Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Lại Ngược

- ---------------------------------

Kō Mitsuru có bóng ma trong lòng nên khi cầm quân cờ lên, ngón tay hắn hơi run rẩy.

Kō Mitsuru biết mình đánh cờ với Diệp Hạo sẽ được phát sóng trực tiếp toàn thế giới, ai bảo bản thân trước đó gây ra nhiễu loạn lớn như vậy làm chi?

Hiện tại, ngón tay run rẩy như thế sau này về J Quốc làm sao ngẩn đầu lên được nữa?

Kō Mitsuru hết sức ổn định ngón tay mình nhưng hắn càng cố thì tay càng run mạnh hơn.

Diệp Hạo nhìn thấy như vậy, lắc đầu nói:

- Kō Mitsuru, ông đang sợ gì vậy?

- Tôi… không có… sợ…

Kō Mitsuru đứt quãng nói ra bốn chữ này.

- Tôi sẽ chờ ông ba phút, nhanh tranh thủ mà ổn định tâm thần lại đi.

Diệp Hạo nói xong, hai tay nhẹ đặt lên đầu gối.

Kō Mitsuru trầm mặc.

Kō Mitsuru trầm mặc làm mọi người tin tưởng hắn ta cần thời gian bình phục tâm thần.

- Diệp Hạo không nên làm như vậy nha.

- Sao cậu ta không thừa thắng xông lên.

- Diệp Hạo, cậu nên đánh chó mù đường a.

- Cần gì nói quy tắc cùng người J chứ.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo chính là Diệp Hạo.

Hắn sẽ không vì nghe người khác nói mà thay đổi dự định ban đầu của mình.

Diệp Hạo không biết Kō Mitsuru có bao nhiêu tự tin vào cờ vây, nhưng có lẽ Kō Mitsuru không biết Diệp Hạo mới dùng một phần mười kỳ nghệ của Hắc Long mà thôi.

Ba phút sau, Kō Mitsuru mở hai mắt ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Diệp Hạo. Sau đó, Kō Mitsuru cuối người về phía Diệp Hạo dưới ánh mắt toàn trường.

- Cậu là một đối thủ đáng giá tôn trọng.

- Tôi chỉ không muốn mình thắng không minh bạch.

- Cho dù ván cờ này thắng hay thua, cậu cũng đã coi như thắng được tôi.

- Ông cho rằng nói vậy, tôi sẽ không cần 1 tỷ của ông à?

Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.

Kō Mitsuru mộng bức.

Hắn không ngờ Diệp Hạo sẽ nghĩ tới chuyện này.

Tự mình quỵt nợ sao?

- Cậu đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Kō Mitsuru tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

Một chút hảo cảm với Diệp Hạo đã biến mất hết.

- Đừng vội.

Diệp Hạo chỉ bàn cờ nói:

- Có đánh tiếp không?

Kō Mitsuru độc ác nhìn Diệp Hạo.

Bỏi vì Diệp Hạo vừa làm nhục hắn một lần nữa.

Diệp Hạo vẫn nhẹ nhàng thoải mái đánh xuống các con cờ, giống như không để trận đánh này vào mắt, dù trên bàn cờ, Diệp Hạo vẫn bị Kō Mitsuru áp chế toàn diện.

Đối với việc này, Cờ Vây Đại Sư các nước khác đều thấy bình thường. Đừng quên, từ đầu Diệp Hạo đã nhường Kō Mitsuru Ngủ Tử a.

Kō Mitsuru nếu không áp chế Diệp Hạo mới không bình thường ấy.

- Diệp Hạo từ đầu đến giờ chỉ phòng thủ a.

- Tình hình này cực kỳ nguy hiểm.

- Tôi thật lo lắng một giây nữa Diệp Hạo sẽ thất bại.

- Tôi chưa từng nghe thấy có người nhường Ngủ Tử bao giờ, nếu Diệp Hạo thắng Kō Mitsuru, cờ vây thế giới ngoài cậu ra không còn ai dám xưng số một nữa.

- Diệp Hạo cho dù có bại bởi Kō Mitsuru cũng là người đứng đầu về cờ vây rồi. Trên đời này có lẽ sẽ có người đánh cờ giỏi hơn Kō Mitsuru, nhưng nhường Nhất Tử mà vẫn chiến thắng Kō Mitsuru thì trừ Diệp Hạo ra chắc chắn không còn người nào nữa?

- Không sai, kỳ nghệ của Diệp Hạo có thể xưng Thần.

- Diệp Hạo có tư cách làm hội trưởng Hiệp Hội Cờ Vây Trung Quốc chúng ta.

- Trước đó, Diệp Hạo đã từng từ chối Hiệp Hội Võ Thuật, Hiệp Hội Y Học, Hiệp Hội Tính Nhẩm, Hiệp Hội Thể Dục, chẳng lẽ ông cảm thấy cậu ta sẽ làm Hội trưởng Hiệp Hội Cờ Vây của mình sao?

- Thật không biết còn gì có thể làm khó được Diệp Hạo nữa?

- Không biết bao năm nữa mới có một người toàn diện như cậu ta.

Trong lúc những Đại Sư Cờ Vây đang thảo luận, tràng diện trên ván cờ dần dần thay đổi.

Diệp Hạo bắt đầu phản công Kō Mitsuru.

- Thật thần kỳ.

- Sao Diệp Hạo làm được?

- Lúc Diệp Hạo phòng thủ cũng đồng thời thiết lập cạm bẫy, bay giờ, cậu ấy lợi dụng những cạm bẫy này để phản công.

- Thế cờ hai bên đã ngang nhau rồi.

- Diệp Hạo nhường Ngủ Tử còn có thể gỡ hòa, Kō Mitsuru yếu quá đi?

- Cậu sai rồi, nước cờ Kō Mitsuru mạnh như mãnh hổ, nhanh như thiểm điện, không chú ý một chút sẽ thua ngay lập tức, có thể nói Kō Mitsuru đã đánh hết sức mình.

- Không sai, không phải Kō Mitsuru yếu mà Diệp Hạo quá mạnh.

- Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao Diệp Hạo có thể chuyển bại thành thắng được?

- Tôi nghĩ không có mấy người có thể hiểu được chuyện này đâu a.

Kō Mitsuru nhìn quân cờ trên bàn, trái tim dần dần chìm xuống đáy cốc.

Hắn hiểu, thế cờ hiện giờ ngang nhau có ý nghĩa gì.

Nhưng sự tình đã đến mức này, hắn chỉ có thể tiếp tục đánh.

Kō Mitsuru đều suy nghĩ thật lâu trước khi đánh xuống một nước, nhưng mà khi hắn đánh được Ngũ Tử lại hoảng sợ phát hiện Diệp Hạo dần dần vây kính mình, có thể nói khi hắn đánh được Tam Tử sẽ bị Diệp Hạo chặn đầu.

Mà nếu hắn muốn cứu lại cũng trì hoãn được hai Tam Tử nữa thôi.

Thắng bại đã định.

Cứ tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Kō Mitsuru há miệng, tay run rẩy cầm một con cờ do dự, khi hắn đặt con cờ lên bàn, sắc mặt hắn đỏ bừng, sau đó phung ra một ngụm máu tươi.

Kō Mitsuru loạng choạng ngã xuống đất.

Diệp Hạo lấy tay đỡ Kō Mitsuru, ngón tay hắn ấn một cái:

- Có tôi ở đây, trước khi đánh xong ván cờ này ông muốn bất tỉnh cũng không được.

- Diệp Hạo… thắng bại chỉ là một việc nhỏ, đâu cần phải hùng hổ dọa người như thế?

Vừa rồi, Kō Mitsuru tức giận công tâm, nhưng chỉ thuận thế hôn mê mà thôi.

- Ông ngàn dặm xa xôi đi tới Trung Quốc khiêu chiến rất nhiều ký thủ, ông đánh họ rớt đài có nghĩ đến cảm thụ của họ không?

Diệp Hạo lạnh lùng nói với Kō Mitsuru:

- Làm sao? Bây giờ đến lượt ông thì ông không tiếp nhận được à?

- Diệp Hạo

Kō Mitsuru gầm lên.

Diệp Hạo vẫn bình tĩnh nhìn Kō Mitsuru nói tiếp:

- Tôi biết rõ J Quốc các người tính toán cái gì, không phải ông định hết trận này phái người ám sát tôi sao?

Nói đến đây, Diệp Hạo dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Năm đó, các người đã làm chuyện này một lần rồi, nhỉ?

- Diệp Hạo, cậu không được ngậm máu phun người!

Lông mi Kō Mitsuru nhăn lại, lộ ra sát cơ.

- Tôi có ngậm máu phun người hay không, ông là người rõ nhất.

Diệp Hạo chỉ Bùi Hạo phía dưới nói:

- Chỉ cần ông lấy Tổ Tông ra thề chuyện của Bùi Hạo không phải người J làm, tôi sẽ tin.

- Tôi…

Kō Mitsuru nhất thời không nói được gì.

Nhưng trước mắt vạn người nếu mình không giải thích, chẳng phải ngầm thừa nhận lời Diệp Hạo vừa nói là đúng.

- Cậu nghĩ tôi không dám sao?

Kō Mitsuru nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Vậy ông thề đi.

Diệp Hạo nhún vai nói.

- Hôm nay, Kō Mitsuru tôi dám lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông Kō Mitsuru ra thề, người làm Bùi Hạo bị thương tuyệt đối không phải người nước J.

Kō Mitsuru gằng từng chữ.

Kō Mitsuru vừa nói xong, phía xa truyền đến từng tiếng kinh hô. Hắn quay đầu nhìn qua thấy được mấy người cảnh sát đang áp giải một thanh niên đang mặc đồ Võ Sĩ đi lên đỉnh núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui