Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Ngộ Đạo Thụ

- ---------------------------------

- Lúc đầu ta cũng không đặt nhiều hy vọng vào ngươi, nhưng không nghĩ đến ngươi thật sư dẫn hắn đến.

Thân ảnh này dò xét Diệp Hạo trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.

- Tam Âm Sơn nhiều ma quỷ như vậy đều do ngươi giở trò sao?

Diệp Hạo lúc này hỏi.

- Có sao?

Thân ảnh này tuôn ra thần niệm hướng về bốn phía, rất nhanh nhìn thấy khắp núi ma quỷ đều bị chém giết.

Kỳ quái chẳng lẽ Tam Âm Sơn có thứ hấp dẫn bọn nó sao?

- Việc này ta sẽ từ từ dò xét.

Diệp Hạo nhìn thân ảnh này nói.

- Không, ngươi không có cơ hội này.

Thân ảnh này lắc đầu nói.

- Ngươi muốn đoạt xá?

- Thần hồn của ta vô cùng suy yếu, không thích hợp ngao du thời gian dài, mà nhục thân của ngươi rất hoàn mỹ, ngươi nghĩ ta sẽ không đoạt xá à?

- Sợ rằng ngươi không có bổn sự này.

- Phải thử mới biết được chứ.

Thân ảnh này nói xong, nhào tới hướng Diệp Hạo.

Cùng lúc đó Thần Niệm kinh khủng đánh tới Thức Hải Diệp Hạo, thần sắc Diệp Hạo bất động, Thần Niệm sớm đã vận sức chờ phát động.

Oanh!

Thời điểm hai đạo Thần Niệm hung hăng chạm vào nhau, sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

Bạch bạch bạch Diệp Hạo liên tục lui về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới ngừng lại.

Lúc đầu Diệp Hạo nghĩ Thần Niệm của thân ảnh này sẽ không mạnh cho lắm.

Thế nhưng sau khi va chạm hắn mới phát giác mình hoàn toàn sai, cường độ Thần Niệm của vị này vượt xa hắn dự đoán.

Diệp Hạo không biết trong lúc hắn chấn kinh thì trên mặt vị kia kinh hãi càng sâu, vừa mới một kích đã tiêu hao toàn bộ Thần Hồn lực lượng mà hắn đã góp nhặt bao năm.

- Kim Đan Cảnh sao có Thần Niệm mạnh như thế?

Vị này cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đồng thời vung tay lên thu hồi lại An Ngọc Hồn, vội vàng hướng về bên ngoài Động Phủ bay đi.

Một kích không thể trọng thương Diệp Hạo, cũng không có năng lực tiếp tục động thủ.

Lúc này không chạy thì sẽ chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.

Thời điểm Diệp Hạo tính đuổi theo, cửa hang xuất hiện một tầng ánh sáng năm màu ngăn cản.

- Hừ, phá cho ta.

Kinh Long Kiếm trong tay Diệp Hạo hung hăng chém về phía đạo ánh sáng, ngay khi kim quang phá toái, thân ảnh Diệp Hạo nháy mắt xông ra khỏi sơn động.

Thần Niệm Diệp Hạo quét qua, nhưng đã không còn thấy thân ảnh vị kia nữa.

Đứng tại chỗ một hồi, hắn xoay người quay về sơn động.

- Công Tử, vị kia đâu?

- Chạy rồi.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Chạy?

Trương Khai Phú có chút bất an nói.

- Về sau hắn có tìm chúng ta trả thù không?

- Đó là chuyện sau này.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Đừng nói vị này đoạt xá thất bại, dù đoạt xá thành công thì như thế nào?

Thần Hồn và Nhục Thân cần không ít thời gian để hòa hợp, mà đến lúc đó Diệp Hạo đã tiến vào Nguyên Anh Cảnh, với nội tình hiện tại của hắn chẳng lẽ sợ đối phương sao?

- Hiện tại ông đi Ma Đô tìm Phương Kiến đi.

- Tôi muốn ở đây bồi tiếp Công Tử.

Nói đùa, Trương Khai Phú giờ sao đồng ý rời khỏi đây?

- Được, tôi cho Phân Thân bao vệ ông.

Diệp Hạo nói đến đây xa xa một đạo Phân Thân xuất hiện ở chân trời.

Diệp Hạo cảm thấy bản thân không phải tùy tiện đã có thể tìm được Ngộ Đạo Thụ.

Bởi vậy hắn triệu hoán ra 70 phân thân, về 2 Phân Thân còn lại thì một mực âm thầm bảo vệ Cha Mẹ.

Làm Diệp Hạo không nghĩ tới là, hắn ở Tam Âm Sơn tìm kiếm một tháng nhưng không tìm ra được cái gì.

Ngày lúc Diệp Hạo chuẩn bị từ bỏ, một cột sáng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Tam Âm Sơn.

Diệp Hạo đằng không bay lên, nháy mắt đã xuất hiện trên đó.

- Không gian thông đạo.

Thần Niệm Diệp Hạo cảm ứng một chút đã biết cột sáng này là cái gì.

Bất quá bên kia Không Gian Thông Đạo là nơi nào thì Diệp Hạo cũng không rõ ràng.

Có thể là Động Thiên Phúc Địa cũng có thể là Hung Hiểm Chi Địa.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ một hồi, cắn răng một cái rồi đi vào thông đạo, sau khi đi vào hắn cảm thấy một trận mê muội, loại cảm giác này kéo dài chừng mấy hơi thở, hai chân Diệp Hạo đã vững vàng đứng vững trên mặt đất.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn quanh bốn phía chợt bị đóng đinh trên một cây thụ mộc to lớn, trong mắt hắn toát ra thần sắc rung động.

Quá Lớn.

Thân gốc đại thụ này dù trăm người trưởng thành nắm tay nhau cũng ôm không hết một vòng.

Trước gốc cây đại thụ này, Diệp Hạo có một loại cảm giác mình rất bé nhỏ.

- Cái này - - cái này …chẳng lẽ Ngộ Đạo Thụ đây sao?

Diệp Hạo không ngờ Ngộ Đạo Thụ lại lớn như vậy.

Nếu đây là Ngộ Đạo Thụ thì Ngộ Đạo Diệp có bao nhiêu?

Nhiều như sao trên trời!

- Thiếu niên kia.

Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vang lên trong tai Diệp Hạo.

Diệp Hạo lúc này chú ý trên cành cây của Ngộ Đạo Thụ xuất hiện một khuôn mặt người.

- Tiền bối.

Diệp Hạo cung kính vái chào.

Thiên địa vạn vật, đều có thể tu hành.

Gốc Ngộ Đạo Thụ này không biết tồn tại bao nhiêu năm, cho nên sinh ra thụ linh cũng hợp tình hợp lí, đối với tồn tại dạng này, Diệp Hạo kính sợ không thôi.

- Ta là Thụ Linh của Ngộ Đạo Thụ, ngẫu nhiên đi tới vùng thế giới này.

Ngộ Đạo Thụ chậm rãi nói.

- Ta không nghĩ đến vùng thế giới này có quy tắc độc lập, có hệ thống vận hành riêng biệt, Dương Gian, Âm Gian, Sinh Tử Luân Hồi, để cho ta mở rộng tầm mắt.

- Còn xin tiền bối nói rõ.

Diệp Hạo bận bịu hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý tới việc chỉ cần linh hồn không bị diệt các ngươi sẽ vĩnh sinh bất tử sao?

Ngộ Đạo Thụ nhìn Diệp hạo nói khẽ.

- Phàm nhân chết, sau đó được Địa Phủ xét duyệt cuộc đời hắn rồi cho đầu thai, dạng này một vòng tuần hoàn chẳng lẽ không thể xưng vĩnh sinh?

- Thật đúng như vậy.

Diệp Hạo cẩn thận nghĩ ngợi, thực sự như vậy.

- Ta chu du qua 3000 Giới chỉ có một Giới này của các ngươi như vậy, những Thế Giới còn lại căn bản không tồn tại Luân Hồi.

- 3000 Giới?

- 3000 Giới chỉ là một loại xưng hô không rõ ràng, kỳ thực dạng thế giới như các ngươi vậy có quá nhiều.

Ngộ Đạo Thụ nói đến đây rồi chuyển đề tài nói:

- Chúng ta trở lại chuyện chính, ta đến mỗi thế giới đều thiết lập một khảo hạch, nếu ngươi thông qua thì có thể được ban thưởng phong phú.

Diệp Hạo tức khắc thu liễm thần sắc trên mặt.

- Xin tiền bối ra đề mục.

Tu vi gốc Ngộ Đạo Thụ này tuyệt đối từ Chân Tiên trở lên, ban thưởng phong phú trong miệng nó chắc chắn không tầm thường.

Tiếng nói Diệp Hạo vừa hết, giữa không trung xuất hiện một tấm thạch bi cổ lão, trên khối đá khắc những ký tự cùng đồ án mà Diệp Hạo không hiểu được, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy mỗi ký tự đều có đại uy năng.

- Tiền bối, đây là cái gì?

- Đây là thiên thư.

Ngộ Đạo Thụ ung dung trả lời.

- Thiên Thư?

Diệp Hạo khẽ giật mình lặp lại.

- Tin đồn Thiên Thư hàm chứa ảo diệu thành Thần, ta dùng một đời cũng chỉ xem thấu tám chín phần mười.

Lời Ngộ Đạo Thụ nói làm sắc mặt Diệp hạo đại biến.

Diệp Hạo biết rõ Thanh Ma và Vô Cương hai vị này đều không có chạm đến ảo diệu thành Thần.

Nhưng Ngộ Đạo Thụ trước mắt chỉ cách Thần còn có một bước.

- Khảo hạch ta cho ngươi là trong một tháng có thể phân tích ra Áo Nghĩa của một ký tự trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui