Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Từ Chối

- ---------------------------------

Thân phận của Diệp Hạo!

Toàn bộ tu chân giới đều đang suy đoán thân phận Diệp Hạo.

Trước đó, rất nhiều tu sĩ đoán Diệp Hạo là Ám tinh, nhưng sau khi Đường Phiên Phiên được chứng thực là Ám tinh thì tự nhiên Diệp Hạo không thể nào làm Ám tinh được.

Diệp Hạo quá kinh diễm.

Cho dù Ám tinh thì trước mặt hắn cũng ảm đạm.

Lịch sử tu đạo giới của Trung Quốc trải qua ba vạn năm, hay ba vạn năm nữa thì cũng không có khả năng có người giống Diệp Hạo nữa.

Kinh diễm vạn cổ.

- Tôi không biết.

Thật lâu sau, Tô Tiêu Ngư mới nói.

- Cô không biết? Vậy tại sao cô còn đi theo Diệp Hạo?

Bách Hoa không tin nói.

- Bởi vì tôi luôn cảm thấy Diệp Hạo chính là Ám tinh.

Tô Tiểu Ngư cười khổ nói.

Bách Hoa im lặng nhìn Tô Tiểu Ngư, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Hai người Tô Tiểu Ngư đi tới biệt thự thì biết được Diệp Hạo đang ở Ám Tinh Môn, hai cô lại không ngừng chạy về phía Ám Tinh Môn. Khi còn cách Ám Tinh Môn khoảng trăm dặm, hai người nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong không gian.

- Diệp Hạo.

Tô Tiểu Ngư thấy thân ảnh này mừng rỡ kêu.

- Tôi chỉ là phân thân mà thôi.

Ngoài dự đoán của Tô Tiểu Ngư, thân ảnh này nhàn nhạt trả lời:

- Muốn gặp bản tôn của tôi thì đến Ám Tinh Môn đi.

Tô Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn chằm chằm phân thân của Diệp Hạo.

- Tại sao tôi không cảm thấy hắn mạnh nhỉ?

Trên đường đến Ám Tinh Môn, Tô Tiểu Ngư hỏi.

- Đó mới chỉ là một phân thân của hắn thôi được không?

Bách Hoa đang nói bống nhiên cảm ứng được cái gì, hai người nhìn về cách đó không xa, lại thấy được một phân thân khác của Diệp Hạo, nhưng phân thân này thấy hai người thì lập tức che giấu bản thân.

- Tôi đột nhiên nhớ ra Diệp Hạo có bảy mươi hai phân thân a.

Bách Hoa sợ hãi nói:

- Hai phân thân vừa rồi đều có chiến lực Trọng Kiếp Cảnh, bảy mươi hai phân thân Trọng Kiếp Cảnh, nghĩ lại cũng sợ hãi a.

- Lấy thực lực bây giờ của Diệp Hạo cho dù Tam Tông Lục Môn tập kích cũng không có bấy cứ ý nghĩa gì.

Tô Tiểu Ngư gật đầu nói.

- Tập kích? Ai dám? Cho dù mọi người đều biết Diệp Hạo thông qua phương pháp đặc thù tăng lên tu vi, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân Diệp Hạo cũng có chiến lực đáng sợ, quan trọng hơn, thời gian Diệp Hạo tu hành rất ngắn a, nếu qua một thời gian nữa có trời mới biết hắn đạt tới cảnh giới nào?

Bách Hoa khẽ thở dài:

- Nếu các đại tông môn đều mang theo Tiên Bảo đột kích thì tôi nghĩ dù Diệp Hạo có mạnh hơn cũng phải chạy trối chết, nhưng sau đó Diệp Hạo trở về thì ai có thể ngăn cản?

Bách Hoa nói đúng vấn đề hiện giờ.

Còn nữa, Ám Tinh Môn không phải không có minh hữu a.

Không nói xa, chỉ riêng Mao Sơn Phái đã không có khả năng ngồi yên không quản rồi.

Tô Tiểu Ngư và Bách Hoa đi tới Ám Tinh Môn đã thấy một người đứng đợi sẵn ở đó.

Tô Tiểu Ngư nhìn thấy thiếu niên thần thái phiêu nhiên đứng đó, trái tim tự nhiên đạp mạnh hơn.

- Tiểu Ngư.

Nghe thấy Diệp Hạo xưng hô như vậy, Tô Tiểu Ngư trừng mắt nói:

- Cậu gọi cái gì? Phải gọi là tiền bối.

- Bách Hoa, tôi biết giam giữ Tiểu Ngư không phải chủ ý của cô, cho nên ân oán giữa tôi và cô xem như xóa bỏ.

Diệp Hạo không trả lời Tô Tiểu Ngư mà nhìn Bách Hoa bình tĩnh nói.

Không phải Diệp Hạo e ngại Bách Hoa.

Nhưng hắn không muốn đắc tội quá nhiều người.

- Thật ra lần này tôi đến Ám Tinh Môn là có một yêu cầu quá đáng.

- Nếu yêu cầu quá đáng vậy thì không cần nói đâu.

Ngoài dự đoán của Bách Hoa, Diệp Hạo trức tiếp từ chối.

- Cậu thật không muốn nghe hả?

Bách Hoa u oán nói.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo cười nói.

- Diệp Hạo.

Bách Hoa hơi nổi giận:

- Cậu đừng quá phận như thế được không?

- Được rồi, cô nói đi.

Diệp Hạo nhìn vai nói.

- Tôi muốn đi theo cậu.

Bách Hoa nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Thật sự?

Diệp Hạo híp mắt lại.

- Thật.

Bách Hoa gật đầu.

- Cô biết rõ đi theo tôi có ý nghĩa gì không?

Diệp Hạo hỏi.

- Biết rõ.

Bách Hoa sao có thể không hiểu được chứ.

- Nhưng mà… tôi từ chối.

Diệp Hạo nói làm Bách Hoa ngân ngẩn cả người.

Tô Tiểu Ngư cũng không hiểu.

- Ám Tinh Môn các người chẳng lẽ không cần hộ sơn đại trận hả?

- Cần.

- Tôi có thể giúp.

- Không cần.

- Cậu.

Bách Hoa tức giận không biết nói gì.

- Mời cô trở về đi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Bách Hoa giậm chân một cái xoay người rời đi.

Tô Tiểu Ngư định nói gì nhưng bị Diệp Hạo cản lại.

- Chúng ta nói chuyện đi?

Diệp Hạo nói khẽ.

Tô Tiểu Ngư bước nhanh lên trước nói:

- Tôi nói cho cậu biết, Trận Đạo Chi Thuật của Bách Hoa có một không hai ở tu đạo giới đó.

- Bên trong ký ức Hắc Long cũng có Trận Đạo Chi Thuật, tôi nghĩ Trận Đạo của tôi sẽ không dưới Bách Hoa đâu.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Tô Tiểu Ngư giật mình nói.

- Trận Đạo Chi Thuật của Hắc Long tôi đã dốc lòng truyền thụ cho Hắc Môi, tôi nghĩ không bao lâu nữa, cô ta sẽ không kém hơn Bách Hoa đâu.

- Hắc Môi có thể đạt đến Địa Tiên à?

- Có tôi ở đây cô ấy muốn không được cũng khó.

- Cậu.

Tô Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, đột nhiên, cô phát hiện mình không thể nhìn thấu hắn ta được nữa.

- Sao vâỵ?

- Rốt cuộc cậu có thân phận gì?

- Cô nói thử đi?

- Câu trả lời gì vậy?

- Cô chỉ cần biết chúng ta là bạn bè được rồi.

Diệp Hạo lườm Tô Tiểu Ngư nói:

- Tôi có mấy công pháp Thiên Cấp, lúc rảnh rỗi cô lấy ra tu luyện một chút đi.

- Công pháp gì?

Tô Tiểu Ngư lập tức hứng thú.

Một sợi thần niệm từ Diệp Hạo truyền vào mi tâm Tô Tiểu Ngư.

Tô Tiểu Ngư cảm ngộ một chút nói:

- Ba thần thông này thật tinh diệu, so với của tôi cao hơn hai cấp độ a.

Diệp Hạo cười.

Ba thần thông này do Thanh Thanh lấy được từ bên trong Bồng Lai Tiên Cung.

- Đây chính là thần thông cậu trấn áp toàn bộ tu đạo giới hả?

Tô Tiểu Ngư đột nhiên hỏi.

- Không phải.

- Tôi muốn học cái đó của cậu.

Diệp Hạo nở nụ cười.

- Cậu cười cái gì?

Tô Tiểu Ngư tức giận nói.

- Cô nhìn kiếm quyết này thử đi.

Diệp Hạo nói xong, truyền Kinh Hồng Kiếm Quyết cho Tô Tiểu Ngư.

Thật lâu sau, mặt mũi Tô Tiểu Ngư đầy kinh ngạc nói:

- Tôi cảm thấy Kiếm Quyết này chữ nào cũng đầy huyền cơ, cả đời này sợ rằng tôi cũng không thể học được.

- Lấy tư chất của Phiên Phiên cộng thêm không ngừng dùng ngộ đạo tuyền mới có thể lĩnh ngộ Kiếm Quyết này.

Diệp Hạo cười cười nhìn Tô Tiểu Ngư nói:

- Mà thần thông tôi tu luyện khó hơn Kinh Hồng Kiếm Quyết này gấp mười lần, gấp mười lần này là ít nhất á.

- Hả?

Tô Tiểu Ngư chấn động.

- Cô còn muốn học hay không?

Diệp Hạo hỏi.

- Thôi được rồi.

Tô Tiểu Ngư biết rõ Diệp Hạo sẽ không lấy chuyện này để lừa gạt bản thân, trên thực tế, ba thần thông mà Diệp Hạo vừa truyền thụ cho cô, cô có học được hay không cũng là một vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui