Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Tiêu Hạo đem hết thảy toàn bộ câu chuyện nhìn vào trong mắt mà nội tâm vô cùng phẫn nộ: quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà thật không sai.

Hồ Mai nghe được tiếng quát đến từ một chàng thiếu niên trẻ tuổi có chút sửng sốt sau đó là giận tím mặt.

“Ở đâu chạy ra đồ hai lúa bước vào chỗ này đây? Nhìn cách ăn mặc là biết hàng rẻ tiền rồi. Bảo an, tiện thể tống cổ đi cái này đồ hai lúa chung với 2 con nhỏ này đi cho khuất mắt tôi.”

Thấy Hồ Mai mở mắt chó nhìn người, Tiêu Hạo cũng gặp mãi loại động vật 4 chân này thành thói quen mà nói với nhóm người bảo an.

“Mấy anh em xem đó mà làm việc thôi, tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện ở chỗ này một giây một phút nào nữa, nếu không hậu quả thế nào chắc là các vị cũng biết rõ rồi đấy.”

Mấy người bảo an nghe Tiêu Hạo uy hiếp, sau lưng mồ hôi không tự chủ ướt đẫm mà có ý định mời Hồ Mai rời khỏi.

Hồ Mai khuôn mặt đã phẫn nộ đến cực hạn không cam lòng chỉ Tiêu Hạo nói.

“Thằng này là đồ quê mùa tại sao không đuổi nó ra? tôi có thiệp mời cấp bậc hoàng kim, mấy người thử đuổi tôi xem, không cho mấy người bị mất việc thì tôi cũng không cần lăn lộn làng giải trí nữa.”

Mấy cái khách nhân khác đang nhìn cũng có bộ phận là đồng nghiệp Hồ Mai đều lắc đầu thở dài: chọc ai không chọc lại chọc đến bà điên Hồ Mai, phen này cậu thiếu niên phải gặp xui xẻo.

Thấy mấy người bảo an bắt đầu rơi vào tình trạng khó xử, Tiêu Hạo lạnh rên một tiếng.

“Chả cần quan tâm cô có thiệp mời hoàng kim hay cái khỉ khô gì. Tôi bình sinh ghét nhất là loại đàn bà lòng dạ rắn rết như cô, vì vậy yến hội tối nay cô không cần phải tham gia nữa, nơi này không chào đón rắn rết bò vào làm hỏng bữa tiệc.”

“Thằng nhóc đáng chết, em dám nói chị đây là rắn rết?”

Hồ Mai lộ ra nụ cười âm trầm như nước nhìn Tiêu Hạo giọng lạnh rên mở miệng uy hiếp.

“Chắc em không biết chị là ai rồi, chị đây có cả trăm cách làm cậu em sống không bằng chết. Nể tình em còn là thằng nhóc ranh, chỉ cần quỳ xuống liếm giày rồi dập đầu xin lỗi thì chị đây xem như không có việc gì xảy ra, nhưng chị không dám hứa chắc nếu em không dập đầu xin lỗi thì hậu quả sẽ thế nào đâu nha.”

Thấy Hồ Mai bắt đầu mở miệng uy hiếp Tiêu Hạo, Lâm Tĩnh Hương cũng không nhịn được quát lên.

“Hồ Mai, đủ rồi, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu thanh niên này. Tôi đi cho khuất mắt cô là được chứ gì.”

“Chị Yến, chị đi trước đi, để em giải quyết xong việc này với cô ta thì em cùng chị đi về.”

Trương Yến có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt Lâm Tĩnh Hương kiên quyết mà bất đắc dĩ thở dài rời đi trước.

“Hô, nói vậy là cô muốn vì thằng nhóc tiểu soái ca này ra mặt rồi? Ái chà chà, không biết lời nói của chị Hương cân lượng nặng bao nhiêu nha? 1 lạng hay 2 lạng đây? quả thật chênh lệch cũng không xê xích gì mấy mà.”

“Thế thì thế nào? Việc này dù sao cô cũng nhắm vào tôi, đừng có lôi kéo người vô tội vào. Nói đi, cô muốn thế nào thì mới chịu bỏ qua cậu thanh niên này?”

Lâm Tĩnh Hương vô cùng rõ ràng nhân mạch của Hồ Mai ở làng giải trí. Nếu cậu nhóc này nhận lấy Hồ Mai nhằm vào thì sẽ bị đùa giỡn đến chết. Nàng trong lòng vô cùng cảm kích có người đứng ra vì mình giải vây. Từ lúc nàng rơi đài đến nay đều không một ai dám giúp đỡ mình, thậm chí còn xa lánh không dám tiếp xúc vì bản thân đắc tội với một ông bầu show cự đầu trong làng giải trí.

Nguyên nhân cũng chỉ vì Lâm Tĩnh Hương nàng không chịu ngủ với hắn một đêm để được lăng xê lên nổi tiếng mà bị phong sát đánh cho rơi đài.

Bây giờ lại có người đứng ra vì nàng mà đắc tội với Hồ Mai làm nàng vô cùng áy náy mà muốn gánh vác việc này vì sợ Hồ Mai trả thù Tiêu Hạo. Mà nàng cùng lắm thì bị Hồ Mai giật dây châm ngòi vài câu nói xấu lên báo chí chứ không có gì to tác cả, dù sao danh tiếng bị ô nhiều từ phía liều báo nghe mãi cũng thành thói quen.

Hồ Mai nghe vậy mà lộ ra nụ cười ác độc nhìn Lâm Tĩnh Hương.

“Cũng không phải là không thể tha cho tiểu soái ca này. Có điều cô phải chịu tội thay cho thằng nhóc ranh này nha: quỳ xuống liếm giày cùng dập đầu xin lỗi, không biết chị Hương đại minh tinh nhà chúng ta có làm được không đây?”

“Cô khinh người quá đáng.”

Lâm Tĩnh Hương vốn dĩ tính tình ôn hòa chịu nhịn giỏi cũng bị Hồ Mai xách ra điều kiện làm cho tức giận.

“Haha, điều kiện tôi đã đưa ra, nếu cô không làm dê thế tội thay hắn thì để chính bản thân thằng nhóc làm đi thôi.”

“Cô dường như đang tưởng tượng ra một giấc mơ rất đẹp đó.”

Tiêu Hạo thanh âm trêu tức vang lên làm Hồ Mai khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Bà đây quyết định xử lý mớ rác này ngay lập tức. Đã bảo an không được thì để bà tự mình ra tay vậy.”

Lâm Tĩnh Hương biết Tiêu Hạo triệt để chọc giận Hồ Mai đến điểm giới hạn mà sắc mặt tái nhợt lộ vẻ tuyệt vọng thấp giọng nói.

“Xong, xong, cậu đã chọc ra họa lớn ngập trời rồi có biết không hả?”

Tiêu Hạo nghe vậy lắc đầu mà lộ vẻ tự tin nói ra.

“Cô yên tâm đi. Dù cô ta có cho trời sập xuống đè chết cô đi chăng nữa, tôi sẽ là trụ chống trời nâng nó lên, thậm chí đối nghịch với trời cũng có thể.”

Lâm Tĩnh Hương nghe vậy sắc mặt không hiểu có chút đỏ lên: đây là lời tỏ tình với mình sao? nhưng rõ ràng chênh lệch tuổi cũng hơi lớn à.

“Nhưng đáng tiếc cô ta không phải là thiên chủ, một tay che trời là không thể nào. Đó chẳng qua cô ta tự cho mình là nhân vật trâu bò. Giải quyết cô ta chỉ cần 1 câu nói là được.”

Tiêu Hạo cười cười móc điện thoại ra bấm dãy số gọi điện.

“Lão gia tử, yến hội của ông có rác bẩn tiến vào làm tôi muốn về nhà đây. Được rồi, đừng khách khí, dù sao tôi cũng chỉ phát hiện rác bẩn thôi, còn việc làm sạch thế nào thì do mấy người các ông.”

Thấy Tiêu Hạo cúp điện thoại, Hồ Mai cười lạnh một tiếng.

“Mày cứ diễn đi con, để xem thằng nhóc mày bảo trì bình thản như thế được bao lâu.”

Không tới 5 phút, Cố Thiên Chính cũng từ phía trong buổi tiệc đang tiếp khách bị lão gia tử gọi tiếp đón Tiêu thần y mà vội vàng chạy ra ngoài.

Hồ Mai nhìn thấy chủ tịch vừa đến, thần sắc mừng rỡ mà ác nhân cáo trạng trước hô lên.

“Chủ tịch, xin ngài giải quyết giùm đồ nhà quê này đến đây quấy rối.”

Cố Thiên Chính chạy đến nghe vậy sững sờ, nhớ đến lời lão già mình bảo thanh lý rác rưởi mới biết rõ dụng ý của lão. Cố Thiên Chính lộ vẻ mặt bình thản đến nhìn cũng không thèm nhìn Hồ Mai một cái mà thần sắc cung kính hướng Tiêu Hạo làm cái quân đội kiểu chào.

“Chào mừng Tiêu thần y đến với yến hội, việc này là bên phía chúng tôi sai sót, có gì mong ngài bỏ qua cho.”

Tiêu Hạo cũng không muốn nói nhảm mà gật đầu.

“Được rồi, vậy thì thôi đi, chuyện dù sao cũng chả có gì nghiêm trọng. Nhưng mà chỗ này có chút bẩn, cần phải thanh lý cho sạch sẽ nha. Người ta nói nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm đúng không?”

Nghe ra Tiêu Hạo giọng điệu có chút không cao hứng, Cố Thiên Chính biết phải làm gì mà tay chỉ Hồ Mai ra lệnh.

“Tống cổ cô ta ra khỏi đây ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy cô ta một giây một phút nào ở đây nữa.”

“Ông chủ, chuyện này,.. tôi rốt cuộc làm gì sai mà ngài lại vì một cái thanh niên quê mùa đuổi tôi đi? nó có tư cách gì? rốt cuộc nó có tư cách gì mà được đứng ở nơi như thế này?”

Hồ Mai bị đám bảo an cưỡng chế mang đi mà thần sắc không cam lòng gào thét.

Cố Thiên Chính cười lạnh một tiếng đưa ra đáp án.

“Hừ, chỉ vì cô đã đắc tội với nhân vật không thể đắc tội nổi. Cô có biết vị này là ai chăng? Đây chính là từ trong thiệp mời vị đại nhân vật mà nhà bọn tôi muốn tiếp đãi Tiêu thần y. Ngoài ra ngài ấy cũng chính là nhân vật phong vân trong tin tức mấy ngày nay về dược phẩm trì hoãn tế bào ung thư cùng các loại dược phẩm thần kỳ khác.”

“Cô muốn so tư cách sao? xin lỗi chứ, cô xách giày cho Tiêu thần y còn không xứng chứ đừng nói đến đắc tội.”

Hồ Mai sắc mặt trắng bệch lộ vẻ tuyệt vọng mà bị nhóm bảo an mang ra ngoài.

“Không biết Tiêu thần y đã hài lòng với cách xử lý của tôi chưa?”

“Cũng được, nhưng tôi không muốn cô ta xuất hiện trong ngành giải trí nữa, ông cũng biết phải làm gì rồi đó.”

“Được, tôi đã biết phải làm gì. Yến hội cũng đã bắt đầu, mời Tiêu thần y vào trong dự tiệc.”

Lâm Tĩnh Hương quả thật không thể tin được mà chứng kiến hết thảy, nàng dường như cảm thấy mình đang nằm trong mộng mà chưa tỉnh dậy.

“Này, cô muốn vào yến hội thì đi theo tôi.”

Tiêu Hạo thấy Lâm Tĩnh Hương đứng ngốc nơi đó mà mỉm cười mời nàng cùng vào trong. Lâm Tĩnh Hương cũng hồi phục tinh thần lại mà đờ đẫn theo bản năng gật đầu đi theo Tiêu Hạo.

Khi vào trong sảnh yến hội, Tiêu Hạo cũng bị tràng cảnh nơi đây cho dở khóc dở cười: khách nhân đến đều là những giai cấp thượng lưu hoặc là nhân vật phong vân quyền cao chức trọng nhưng hiện tại lại biến nơi đây thành sòng bạc. Chỗ thì có mạt chược, tứ sắt, bài tây,.. nhìn quả thật như 1 sòng bạc casino.

Dương Sơ Tuyết cùng Cố Khuynh Thành thấy Tiêu Hạo đến mà ngoắc tay.

“Hạo( đồ lưu manh) đến đây cùng chơi nào.”

Tiêu Hạo mang Lâm Tĩnh Hương tiến đến có chút không hiểu hỏi Cố Khuynh Thành.

“Đồ thần kinh, làm sao yến hội lại biến thành sòng bạc casino rồi?”

“Ai biết được? vừa vào sảnh là đã mở sòng rồi, cũng mặc kệ nó đi. Còn có không được gọi bà cô là đồ thần kinh trước mặt người khác có biết không hả?”

“Nói vậy là gặp riêng tư thì không có vấn đề rồi?”

“Cũng không cho phép. Sơ Tuyết, bà xem bà điều giáo bạn trai bà như thế lưu manh thì khẳng định chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thường xuyên rồi, bà nhớ nghiêm khắc vào với hắn hừ hừ.”

Tiêu Hạo cũng lười nhác phản bác đồ bệnh thần kinh đại minh tinh này mà ngoắc ngoắc thần sắc vẫn chưa tỉnh hồn lại Lâm Tĩnh Hương.

“Đến đây làm mấy ván tiến lên miền nam nào.”

Lâm Tĩnh Hương cũng hồi phục tinh thần lại mà nhìn tràng cảnh sòng bạc ở sảnh yến hội làm cho sợ ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui