“Ừm? Đây là đâu? Ta còn sống sao?”
Tiêu Hạo mơ hồ tỉnh lại, toàn thân không thể động đậy một cái làm hắn cười khổ không thôi.
“Xương cốt gãy hết rồi,may mắn không có ngủm. Hệ thống, chữa trị.”
“Đinh, chữa trị thành công, khấu trừ một trăm sáu mươi vạn điểm.”
“Cái gì? chữa trị đến lượt thứ năm rồi?”
Sắc mặt Tiêu Hạo có điểm không tốt, bản thân chỉ có mười lượt chữa trị thì đã dùng hết năm lượt. Xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, con kiến đụng con voi kém chút bị dẫm chết, số Hạo ca thật khổ mà.
Thương thế cũng khôi phục hoàn toàn, Tiêu Hạo đứng lên đưa cặp mắt nhìn quanh quan sát tình huống hiện tại.
Nơi này là một hang động tối om không chút ánh sáng, Tiêu Hạo phải mở ra phá vọng chi nhãn nhìn một chút mới có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.
Càng đi sâu vào trong, Tiêu Hạo càng cảm giác hang động này có chút bất phàm cùng cổ lão, bên cạnh đó, từ đầu đến cuối rất yên tĩnh, đến cả tiếng gió rít qua khe hang cũng không nghe thấy.
“Đây…”
Tiêu Hạo đến vị trí cuối hang, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
“Người trẻ tuổi, ngươi có hay không mang theo tín vật để mở ra truyền thừa?”
Đứng cuối hang động là một người, nhưng làm Tiêu Hạo cảm thấy nghi hoặc là trên người kẻ này không có khí tức sinh mệnh giống bao người khác.
“Khôi lỗi?”
Tiêu Hạo có chút không thể tin được bật thốt lên.
“Đúng vậy, ta tên Long Nhất Khôi, là khôi lỗi do chủ nhân chế tạo ra.”
Khôi lỗi hình người gật đầu một cái, Tiêu Hạo lúc này có chút suy đoán, nhưng còn chưa dám xác định mà hỏi.
“Xin hỏi tiền bối, tín vật truyền thừa là gì?”
“Là chìa khóa.”
Tiêu Hạo nghe mà mừng rỡ lấy ra một cái chìa khóa từ không gian chứa đồ.
Tiếp lấy chìa khóa của Tiêu Hạo, Long Nhất Khôi nhìn cái chìa khóa này không nói một lời đem nuốt vào bụng.
“Ngươi làm sao….?”
Nhìn thấy Long Nhất Khôi đem chìa khóa của mình nuốt vào bụng, Tiêu Hạo dự định nói gì, bất ngờ Long Nhất Khôi điểm vào trán Tiêu Hạo một cái rồi cả hai cùng biến mất.
Khi Tiêu Hạo mở mắt ra thì nhìn thấy bản thân bị đưa đến một cánh cổng to lớn, phía trên dù không phải ngôn ngữ S quốc nhưng Tiêu Hạo không rõ ràng lại hiểu nội dung của nó khắc trên tấm bảng lớn là ba chữ Nam Lĩnh điện.
“Tiền bối, xin hỏi đây là đâu?”
“Ngươi đi theo ta.”
Long Nhất Khôi nói xong, hắn hét lên một tiếng như long khiếu mà từ một khôi lỗi hình người biến hóa thành một con rồng dài đến trăm mét.
Tiêu Hạo bị Long Nhất Khôi bất ngờ hóa rồng cho ngẩn ra một chút, sau đó, theo Long Nhất Khôi chỉ thị mà ngồi lên đầu hắn.
Sau một thời gian, đại môn Nam Lĩnh điện ầm ầm mở ra, Long Nhất Khôi theo đó mà gầm lên một tiếng dùng tốc độ nhanh nhất bay vào Nam Lĩnh điện.
“Đây là cảm giác cưỡi rồng sao? Rồng phương Đông quả nhiên mạnh mẽ.”
Tiêu Hạo ngồi trên đỉnh đầu Long Nhất Khôi theo hắn bay lượn mà âm thầm cảm thán.
Khi bay đến một vùng tiết điểm không gian, Long Nhất Khôi thả Tiêu Hạo xuống rồi trở lại hình người.
“Tiểu tử, chủ nhân ta muốn gặp ngươi.”
Tiêu Hạo theo Long Nhất Khôi bước vào không gian tiết điểm rồi cả hai cùng biến mất.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã dẫn người đến.”
Long Nhất Khôi nhìn ngồi trên ghế cao ở vị trí trung tâm vùng không gian này cung kính quỳ xuống hô lên.
Tiêu Hạo nhìn thấy mình có thể bước đi nhẹ nhàng trên không gian đã cảm thấy rất kinh ngạc, bây giờ lại là một thế giới riêng biệt không ở một vùng không gian khác, rốt cuộc là vị đại năng nào có thể làm được chuyện này đây?
Ánh mắt Tiêu Hạo trở nên tò mò quan sát ngồi ở vùng trung tâm không gian một người, không, nói chính xác hơn là một người trẻ tuổi dáng vẻ tuấn lãng, ánh mắt đang nhắm lại, trên đầu đội lên cái mũ có ba cái lông chim(tam mao quán).
“Nam Lĩnh điện, nói vậy người này là…”
Tiêu Hạo nghĩ đến một khả năng, sau đó ánh mắt khó tin nhìn chòng chọc hướng người trẻ tuổi đội tam mao quán ngồi ở trung tâm vùng không gian. Nhìn thì cảm thấy rất gần, nhưng càng đi tới, Tiêu Hạo càng xác định rõ là có đi cả đời cũng không thể đến được.
“Ba vạn năm, đợi ròng rã ba vạn năm, ngươi cuối cùng đã đến.”
Người trẻ tuổi thần bí kia lúc này mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tang thương theo năm tháng cùng một bầu không khí bi thương tráng lệ nhìn Tiêu Hạo mở miệng nói chuyện.
“Cái gì ba vạn năm?”
Tiêu Hạo lộ ra vẻ không hiểu, người trẻ tuổi thần bí lộ ra nụ cười vui mừng, ánh mắt quan sát Tiêu Hạo gần như toàn bộ nhìn thấu hắn.
“Ta cũng không biết vì cái gì phải ngây ngốc ở đây chờ ngươi ba vạn năm, bởi vì đây chính là mệnh lệnh của gia gia phân phó cho ta. Lão có nói rằng: ba vạn năm sau, một người thiếu niên trẻ tuổi sẽ xuất hiện, ngươi chỉ cần để hắn tiến vào tiếp nhận truyền thừa là có thể phi thăng.”
“Ngươi nói gì ta không hiểu. Cái gì chờ ba vạn năm, còn có gia gia ngươi vì sao phải chờ ta đến tiếp nhận truyền thừa? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiêu Hạo không tin ở đâu từ trên trời rơi xuống miếng bánh cho mình gặm, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn người trẻ tuổi thần bí tựa xa mà gần nhìn hắn.
“Ta là ai sao? cũng đã rất lâu rồi, ta đến tên mình cũng không nhớ, chỉ nhớ được thế gian từng gọi ta với cái tên Lạc Long Quân.”
“Ngươi, ngươi là tổ phụ của S quốc chúng ta?”
Tiêu Hạo ánh mắt khó tin nhìn chòng chọc vào người trẻ tuổi thần bí này. Không phải Tiêu Hạo không tin, mà người trẻ tuổi này gương mặt tuấn lãng, thần thái non nớt, nhìn không giống như là thủy tổ loài người của S quốc trong lịch sử Lạc Long Quân.
“Thì ra thế gian vẫn còn nhớ đến ta, mà thôi, chuyện trần thế không quan trọng, ta nhất định phải nhanh hoàn thành nhiệm vụ, sau đó phi thăng đoàn tụ cùng nàng.”
Sùng Lãm nói thầm một tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Hạo lô ra nụ cười xán lạn.
“Vấn đề ta có phải hay không là Lạc Long Quân trong mắt ngươi, điều đó không quan trọng. Bây giờ, ta theo sự phân phó của gia gia ban cho ngươi một hồi tạo hóa to lớn, còn nhận được bao nhiêu đều do bản sự của ngươi.”
Vung tay một cái, Sùng Lãm mang Tiêu Hạo đến một vùng không gian xa lạ khác.
“Mẹ nó, đưa ta đi mấy lần như vậy thì thật muốn bị say không gian à.”
Trong lòng Tiêu Hạo quả thật vừa bực mình vừa ủy khuất. Mẹ nó chứ, nhận truyền thừa thì ít ra cũng phải cho khảo nghiệm cái gì chứ, đằng này mang ta đi hết không gian này đến không gian khác, không chịu nổi, không chịu nổi á.
Ngay lúc Tiêu Hạo quan sát hoàn cảnh xung quanh, từng đợt khí tức tử vong ập vào mặt làm hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Hư ảnh của Sùng Lãm hiện lên trước mặt Tiêu Hạo mở miệng nói ra.
“Ta đã đưa ngươi đến nơi tiếp nhận truyền thừa, ngươi có thể nhận được nó hay không thì dùng bản sự của mình mà tiến về phía trước. Kết quả chỉ có hai: một là ngươi nhận được truyền thừa, hai là chết. Chàng trai trẻ, chúc may mắn.”
Tiêu Hạo nhìn thấy hư ảnh của Sùng Lãm sau lời nói cuối cùng biến mất mà cảm thấy bị hố, ánh mắt ngưng trọng quan sát vùng không gian này.
“Không gian tử vong?”
Trong lòng Tiêu Hạo nhớ đến trước đó Sùng Lãm nói một ít đặc điểm của vùng không gian truyền thừa này. Nơi đây khí tức tử vong vô cùng dày đặc, thậm chí Tiêu Hạo có thể cảm nhận được, từng tế bào, từng giọt máu trong cơ thể như có dấu hiệu bị lực lượng tử vong nơi này cắn nuốt sinh cơ.
“Tử vong dẫn đến tuyệt vọng, tìm kiếm nơi đâu ra sinh lộ.”
Tiêu Hạo nhíu mày trầm tư suy nghĩ, ngay lúc này, một tiếng rít gào từ phía xa vang lên.
“Mẹ nó, chưa gì đã chạm mặt rồi?”
Ánh mắt Tiêu Hạo ngưng trọng nhìn đang công kích đến mình tử vong thú, trong tay cầm trường kiếm khẽ vung lên, kiếm ý sắc bén mang theo thế không thể đỡ lao thẳng đến sinh vật kỳ lạ của vùng không gian này.
Mà tử vong thú bị kiếm ý Tiêu Hạo chém trúng, chẳng những không chết mà hình thể còn biến hóa to lớn hơn làm Tiêu Hạo ngẩn ra, sắc mặt biến hóa lách mình né tránh công kích của nó.
“Tình huống gì? làm sao nó có thể hấp thu kiếm ý của ta mà biến to lên rồi?”
Trong cơ thể đang bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, sắc mặt Tiêu Hạo biến trắng xám, ánh mắt lóe lên như có điều suy nghĩ.
“Tử vong? nuốt kiếm ý? không lẽ nó là…”
Xoẹt…
Một tia kiếm ý mang theo khí tức tử vong từ miệng con tử vong thú phun ra đánh về phía Tiêu Hạo.
Trong lúc thất thần, Tiêu Hạo không kịp né tránh mà bị trúng một kiếm vào hông phải chảy ra máu tươi.
Nhưng đối với Tiêu Hạo lúc này là đau đớn kèm theo hưng phấn, hắn đã hiểu ra được bản chất vùng không gian này là cái gì.
“Tử vong kiếm ý? thì ra là thế, nơi đây là một vùng không gian dùng để bồi dưỡng kiếm tu khai phá bản chất của kiếm ý sao?”
Thấp giọng lẩm bẩm một lúc, Tiêu Hạo cũng biết hiện tại bản thân nên làm gì, đó là ma luyện đạo tâm của kiếm, thực hiện thiên chuy bách luyện để dung nhập kiếm ý bản thân biến thành tử vong kiếm ý.
“Tử vong ý cảnh, ta Tiêu Hạo nhất định phải lĩnh ngộ ra nó.”
Cánh tay phải nắm chặt chuôi kiếm, nhắm mắt lại cảm nhận đặc thù vùng không gian này, trong lòng Tiêu Hạo hiện lên vô số câu hỏi, tay cầm trường kiếm mà theo bản năng thi triển ra kiếm ý của mình đối chiến với tử vong thú.
“Tử vong là gì? tại sao lại có tử vong? có phải chỉ cần chết đi mới có thể lý giải?”
“Con người sinh ra thì cũng có lúc chết đi, sinh cùng tử, hai thái cực, có sinh tất có tử, không tử tức không sinh.”
“Lưỡng cực sinh tử, bản chất của tử vong là sự chết chóc, cùng sinh đối lập, nơi nào có sinh, nơi đó có tử.”
“Tử vong, chết chóc, diệt sinh sơ.”
Tiêu Hạo không biết vung kiếm bao lâu, đột nhiên mở ra hai mắt, ánh mắt hắn lúc này mang theo khí tức tử vong nhìn chòng chọc vào tử vong thú đang chiến đấu giằng co với mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng như tử thần.
“Chết.”
Từ ánh mắt đến khí chất của bản thân thay đổi, Tiêu Hạo như một tử thần đi gặt hái sự sống của thế gian mà vung kiếm lên, hình thái kiếm ý lúc này không còn là hữu hình vô chất nữa, nó như trở nên sống động hơn vì mang theo nhàn nhạt khí tức tử vong.
Tử vong thú vẫn như cũ rít gào phun ra tử vong kiếm ý nhưng lại không ngăn cản được kiếm ý Tiêu Hạo vừa chém ra mà bị chặt làm hai khúc, sau đó hóa thành không khí tiêu tán khỏi tử vong không gian.
Sau khi tử vong thú con đầu tiên vừa chết, Tiêu Hạo tiếp tục dùng ánh mắt tử vong kiên trì tiến về phía trước tiếp tục chiến đấu.
Hai, bốn, tám, mười lăm,...
“Là chiến đấu theo từng tầng, tầng sau số lượng tử vong thú gấp đôi tầng trước sao?”
“Thú vị.”
Khóe miệng Tiêu Hạo lộ ra tiếu ý, ánh mắt khẽ híp lại vung kiếm lên chém lấy con tử vong thú thứ mười sáu cũng là cuối cùng trong đợt này.
“Tầng thứ năm, hoàn thành.”