ầm tác động lẫn nhau vận chuyển mà cộng hưởng tăng phúc thêm lực lượng không ngừng theo kiếm ý trên người dần dần xuất hiện.

Trên kiếm xuất hiện ra tia sét đang vang lên chi chi như rít gào hưng phấn vì sắp được biểu hiện.


Xoẹt…

Một tiếng vung kiếm mang theo lôi điện rít gào, nhưng tốc độ của kiếm vung ra quá nhanh, nhanh đến nổi chính Tiêu Hạo cũng không kịp phản ứng theo mà bị giật mình.

Ánh kiếm lờ mờ mang theo sấm sét đem thế như thiểm điện xẹt qua một con khủng long tiếp cận Tiêu Hạo gần nhất.

Con khủng long bị trúng kiếm chả kịp phản ứng gì mà thừ người bất động ở đó rồi thân thể to lớn cứ vậy mà bị cắt thành hai nửa ngã đổ ầm xuống đất.

“Đậu xanh, địa cấp vũ kỹ khủng bố như vậy?”

Tiêu Hạo âm thầm tặc lưỡi mà không thể tin được một kiếm này là do bản thân vừa thi triển ra.

Càng làm bản thân kinh ngạc hơn là môn lôi hệ kiếm pháp này một đường kiếm chém ra lại không tiết ra của đối phương giọt máu nào mà bị sấm sét làm cho ngưng kết lại. Nhìn thấy chỗ vết chém trên người con khủng long còn vang lên chi chít lôi điện thì biết ngay.

Răng rắc…

“Kiếm nát rồi?”

Nhìn trên tay chỉ còn chuôi kiếm, Tiêu Hạo quả thật cạn lời: ngay cả Hoàng cấp cực phẩm linh khí cũng không chịu nổi địa cấp vũ kỹ.

Nhưng ngay lúc này, Tiêu Hạo sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe miệng không nhịn được lại ói ra ngụm máu. Trong cơ thể 256 cái khiếu huyệt cũng ảm đạm đi như có dấu hiệu khô héo mà vỡ vụn.

“Móa, tác dụng phụ lại lớn như vậy?”

Cảm giác thân thể mình như bất động mà té xuống đất, Tiêu Hạo đến sức lực để nhấc lên cánh tay cũng không thể, cả người như bị rút đi hết lực lượng mà ngồi nơi đó cười khổ.

“Sớm biết thế này thì nên hối đoái cùng hệ linh căn mình quyển địa cấp vũ kỹ khác, ham hố cái gì thuộc tính diễn sinh lôi lệ phong hành này làm chi đâu.”

Đám khủng long thấy đồng bọn bị một kiếm cho bổ đôi thì lộ vẻ e ngại nhìn Tiêu Hạo, nhưng khi thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà mà rống lên một tiếng vui vẻ chuẩn bị tiến đến ăn lấy kẻ vừa giết chết đồng bọn mà báo thù.


“Ài, quả thật khó chơi a, hệ thống, ngươi quả thật không bán đan được chữa thương trong cửa hàng hối đoái hay sao? Bán cho ta một viên cũng được mà.”

“Kí chủ đừng hy vọng, bản hệ thống khinh thường bán đan dược cấp thấp mà chỉ có thể chữa trị trực tiếp cho kí chủ khi gặp nguy hiểm.”

“Đinh, xét thấy kí chủ đang ở trong nguy cơ sống còn, hệ thống tự động chữa trị.”

“Đinh, chữa trị thành công, kí chủ lại sinh long hoạt hổ như trước.”

Liên tục tiếng nhắc nhở từ hệ thống làm Tiêu Hạo sững sờ, khi kiểm tra cơ thể đã hoàn toàn khỏi hẳn thương thế, sắc mặt vui mừng mà có chút oán trách hệ thống bụng đen giấu diếm mình.

“Ngươi có công năng chữa trị làm sao không nói sớm, làm Hạo ca sợ hết cả hồn. Haha, cảm ơn ngươi nhiều lắm, hệ thống thỉnh thoảng cũng đáng yêu phết...”

Có điều, tiếng hệ thống vang lên tiếp theo làm Tiêu Hạo cảm thấy lời nói của mình nên rút lại.

“Đinh, vì lần đầu kí chủ tiến hành chữa trị, hệ thống tự động khấu trừ mười vạn điểm. Hiện tại số lần còn có thể tự chữa trị là chín. Lần thứ hai gấp đôi, lần thứ ba gấp bốn,... cho đến lần cuối cùng là gấp năm trăm mười hai lần điểm hối đoái.”

“Con bà già nhà nó lại bị hố.”

Tiêu Hạo cảm thấy hệ thống chả tốt lành gì mà mất đi đức tin rồi. Quả nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, hệ thống này méo có làm việc không tính phí. Hạo ca ghi nhớ rồi, chờ đó, chờ đó.

“Mà thôi kệ, dù sao chỉ mất mười vạn điểm không có bao nhiêu.”

Hiện tại đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Tiêu Hạo ánh mắt rét lạnh nhìn nhóm khủng long đang xông đến với ý đồ ăn thịt mình mà lộ ra sát ý.

Lần này hối đoái một thanh Huyền cấp cực phẩm linh khí kiếm dài, Tiêu Hạo cầm trong tay thi triển tiếp tục Kinh Thiên kiếm quyết thức đầu tiên Kinh Kiếm Phi Thiên.


Trong lòng có tính toán sẵn, thừa lúc nhóm khủng long này đang buông lỏng cảnh giác mà thi triển Thủy hành bộ rồi dùng thế như thiểm điện vung kiếm trảm sát hết nhóm khủng long này.

“Đinh, hồi phục thành công, khấu trừ hai mươi vạn điểm.”

“Đinh, hồi phục thành công, khấu trừ bốn mươi vạn điểm.”

Ở Tiêu Hạo vừa chiến đấu vừa khôi phục, nhóm khủng long này nào có đỡ được mà bị trúng kiếm rồi vang lên tiếng rít gào đau đớn chết đi. Haha, muốn ăn thịt Hạo ca, chờ đầu thai kiếp sau đi, ca có siêu cấp trâu bò hệ thống nên ca bất tử hahaha.

“Ồ, tại sao con cuối cùng lại không bị chém đứt nhỉ?”

Xác nhận con khủng long cuối cùng đã bị bản thân chém chết nhưng Tiêu Hạo vẫn không thể bổ ngọt con này ra làm đôi như những con trước đó nên sinh ra lòng nghi ngờ.

“Đây là…”

Tiêu Hạo từ bụng khủng long nơi vết kiếm chém vào lấy ra một cái chìa khóa mang theo phong cách cổ xưa.

Tỉ mỉ quan sát một lúc cái chìa khóa này, Tiêu Hạo âm thầm lắc đầu vì không tìm được chút nào manh mối. Đang lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì một tiếng cười to vang lên đầy tà tính.

“Haha, thằng oắt con, quả thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu nha.”

“Chung Diệu Tài?”

Tiêu Hạo nhìn thấy thanh niên tiến đến mà sắc mặt trở nên khó coi.

“Mày muốn làm gì?”

“Làm gì sao? trên tay mày đang cầm là chìa khóa để tiến vào tiếp nhận truyền thừa, mày nói xem tao sẽ làm gì với nó đây?”

“Vậy là mày muốn ra tay đoạt lấy nó rồi?”

Tiêu Hạo thần sắc lộ vẻ ngưng trọng như gặp phải siêu cấp ôn dịch.

“Đéo thích nói nhảm, mày giao ra chìa khóa, tao cho toàn thây. Tao đếm đến ba, nếu mày không giao thì đừng trách tao đem thân thể mày làm quỷ thi, đem hồn phách luyện hóa cắn nuốt.”


“Một.”

Tiêu Hạo cánh tay run run cầm lấy kiếm của mình, ánh mắt căng lên, còn trán chảy ra mồ hôi đầm đìa, trong lòng đang âm thầm tính toán chuẩn bị một tấm tiểu na di phù bỏ trốn. Chỉ cần chờ Chung Diệu Tài đếm đến ba thì sẽ bóp nát phù thuấn di rời đi trêu tức chết thằng này.

Nhưng đợi mãi chẳng thấy Chung Diệu Tài đếm tới ba thì đã nhe răng cười mà dùng pháp lực mạnh mẽ công kích đến Tiêu Hạo.

“Đậu móa con chó, mày chơi ăn gian.”

Tiêu Hạo tức giận chửi ầm lên, thằng cẩu nâu tài này lại chơi cái trò tâm lý với mình. Đậu móa, Hạo ca cảm thấy bị khinh thường mà vô cùng khuất nhục.

“Khặc khặc, đối với một con kiến mà tao muốn dẫm chết tùy ý thì việc gì phải giải thích dài dòng. Đúng là kiến cỏ không có não.”

“Kinh Thiên kiếm quyết, Kinh Kiếm Phi Thiên.”

Tiêu Hạo khẽ quát lớn một tiếng, dùng kiếm kỹ công kích lấy Chung Diệu Tài.

“Haha, con kiến cỏ, mày đánh đi đâu thế, tao ở đây mà, đúng là đứng im một chỗ cũng đánh trượt.”

Bụi bay lên bốn phía, Tiêu Hạo lộ ra ý cười dùng tiểu na di phù chuẩn bị thoát đi.

Nhưng khi phù vừa được kích hoạt thì chưa kịp thuấn di đã bị một lực hút cho kéo lại.

Phía sau lớp bụi đất bay lên là Chung Diệu Tài đang sử dụng Tu La môn lực lượng cắn nuốt hút Tiêu Hạo trở về.

“Thằng con hoang, mày dám đùa giỡn với tao?”

Chung Diệu Tài thần sắc có chút không vui, Tiêu Hạo chẳng những không sợ mà còn lộ ra nụ cười.

“Sắp chết đến nơi mà mày còn cười cái gì?”

Thấy Tiêu Hạo chẳng những không sợ hãi mà còn cười, Chung Diệu Tài có chút khó hiểu.

“Tiểu thần tài, chú không nhận ra anh sao? ài, quả thật làm anh đau lòng quá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận