Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Nữ nhân viên dù nhìn thấy Tiêu Hạo ăn mặc một thân đồng phục học sinh cấp 3, có điều nhóm nữ đi cùng lại gọi người này là ông chủ nên cũng hiểu được mà không chút chậm trễ đi báo việc này cho bà chủ.



Tròng phòng quản lý nhà hàng ở lầu cao nhất, một vị trung niên nam nhân ngoại quốc thần sắc cung kính quỳ một chân đưa cho một cô gái tóc vàng xinh đẹp xấp tài liệu.

Cô gái tóc vàng gật đầu bảo người trung niên nam đứng lên mà ánh mắt chăm chú nhìn vào tài liệu. Sau một lúc, cô gái tóc vàng dùng tiếng Anh mở miệng.

“Chú Smith vất vả, nhà hàng hiện tại tình huống quả thật đang có xu hướng thiếu hụt khách hàng. Nếu cứ theo chiều hướng này mà phát triển thì chỗ này sẽ bị lỗ nặng thậm chí phá sản.”

Nói đến đây, cô gái tóc vàng lộ vẻ không cam lòng cùng quật cường.

“Chả lẽ tất cả mọi công sức mà con bỏ ra đều vô dụng sao? Con không muốn phải cùng với thằng bại hoại gia tộc Lancer thành hôn.”

Smith nghe vậy cũng lắc đầu cười khổ chả biết an ủi thế nào.

“Tiểu thư, việc này tôi cũng không biết nói thế nào. Nhưng việc này là từ phía lão gia chủ quyết định, mà tiểu thư lại không đồng ý vụ hôn sự này mới đưa ra vụ đánh cược này. Tôi thấy có lẽ việc này rất khó thực hiện được.”

Cô gái tóc vàng nghe vậy mà ảm đảm thở dài.

“Con cũng biết việc này quả thật không thể thực hiện, nhưng con vẫn muốn thử một lần. Không thành công cũng thành nhân, con thà rằng gả mình cho một người bình thường cũng không muốn gã cho tên khốn khiếp hoàn khố công tử đó.”

Lắc đầu mà than thở cũng chả giải quyết được gì, cô gái tóc vàng mới hỏi.

“Việc tuyển đầu bếp tiến hành thế nào rồi?”

“Đều đã đưa ra, phúc lợi làm hấp dẫn người đến ứng tuyển nhưng không có ai phù hợp yêu cầu.”

Đang lúc cô gái tóc vàng chuẩn bị nói gì, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô gái tóc vàng dừng thanh âm lại hô lên.

“Vào đi.”

Két…

Cô nữ nhân viên mở cửa ra mà thần sắc có chút khẩn trương không biết làm sao. Smith thấy vậy cũng hiểu nguyên nhân mà nói với cô nữ nhân viên.

“Không cần căng thẳng, đây là bà chủ của chuỗi nhà hàng chúng ta, tôi chỉ là một quản lý làm thuê cho cô ấy thôi.”

Nghe vậy mà thở phào nhẹ nhõm, cô nữ nhân viên mới tường thuật lại việc Tiêu Hạo bao cả nhà hàng buổi tối.

Cô gái tóc vàng có vẻ hứng thú hỏi.

“Người này là ông chủ của một tập đoàn hay công ty nào đó sao?”

Nữ nhân viên lắc đầu tỏ vẻ không biết, Smith mới dịch lại sang tiếng Anh cho cô nữ nhân viên nghe.

“Cũng không rõ lắm, những cô gái đi cùng đều gọi người trẻ tuổi này là ông chủ. Có điều hơi kỳ quái là người này lại ăn mặc đồng phục học sinh cấp 3.”

“Hóa ra là vậy. Tôi cũng rất muốn biết khách sộp đến nhà hàng chúng ta tối nay rốt cuộc bộ dáng thế nào đây?”



Tiêu Hạo nhóm người chờ đợi thức ăn mang lên bàn. Từ không gian, phong cách bố trí, phương thức phục vụ của nhà hàng này làm Tiêu Hạo vô cùng hài lòng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì đó.

Lắc đầu không muốn nghĩ mà lộ ra khuôn mặt tươi cười bộ dáng thân sĩ nói.

“Mời các vị nữ hiệp dùng bữa.”

Phùng Tuyết Vân nhóm người cười cười trêu ghẹo.

“Không ngờ ông chủ lại có máu võ hiệp nha.”

“Haha, thói quen, thói quen.”

Tiêu Hạo bị trêu chọc mà cảm thấy có chút lúng túng cười khan một tiếng.

Thức ăn vào miệng, Tiêu Hạo cảm thấy chất lượng bữa ăn nhạt nhẽo không có gì đặc biệt, dư vị đọng lại từ thức ăn vào tâm hồn cũng không có gì, chỉ được cái vẻ ngoài trang trí bắt mắt.

Thấy cả nhóm nữ nhân viên công ty ai nấy đều tranh thủ anh lấy ăn để, Tiêu Hạo có chút không hiểu.

“Ăn ngon lắm sao?”

“Vô cùng ngon.”

Tiêu Hạo quay sang hỏi nhóm bà xã mình.

“Mấy em ăn có ngon không?”

Ba nữ đều theo bản năng lắc đầu, Ninh Tuyết Yên mới nói.

“Không ngon bằng của anh nấu một nồi thịt kho tàu nữa là.”

Phùng Tuyết Vân ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Hạo như phát hiện lục địa mới.

“Ông chủ, ngài vẫn còn biết nấu ăn? nghe còn ngon hơn cả nhà hàng 5 sao này làm, có vẻ khoa trương nhỉ.”

Khương Du Du lúc này cũng bắt đầu giới thiệu.

“Đó là cô chưa ăn món ăn của anh ấy làm đấy thôi, so sánh với ẩm thực của nhà hàng này cũng giống như ăn mày đi so với người giàu nhất châu Á vậy.”

“Như thế khoa trương? Bạn gái ngài nói là thật sao ông chủ?”

Phùng Tuyết Vân vô cùng bất ngờ, trong lòng không tin: làm sao có thể có một người toàn năng không gì không làm được đây? không thể nào, không thể nào.

Tiêu Hạo nghe vậy lắc đầu cười gian: thời điểm Hạo ca trang bức đã đến.

“À, vì tôi rất thích nấu ăn cho nên mới vào bếp thôi. Chút tài mọn, không đáng giá nhắc tới.”

Thấy Tiêu Hạo lộ vẻ khiêm tốn, mấy nữ hừ một tiếng.

“Ở nhà ngày nào cũng nghe cả nhà khen không dứt miệng mà bày ra tấm mặt thối đó, anh có phải trong lòng rất đắc ý đúng không?”

Tiêu Hạo thấy bản thân thời điểm trang bức bị mấy nữ cho vạch trần, mặt có chút đen lại mà lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Chán thật, đang tính trang bức đâu rồi, mấy em vạch trần làm chả còn gì thú vị. Ăn đi, ăn đi mọi người.”

Phùng Tuyết Vân thần sắc có chút im lặng nhìn Tiêu Hạo, trong lòng thầm nghĩ: ông chủ này tính cách có chút tạp, không biết đâu mới là tính cách chân thật đây.

Dương Sơ Tuyết ngồi bên cạnh thấy Phùng Tuyết Vân sắc mặt không đúng, cho là nàng vì Tiêu Hạo hành vi cảm thấy mất mặt nên cười nói.

“Sự việc cũng không có gì đâu, cậu tiếp xúc với ông chủ nhiều rồi sẽ quen dần với tính cách của anh ấy. Thật ra anh ấy rất biết quan tâm đến cảm nhận người khác nhưng không muốn biểu hiện quá rõ ràng mà thôi. Lâu lâu có hơi trẻ con nhưng đó cũng là tính cách thật.”

Phùng Tuyết Vân có chút không hiểu hỏi.

“Cậu rõ ràng lớn tuổi hơn ông chủ làm sao lại xưng là anh em vậy?”

Dương Sơ Tuyết rất sợ cô bạn thân mình nhìn ra cái gì, có chút đỏ mặt biên cái lý do.

“Tại vì ông chủ có rất nhiều tiền, mà xã hội này người có tiền là anh lớn. Với lại là cấp trên của chúng ta thì xưng là anh cũng đúng mà.”

Phùng Tuyết Vân cảm thấy Dương Sơ Tuyết còn giấu diếm cái gì, nhưng bản thân cũng không tiện hỏi toạc ra nên cũng đành thôi.

Nhìn thấy trên bàn ăn thức ăn bị diệt gần phân nửa, mấy nữ nhân viên nhóm cũng đã không ăn nổi nữa vì cảm thấy ngán. Phùng Tuyết Vân cũng bị ngán mà lộ vẻ không hiểu.

“Làm sao thức ăn ở đây ăn lại nhanh ngán thế nhỉ? không giống như mấy tháng trước mình ghé ăn.”

Dương Sơ Tuyết nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

“Mình dù ăn ít nhưng cũng để ý mùi vị của thức ăn quả thật là không bằng của mấy tháng trước.”

Tiêu Hạo nhíu nhíu mày, có chút đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này một nhóm ba người gồm có nữ nhân viên mang theo trung niên Smith cùng cô gái tóc vàng đi đến bàn của Tiêu Hạo.

Khi cô gái tóc vàng nhìn thấy Tiêu Hạo mặc một thân đồng phục học sinh đang nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu rồi. Ho khan một tiếng, cô gái tóc vàng lên tiếng.

“Xin lỗi tiên sinh, ngài có thể cho tôi mấy phút thời gian để chúng ta nói chuyện không?”

Nghe được giọng Anh ngữ nhưng mang theo chất giọng quen thuộc, Tiêu Hạo ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt là một gương mặt mang theo mái tóc vàng óng có vài phần quen thuộc nhưng xa lạ, trong đầu kí ức lúc nhỏ cũng bắt đầu hiện lên.

Tiêu Hạo không trả lời cô gái tóc vàng vấn đề mà trở nên thất thần. Cô gái tóc vàng hô thêm vài tiếng, Tiêu Hạo mới phục hồi tinh thần lại mà thần sắc vui mừng hô lên.

“Tiểu Lệ là em sao?”

Cô gái tóc vàng nghe vậy mà nội tâm một trận chết lặng mà ngây ra như phỗng, sau đó là gương mặt hiện lên tia mừng rỡ nhưng vẫn cẩn thận mà xác nhận lại.

“Hạo Hạo, anh là Hạo Hạo sao?”

Tiêu Hạo nghe được nàng trả lời, trong lòng càng thêm khẳng định mà gật đầu.

“Phải, phải, anh là Hạo Hạo đây, em còn nhớ rõ anh không? lúc nhỏ hai chúng ta cùng nhau chơi đắp lâu đài cát ở công viên ấy, còn cùng bắt ve, chơi trốn tìm,...”

Không đợi Tiêu Hạo nói hết lời, cô gái tóc vàng không chút do dự nhào đến ôm chằm lấy Tiêu Hạo không buông mà khóc lên một trận làm trong nhà hàng bầu không khí trở nên quái dị hẳn lên.

Thấy cô gái tóc vàng chạy đến ôm chằm lấy mình, nhận thấy nguy cơ dấm bom sắp bạo phát x3 lực sát thương, Tiêu Hạo cũng không biết làm sao mà vỗ vỗ lưng tiểu Lệ giả vờ tức giận nói.

“Là ai làm tiểu Lệ nhà anh ủy khuất rồi? nói cho Hạo Hạo nghe đi, Hạo Hạo sẽ đi giáo huấn bọn họ một trận.”

Nhìn Tiêu Hạo giơ lên nắm đấm một bộ ra vẻ rất hung ác, cô gái tóc vàng lè lưỡi làm cái mặt quỷ mà đấm vào ngực Tiêu Hạo.

“Anh cái đồ ngốc, quá tốt rồi. Em quả thật không tin truyện cổ tích nhưng không ngờ thượng đế lại để hai ta gặp nhau lần nữa.”

Tiêu Hạo nghe vậy gật đầu đồng ý.

“Quả thật là vậy. Ngày đó lúc em chuyển nhà đi anh còn ôm lấy cái khăn quàng cổ em tặng cho anh mà khóc cả đêm đây.”

Cô gái tóc vàng cười trêu ghẹo.

“Hạo Hạo quả thật vẫn là đồ mít ướt, lêu lêu lêu lêu.”

Bị cô bạn thuở nhỏ trêu chọc, Tiêu Hạo mặt mo có chút đỏ vội vàng đổi đề tài.

“Đúng rồi, em làm sao lại ở đây đâu?”

Cô gái tóc vàng gương mặt lộ vẻ đắc ý.

“Haha, em hiện tại đang làm bà chủ của chuỗi nhà hàng châu Âu này đó. Thế nào? kinh không kinh hỉ, có không bất ngờ?”

Không đợi Tiêu Hạo trả lời, mấy bình dấm chua bắt đầu bạo phát. Ba nữ đều đứng ra chất vấn Tiêu Hạo.

“Anh còn có cái gì di ngôn không hả?”

Tiêu Hạo một trận mồ hôi ướt sũng cả người mà vội vàng giải thích.

“Mấy em hiểu lầm, thật ra chuyện là anh với tiểu Lệ là bạn chơi từ nhỏ với nhau, bọn anh là…”

Lúc này cô gái tóc vàng cắt ngang lời nói của Tiêu Hạo, ánh mắt trừng ba nữ mà tiến đến ôm lấy tay Tiêu Hạo khẳng định chủ quyền.

“Hừ, nói cho mấy cô biết, Hạo Hạo là của tôi ông xã. Hai chúng tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp nên đã làm nghi thức kết hôn rồi, mấy cô nên tránh xa Hạo Hạo ra, còn đi mê hoặc Hạo Hạo thì tôi sẽ không khách sáo.”

Bầu không khí từ một nơi ăn uống lại thành một tràng giương cung bạt kiếm giành nam nhân căng thẳng, hai bên đều dùng ánh mắt như điện mà trừng nhau không ai nhường ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui