Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Thị Huyết Phong

- ---------------------------------

- Ngẫu nhiên biết được thôi.

Diệp Hạo không cảm thấy Yêu Thú Yêu Vực có thể phát triển mạnh đến đâu? Nếu Yêu Thú mạnh hơn Nhân Tộc quá nhiều thì đã không bị phong ấn.

Kinh khủng thật sự chính là Lục Đạo yêu ma quỷ quái.

Vô Nha Tử nghi ngờ nhìn Diệp Hạo, hỏi:

- Tất cả Lục Đạo đều nắm giữu Thần Thông kinh thiên động địa, như vậy lúc yêu ma quỷ quái xuất hiện Tám Đại Mệnh Tinh có thể ngăn cản được hay không?

Diệp Hạo không nói gì.

Sau khi đặt chân đến Yêu Vực, các Tu Sĩ hợp thành tốp năm, tốp ba rời đi.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Vô Nha Tử nhìn xung quah nói.

- Đi hướng nào?

Diệp Hạo hỏi.

Vô Nha Tử suy nghĩ một chút, đưa tay chỉ một hướng, nói:

- Hướng này.

- Tại sao lại chọn hướng này?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Bởi vì đây là hướng mà Minh Kim Cổ lựa chọn a.

Vô Nha Tử cười nói:

- Cậu không thấy có rất nhiều Tu Sĩ chọn hướng này hả?

- Hướng mà Minh Kim Cổ lựa chọn chưa chắc đã an toàn.

Diệp Hạo lắc đầu nói:

- Ngược lại, tôi cảm thấy đó chính là Đại Hung Chi Địa.

- Tại sao?

Vô Nha Tử nghi ngờ hỏi.

- Bởi vì Đại Hung Chi Địa đồng nghĩa với đại cơ duyên, Minh Kim Cổ đi tới đó nhất định tìm kiếm đại cơ duyên, chẳng lẽ bọn họ thật sự đến tìm hiểu tình báo sao?

Diệp Hạo chậm rãi nói:

- Nếu nói an toàn, tôi xem trọng Thiên Cơ Các hơn.

Vô Nha Tử vuốt râu suy nghĩ, nói:

- Cậu nói không phải không có lý, còn có, cậu có ân oán gì với Thiên Cơ Các hả?

- Nhìn về lịch sử Nhân Tộc, có lần nào Thiên Cơ Các xuất hiện mà không chiếm trước cơ duyên? Đợi đến lúc hai tộc quyết chiến thì Thiên Cơ Các lại mai danh ẩn tích, loại tông môn như vậy tôi không có một chút tôn trọng.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Hắc Long đánh giá Thiên Cơ Các bốn chữ.

Hèn hạ vô sỉ!

- Nói nhỏ thôi.

Vô Nha Tử thấy Diệp Hạo nói vậy:

- Nội tình Thiên Cơ Các hùng hậu cho dù Bế Nguyệt Tông cũng không so sánh được, vì vậy, dù cậu nhìn không quen mắt cũng không được nói năng lỗ mãng.

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

Vô Nha Tử đã có lòng tốt nhắc nhở sao hắn có thể không nghe được?

- Vậy bây giờ chúng ta có đi hướng này nữa không?

Vô Nha Tử hỏi.

- Đi, tại sao không đi?

Diệp Hạo cười nói:

- Không biết chừng chúng ta còn có thể kiếm một chén canh a.

- Cướp đoạt cơ duyên của Minh Kim Cổ?

Vô Nha Tử biến sắc nói:

- Cậu không nói đùa đấy chứ?

- Ông không biết cơ duyên của Mệnh Tinh rất lớn à?

Diệp Hạo nói xong đi về hướng Minh Kim Cổ.

Rất nhanh, Vô Nha Tử thấy bóng lưng Diệp Hạo đã mờ nhạt không rõ.

Nhưng ông ta vẫn đuổi theo.

Thời gian trôi qua, thần sắc Vô Nha Tử dần dần thay đổi.

Bởi vì, tốc độ của Diệp Hạo không phải Phân Thân Cảnh có thể có được, Vô Nha Tử tin tưởng nếu bản thân không đạt đến Kim Đan Cảnh thì không thể theo kịp tốc độ Diệp Hạo được.

Đến lúc này, ông ta sao còn không hiểu Diệp Hạo che giấu tu vi chứ?

Chỉ là, ông cảm thấy Diệp Hạo còn chưa đạt đến Kim Đan Cảnh, nếu không khí tức của Diệp Hạo cũng không có một chút ba động nào như vậy. Vì đến Kim Đan Cảnh tu vi toàn thân sẽ hội tụ về Kim Đan.

Có thể nói, đến Kim Đan Cảnh giống như Phản Phác Quy Chân vậy.

Diệp Hạo rõ ràng còn chưa đạt đến trình độ này.

Nói cách khác, hắn đã đạt đến Thông Thiên Cảnh.

Ở Tu Đạo Giới, Tán Tu trăm tuổi đạt đến Thông Thiên Cảnh đã xem như không tệ.

Trong thời gian một khắc, thần niệm của Vô Nha Tử đã nhìn thấy hơn mười Tu Sĩ chật vật chạy về hướng này.

- Dừng lại.

Ông ta trầm giọng nói.

Vô Nha Tử không biết xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, tốt nhất là dừng lại.

- Nhanh chóng khôi phục lại tu vi đi.

Vô Nha Tử có một dự cảm không tốt.

Diệp Hạo ừm một tiếng rồi lấy một viên trung phẩm linh thạch ra ngồi xuống tu luyện.

Sau khoảng mấy hơi thở, Vô Nha Tử đã biết vì sao những tu sĩ này chật vật chạy trốn, bởi vì sau lưng họ có mấy ngàn Thị Huyết Phong đuổi theo.

- Thị Huyết Phong.

Ông ta thấy cảnh này sắc mặt biến đổi.

Những con Thị Huyết Phong này cũng chỉ có tu vi Ích Cốc Cảnh, nhưng vấn đề là số lượng của chúng nhiều lắm, càng không nói nếu bị những con Thị Huyết Phong cắn một cái thì dù không chết cũng trọng thương.

Vì vậy, dù mười tu sĩ này tu vi không yếu, nhưng đối mặt với mấy ngàn Thị Huyết Phong cũng chỉ có đường chạy trốn.

- Lui.

Vô Nha Tử trầm giọng nói.

- Lui?

Diệp Hạo giật mình hỏi:

- Với tu vi Kim Đan của tiền bối cũng không đến mức sợ đám Thị Huyết Phong này chứ?

- Dù tôi không đánh lại cũng có thể nhẹ nhàng rút lui, nhưng lúc đó tôi không thể bảo vệ cậu được.

Vô Nha Tử nghiêm mặt nói.

- Tiền bối không cần lo cho tôi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Tôi tự tin có thể toàn thân rút lui.

- Không phải cậu đang nói đùa chứ?

Ông ta ngưng trọng nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Tiền bối cảm thấy tôi sẽ lấy tính mạng mình ra đùa hay sao?

- Nếu cậu đã nói vậy, chúng ta liên thủ chém giết đám nghiệt súc này thôi.

Vô Nha Tử nhẹ gật đầu nói.

Phong Ấn Yêu Vực bị phá vỡ là chuyện sớm muộn.

Vì vậy, Vô Nha Tử muốn trước tiên giết một chút yêu thú, đến khi phong ấn bị phá thì tổn thất của Nhân Tộc có thể giảm xuống một chút.

Đám Tu Sĩ kia thấy Vô Nha Tử và Diệp Hạo không chạy mà chuẩn bị đánh trả, trên mặt hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Dù sao Chân Nguyên trong cơ thể cũng không phải vô hạn.

Nếu có hai người này kéo dài thời gian thì họ có thể thuận lợi chạy trốn.

Lòng tốt có đôi khi là tự tử.

Mười Tu Sĩ này nhìn qua hai người Diệp Hạo không một ai mở miệng nhắc nhở.

Khi đám Thị Huyết Phong còn cách khoảng ba trăm mét, Vô Nha Tử lập tức xuất thủ.

Trong tay ông ta xuất hiện một cây gậy trúc.

Gậy trúc đánh về hướng Thị Huyết Phong giống như ném một cục đá vào giữa mặt hồ yên tĩnh, sau đó từng vòng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía, đồng thời, từng con Thị Huyết Phong rơi xuống như sủi cảo bị chiên xù.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, thần niệm vô hình đánh mạnh về hướng Thị Huyết Phong.

Mười mấy con Thị Huyết Phong đứng trước kêu thảm một tiếng rơi xuống, cùng lúc đó, Diệp Hạo vận dụng Thiên Địa Chi Thế.

Giảo sát!

Quần thể Thị Huyết Phong là giống loài có tính trả thù cực mạnh.

Bọn chúng thấy anh chị em của mình lần lượt chết đi, đám Thị Huyết Phong này càng thêm điên cuồng, chúng không để ý vết thương lao nhanh về phía Diệp Hạo và Vô Nha Tử.

Hai người đều tạo ra Chân Nguyên Hộ Thể không ngừng xuất thủ.

Nếu không sử dụng Chân Nguyên Hộ Thể sợ rằng bị Thị Huyết Phon thừa cơ đánh vào.

Vô Nha Tử xuất thủ nhưng vẫn đề một sợi thần niệm trên người Diệp Hạo, nhưng sau một lúc trong mắt ông ta tràn đầy kinh hãi, chân nguyên của Diệp Hạo hùng hậu có thể ngang với Kim Đan Cảnh a.

Chuyện này căn bản không có khả năng a!

Bình thường, Tu Sĩ Kim Đan Cảnh cần sử dụng năng lượng gấp mười lần Tu Sĩ Thông Thiên Cảnh a.

Đây là vì tu sĩ Kim Đan Cảnh có thể bổ sung năng lượng cho mình từ trong trời đất.

Diệp Hạo căn bản không có khả năng làm được điều này mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui