Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Tái Chiến

- ---------------------------------

Sắc mặt Kō Mitsuru hơi biến đổi.

Diệp Hạo tiến công cũng quá nhanh rồi?

Cũng may, Diệp Hạo không có gì dưới vị trí Thiên Nguyên.

Điều này khiến Kō Mitsuru hơi an tâm một chút.

Nhưng sau mười lượt, sắc mặt hắn khó coi hẳn lên.

Diệp Hạo tiến công quá bá đạo.

Lúc đầu, Kō Mitsuru còn có thể chống đỡ. Nhưng theo diễn biến trận đấu kéo dài, hắn càng không xong.

Trên mặt kỳ thủ toàn trường đầy chấn động, tiếp tục nhìn Diệp Hạo công thành chiếm đất.

Không thể không nói Kō Mitsuru cũng biết tròn biết méo.

Nhưng đối mặt sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Hạo, hắn không ngừng bại lui.

Đến lượt 64, Kō Mitsuru nhìn thế cờ mình đã bị dồn đến Lương Sơn, trong lòng đầy đắng chát.

Thua!

Triệt triệt để để mà thua!

Lần này, Diệp Hạo đường đường chính chính đánh cờ cùng Kō Mitsuru.

Nhưng Kō Mitsuru vẫn thất bại trong tay Diệp Hạo.

- Tôi thua.

Khi Kō Mitsuru nói ra câu này, hắn cảm thấy khí lực toàn thân đều bị hút khô.

Trước đó, Kō Mitsuru không nghĩ đến có người đạt được trình độ đánh cờ tuyệt đại như thế.

- Nhận thua nhanh thế.

Diệp Hạo chậc chậc nói

- Tôi còn muốn chiến một trận nữa đấy.

- Ngài nguyện ý chỉ giáo tôi sao?

Khi Kō Mitsuru nói ra câu này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cung kính.

- Không không không, tôi không muốn chỉ giáo cho người ngoại quốc.

Diệp Hạo nhìn Kō Mitsuru nói

- Tôi chỉ muốn cho ông một cơ hội nữa.

- Tôi không phải đối thủ ngài, khiêu chiến tiếp cũng không giá trị.

Kō Mitsuru rất rõ ràng, nếu tiếp tục thì hắn cũng không có khả năng chiến thắng.

- Nếu tôi nhường tôn tử thì sao?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Kō Mitsuru nói.

Sắc mặt Kō Mitsuru không khỏi thay đổi.

Ai dám tùy tiện nhường đối phương Tôn Tử chứ?

Nhục nhã!

Kō Mitsuru ý thức được Diệp Hạo đang sỉ nhục hắn.

- Diệp Hạo ——.

- Thế nào, ông dám không? Chúng ta sẽ tăng tiền đặt cược đến một trăm triệu.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Kō Mitsuru, ông không dám thì nhanh chóng cút đi.

Kō Mitsuru biết rõ Diệp Hạo đang khích tướng, nhưng hắn không thể không tiếp chiêu.

- Diệp Hạo, đây là cậu nói.

Kō Mitsuru thở hổn hển, đỏ mắt nói.

- Nếu thua, cậu phải đưa tôi một trăm triệu.

- Hiện tại, tôi có thể chuyển ngay cho ông một trăm triệu, nhưng tôi muốn biết nếu ông thua, ông có thể chuyển ngay không?

Diệp Hạo nhìn Kō Mitsuru khẽ mỉm cười, nói.

- Nếu ông không thể thì tôi cũng lười so đo.

Kō Mitsuru yên lặng.

Gia tộc Kō Mitsuru có danh vọng cực lớn tại J Quốc.

Nhưng điều đó không có nghĩa Kō Mitsuru có tư cách lấy ra được một trăm triệu.

Lúc này, điện thoại di động Kō Mitsuru vang lên, âm thanh trung khí mười phần đầu dây bên kia nói.

- Kō Mitsuru, ông có lòng tin thắng được Diệp Hạo không?

- Nắm chắc năm thành trở lên.

Kō Mitsuru trầm giọng nói.

Kō Mitsuru không có tự tin chiến thắng Diệp Hạo, nhưng bây giờ, Diệp Hạo nhường Tôn Tử nên hắn lấy lại một chút tự tin.

- Chơi.

- Tốt.

Kō Mitsuru cúp điện thoại. Sau đó, ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói

- Tôi đánh cược với cậu.

- Ông không giựt nợ chứ?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi lại.

- Cho tới bây giờ, Gia tộc Kō Mitsuru chúng tôi chưa từng có chuyện này.

Khi Kō Mitsuru nói ra câu này, sắc mặt hắn đầy bất thiện nhìn Diệp Hạo.

- Nhưng hiện tại, ông còn chưa trả 1100 vạn (11,000,000) cho tôi nha.

Nghe Kō Mitsuru nói, Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười chế giễu.

Hắn muốn biết, Kō Mitsuru làm sao có mặt mũi nói lời như vậy?

- Cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển cho cậu ngay.

Lúc này, Kō Mitsuru mới nghĩ đến bản thân còn chưa chuyển khoản cho Diệp Hạo

- Hay đợi chút nữa đi?

Diệp Hạo lại lắc lắc đầu nói.

- Thế nào?

Kō Mitsuru không hiểu tại sao Diệp Hạo lại từ bỏ?

- Tôi muốn biết trong tài khoản ông có bao nhiêu tiền?

- Hơn 1300 vạn (13,000,000).

- Hiện tại, để người kia chuyển khoản cho ông, tôi muốn nhìn thấy một trăm triệu trong đó.

Nói thật, Diệp Hạo lo lắng Kō Mitsuru và J Quốc chơi xấu.

- Cậu ——.

- Hiện tại, chuyển khoản hoặc xéo.

Diệp Hạo dứt khoát nói.

Kō Mitsuru căm tức nhìn Diệp Hạo một cái, khi đang chờ gọi điện thoại, một tin nhắn ngân hàng vang lên.

- Tin nhắn ngân hàng thông báo đây, cậu xem đi.

Kō Mitsuru đưa di động cho Diệp Hạo.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua, hơi hơi nhẹ gật đầu nói.

- Bắt đầu đi.

Thiếu Tôn Tử, nếu Diệp Hạo lại tấn công mãnh liệt, hắn sẽ có khả năng thiếu khuyết binh lực mà chiến bại. Bởi vậy, Diệp Hạo chơi dưới cơ và không ngừng phòng thủ.

Lui!

Vừa lui lại lui!

Giữa sân, đám Cờ Vây Đại Sư thấy một màn này không khỏi lo lắng.

- Trừ khi kỳ nghệ chênh lệch to lớn, nếu không, nhường Tôn Tử là hành vi tìm đường chết.

- Diệp Hạo không nên nhường Tôn Tử a?

- Diệp Hạo lần này rất có thể chiến bại, vì Kō Mitsuru đang nắm giữ quyền chủ động.

- Hiện tại, Kō Mitsuru từng bước ép sát, Diệp Hạo nhanh chóng không có đường lui.

- Cu cậu có chút tự đại rồi.

Khi những Cờ Vây Đại Sư đều không coi trọng Diệp Hạo, Khinh Y lại một mực quan sát nước cờ của hắn.

Cô ta chú ý thì thấy đây là một nước cờ hoàn toàn mới.

- Diệp Hạo, cậu còn ngoan cố chống cự làm gì?

Kō Mitsuru đặt Nhất Tử xuống. Sau đó, sắc mặt hắn ngông cuồng nói ra.

Đại cục đã định.

Kō Mitsuru cảm thấy Diệp Hạo không còn khả năng lộn cái bàn?

- Ngoan cố chống cự?

Nghe Kō Mitsuru nói như vậy, Diệp Hạo ha ha nở nụ cười

- Lúc đầu, tôi còn chưa muốn thắng sớm, như vậy trận đấu cũng không ý nghĩa lắm.

- Cậu đang nằm mơ sao?

Kō Mitsuru không tin lời Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đặt một con cờ xuống.

Kō Mitsuru nhìn chằm chằm quân cờ Diệp Hạo một hồi, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh

- Cậu còn nói không ngoan cố chống cự?

Diệp Hạo không nói mà đặt xuống Nhất Tử.

Khi Kō Mitsuru vừa muốn hạ cờ. Đột nhiên, hắn phát hiện cái gì, bàn tay cầm cờ không ngừng run lên.

Quân cờ Diệp Hạo hợp thành một đường, sau đó tiến hành phản công phong tỏa thành công. Nói cách khác, Diệp Hạo hiện tại dễ dàng có thể ăn hơn phân nửa quân cờ hắn. Như vậy, chơi tiếp thì có ý nghĩa gì nữa?

- Cậu —— cậu làm như thế nào?

Kō Mitsuru chán nản ném con cờ trở về, khổ sở hỏi.

- Muốn làm thì làm thôi.

Diệp Hạo nói đến đây rồi nhìn xem Kō Mitsuru nói tiếp

- Chuyển tiền cho tôi a.

- Không, tôi muốn đánh ván nữa.

Kō Mitsuru đỏ hồng mắt nói.

- Có thể, nhưng trước tiên ông cần phải trả 1 ức 1100 vạn (111,000,000) cho tôi đã.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Số tài khoản.

Kō Mitsuru trầm giọng nói.

Lúc này, Diệp Hạo nói ra số thẻ của mình.

Một lát sau, điện thoại Diệp Hạo vang lên tin nhắn ngân hàng.

- Diệp Hạo kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi?

- Vài phút có hơn một ức (trăm triệu) a.

- Nếu gả cho Diệp Hạo há không phải phú bà tỷ tệ, hí hí?

- Điều kiện tiên quyết là Diệp Hạo để ý tới cô a.

- Tôi xinh đẹp như vậy, tại sao Diệp Hạo không để ý tôi?

- Tôi cảm thấy cô sai lầm rồi, Diệp Hạo cũng không phải ức vạn Phú Hào. Nếu hắn muốn kiếm tiền thì 10 ức 100 ức đều không phải vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui