Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Đăng Vân Thê

- ---------------------

Người trung niên này khắc hết đầu đuôi mọi chuyện lên một ngọc phù, sau đó thả về hướng Mộc Kiếm Tông, nhưng Truyền Tống Ngọc Phù này chưa đi được bao xa đã bị một thân ảnh đột ngột xuất hiện bóp nát.

- Ngươi đang tự tìm đường chết đấy.

Thân ảnh này nhìn trung niên một cái quát.

Sắc mặt trung niên thay đổi.

- Tôi sẽ không dám nữa.

Người trung niên nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn ông ta nói:

- Vấn đề không phải là ông có dám hay không.

Vừa nói xong, Diệp Hạo dùng tay không kết thành một không gian cấm chế nhốt trung niên này và hơn ngàn tên tu sĩ vào bên trong.

Ngay tại lúc những tu sĩ này có hành động, một thân ảnh xuất hiện trước mặt họ.

Những người này bàng hoàng.

Vị này không phải ai khác, chính là một phân thân của Diệp Hạo.

Hắn không muốn phía bên mình còn chưa đến Mộc Kiếm Tông mà bên phía Mộc Kiếm Tông đã mở sẵn Hộ Sơn Đại Trận nghênh địch rồi.

Thật ra muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, trực tiếp giết chết những người này là xong. Nhưng Diệp Hạo không phải loại người hiếu sát.

Đối với Ngũ Đại Kiếm Tông tấn công Địa Cầu, Diệp Hạo cũng không phải không hiểu.

Tài nguyên!

Nguyên nhân cũng chỉ vì tài nguyên.

Vì vậy, Diệp Hạo dự định nói chuyện một chút cùng Ngũ Đại Kiếm Tông.

Nếu được thì hai bên đều vui vẻ, còn nếu không thì chỉ có máu chảy đầu rơi a.

Mộc Kiếm Tông!

Xa xa, Diệp Hạo nhìn thấy ba chữ lớn đang lơ lửng trên không trung, trong lòng hắn đã ý thức được Mộc Kiếm Tông không đơn giản như mình tưởng tượng.

Bởi vì từ ba chữ này phát ra khí tức làm cho thần hồn của hắn cũng cảm thấy run rẩy.

Với tu vi hiện tại, người có thể làm cho thân hồn hắn run rẩy đã không có bao nhiêu.

Đăng Vân Thê!

Diệp Hạo đi tới chân núi đã thấy ba chữ lớn cứng cáp hữu lực.

- Đăng Vân Khê này có ý gì vậy?

Diệp Hạo chặn một hoàng y thiếu nữ lại hỏi.

Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Hạo rồi nói:

- Đăng Vân Khê là nơi kiểm tra xem cậu có thích hợp tu luyện Công Pháp của Mộc Kiếm Tông hay không?

- Linh căn thuộc tính à?

- Ừm.

Tu hành ở Chú Kiếm Đại Lục phát triển hơn tu hành ở Địa Cầu rất nhiều.

- Ếch ngôi đáy giếng từ đây có thể thấy rõ.

Lúc này, một bạch y thanh niên đi tới, hắn cảnh giác nhìn Diệp Hạo một cái, sau đó trách cứ hoàng y thiếu nữ:

- Muội không nhớ những lời ca đã nói hay sao?

- Ca, dưới chân Mộc Kiếm Tông làm sao có kẻ xấu chứ?

Hoàng y thiếu nữ nói.

- Chẳng lẽ muội cảm thấy toàn bộ đệ tử Mộc Kiếm Tông đều là người tốt à?

Bạch y thanh niên thấy em gái mình không nghe lời, trừng mắt trách móc.

Hoàng y thiếu nữ lè lưỡi một cái.

Diệp Hạo cười nói:

- Nghe lời huynh của cô nói cũng không sai.

- Cậu không biết huynh ấy lải nhải nhiều thế nào đâu.

Hoàng y thiếu nữ làm mặt quỷ nói:

- Huynh ấy là một người rất nhiều chuyện a.

- Thi Kỳ.

Bạch y thanh niên hơi giận khẽ quát.

Bạch Thi Kỳ vội vàng núp sau lưng Diệp Hạo:

- Huynh không được qua đây.

Bạch Thi Văn cười khổ nhìn Diệp Hạo nói:

- Muội muội ta ngang bướng, xin huynh đài đừng trách móc.

Diệp Hạo cười đáp:

- Ở độ tuổi này ai cũng tinh nghịch như vậy mà.

- Ca xem người ta biết nói chuyện như vậy mà.

Bạch Thi Kỳ trừng mắt Bạch Thi Văn:

- Muội đừng học theo người ngoài như vậy được không?

Bạch Thi Văn bất đắc dĩ:

- Thi Kỳ à, lần này nếu muội còn không đạt đến ba mươi ba bậc thì xem ta trừng phạt muội thế nào.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Hạo cươi hỏi lại.

- Linh Căn cũng phân chia thành Tam Lục Cửu đẳng, nếu có thể leo lên đến ba mươi ba bậc thì có thể trở thành Nội Môn Đệ Tử, nếu có thể lên đến bốn mươi bốn bậc thì có thể trở thành Đệ Tử Chân Truyền.

Bạch Thi Văn nghi ngờ nhìn Diệp Hạo, hắn không hiểu tại sao Diệp Hạo không biết những chuyện này, nhưngvẫn kiên nhân giải thích.

- Ở đây có tổng cộng chín mươi chín bậc mà?

Diệp Hạo chỉ những nấc thang hỏi.

- Tôi nghe noi nếu có thể leo lên năm mươi lăm bậc thì sẽ kinh động đến Thái Thượng Trưởng Lão.

Bạch Thi Văn vừa nói, trong mắt xuất hiện vẻ cuồng nhiệt:

- Thái Thượng Trưởng Lão đều là những Địa Tiên chí cao vô thượng a.

- Có ai đến sáu mươi sáu bậc không?

- Có.

Bạch Văn Thi nói:

- Mười năm trước, có một thiếu niên đã leo đến sáu mươi sáu bậc, lúc đấy, không những kinh động toàn bộ Thái Thượng Trưởng Lão của Mộc Kiếm Tông, mà thậm chí cả Tông Chủ cũng phá quan đi ra.

- Sau đó thì sao?

- Người thiếu niên kia được nhận định làm Thiếu Tông Chủ Mộc Kiếm Tông.

- Mộc Kiếm Tông quá lỗ mãng rồi.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Tại sao?

Bạch Thi Văn giật mình hỏi.

Diệp Hạo cười cười nói:

- Đi thôi.

Bạch Thi Văn cũng không nhiều lời nữa.

- Ca thật không có lễ phép gì cả.

Bạch Thi Kỳ truyền âm nói.

- Ý gì?

Bạch Thi Văn nghi ngờ hỏi lại.

- Tại sao ca không hỏi người ta tên gì?

- Chẳng lẽ muội không chú ý rằng hắn ta cũng không hỏi chúng ta tên gì sao?

Hắn lườm em gái mình nói:

- Điều này nói rõ… hắn ta cũng giống như ta… không muốn kết thâm giao.

- Không lẽ thân phận người này không đơn giản?

Bạch Thi Kỳ giật mình nói.

- Trước khi rõ ràng mọi chuyện không được để lộ thân phận của chúng ta.

Bạch Thi Văn gật đầu nói.

Bạch gia, một trong Tám Đại gia tộc của Chú Kiếm Đại Lục.

Tuy thực lực kém hơn Mộc Kiếm Tông nhưng không phải những thế lực bình thường có thể so sánh được.

Lần này, hai anh em bọn họ đến Mộc Kiếm Tông vì muốn học Thần Thông Kiếm Pháp của Mộc Kiếm Tông.

Vì vậy, che dấu thân phận là điều quan trọng nhất.

Nhưng khi đến đây, hai anh em Bạch Thi Văn biến sắc, bởi vì họ mới leo đến hai mươi bậc mà hô hấp đã dồn dập, nhưng Diệp Hạo vẫn bình thường nhìn bốn phía, giống như hắn đang leo lên bậc thang bình thường vậy.

- Người này có lai lịch gì?

Nếu như nói lúc đầu hắn còn cảm thấy Diệp Hạo cố ý trang bức thì đến khi lên bậc thang càng cao, trong lòng hắn đã không còn ý nghĩ này nữa.

Cười nhạo!

Bản thân đã mệt mỏi không còn sức để cười nữa.

Cho dù muốn trang bức cũng không còn sức để làm a a.

Ba mươi mốt bậc!

Lúc Bạch Thi Văn và Bạch Thi Kỳ đi đến bậc thang này đã thở hổn hểnh, hai chân Bạch Thi Kỳ đã hơi co giật.

- Không sao chứ?

Diệp Hạo hỏi.

Bạch Thi Kỳ lườm Diệp Hạo một cái, muốn nói gì nhưng không mở miệng nổi.

Biến thái a!

- Chỉ còn hai bậc nữa đã đến ba mươi ba bậc rồi.

Diệp Hạo nói khẽ:

- Không phải hai người định từ bỏ đấy chứ?

Phép khích tướng!

Hai người Bạch Thi Văn và Bạch Thi Kỳ liếc nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương không chịu thua.

- Đi.

- Đi.

Hai người khó khăn di chuyển hai chân nặng như chì.

Ba mươi hai bậc!

- Một hơi tiến lên.

Diệp Hạo nói tiếp:

- Không được dừng lại.

Trong lòng Bạch Thi Văn rống lên, khó khăn bước chân lên ba mươi ba bậc.

Nhưng mà Bạch Thi Kỳ dù cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển chân của mình được, cuối cùng, cô phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã trên bậc thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui