Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chém Giết Phượng Hoàng

- ---------------------

Phượng Hoàng làm sao có thể không sợ hãi?

Theo lý thuyết dù Diệp Hạo có mạnh lên gấp mấy lần nữa thì tốc độ cũng không thể nhanh như vậy!

- Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi sao?

Tâm Ma mỉm cười.

Lục Đại Cổ Ấn do Vô Cương dốc lòng sáng tạo từ sáu thần đại Thần Thông đỉnh cấp.

Nếu không đuổi kịp Phượng Hoàng chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?

- Tốc độ nhanh thì có lợi ích gì?

Phượng Hoàng vừa nói vừa xuất thủ về hướng Diệp Hạo.

Diệp Hạo đứng bất động như núi, chỉ có hai tay đang kết ấn.

Ấn Quyết thành hình một cỗ ba động đáng sợ tràn về phía trước, ấn quyết vọt tới nửa đường thì đã bị Phượng Hoàng phát hiện do sát khí tỏa ra quá mạnh, nhưng Phượng Hoàng ỷ vào bản thân thực lực cường hoành nên không hề tránh né.

Ngay khi cỗ ba động đáng sợ kia tiếp xúc với thân thể nó thì Hỏa Diễm toàn thân của nó lập tức bị dập tắc.

Tình huống như thế nào?

Phượng Hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ánh sáng năm màu nở rộ trên lông vũ của nó lại tiêu tán.

Phượng Hoàng kinh hãi!

Bất quá lúc này cũng đã vọt tới nửa đường.

Không thể lui được!

Phượng Hoàng nghĩ như thế, không những không rời khỏi mà còn tăng tốc độ đến cực hạn.

- Lưu Ly Ấn.

Diệp Hạo nhìn thấy Phượng Hoàng muốn lưỡng bại câu thương, không chút do dự thi triển Lưu Ly Ấn.

Lưu Ly Ấn - pháp ấn dùng để phòng thủ.

Lưu Ly Ấn thành hình bốn phía quanh thân Diệp Hạo như bốn bức tường Lưu Ly vững chắc, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Bịch một tiếng, thân thể Phượng Hoàng va chạm vào Diệp Hạo.

Diệp Hạo lảo đảo lui lại phía sau, Thời Không Ấn cũng theo đó tiêu tán.

Lúc này Phượng Hoàng lại hoảng sợ phát hiện Lông Vũ trên người mình đã biến mất hơn phân nửa, thậm chí trên cánh còn có một chút máu tươi chảy ra.

- Thần Thông gì đây chứ?

Phượng Hoàng nhìn Diệp Hạo, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Thời Không Ấn.

Bất luận các đòn tấn công vô hình hay hữu hình đều bị đưa về hư không giống như chưa từng tồn tại.

Kỳ thật nếu Thời Không Ấn do Bản Tôn thi triển thì Phượng Hoàng căn bản không có khả năng đánh đến trước mặt Diệp Hạo, bởi vì Tâm Ma không thể nào phát huy Lục Đại Cổ Ấn đến cực hạn, giống như Bản Tôn cũng không cách nào phát huy Quân Lâm Tam Thiên Giới đến cực hạn vậy.

Xoát!

Đúng lúc này Uy Võ xuất hiện, khi Uy Võ nhìn thấy bộ dáng Phượng Hoàng lúc này không khỏi giật mình.

- Đạo huynh quả nhiên thực lực cường hoành.

- Còn lại giao cho ngươi.

Tâm Ma giả bộ tỏ ra suy yếu nói.

- Đạo huynh, đừng đùa chứ.

Sắc mặc Uy Võ đại biến thốt lên.

- Nhanh chóng giết chết con Phượng Hoàng này, tránh đêm dài lắm mộng.

Chợt Tâm Ma xuất thủ.

Nơi xa đã xuất hiện cường giả của các Đại Tông Môn, chuyện này cũng đã truyền đến tai các Đại Tông Môn, nếu cường giả Chân Tiên Cảnh đến thì bọn họ không còn bao nhiêu chỗ tốt đâu.

Uy Võ cũng hiểu điều này.

Đối mặt với hai đại Chân Tiên xuất thủ toàn lực, dù Sinh Mệnh Lực của Phượng Hoàng ngoan cường cũng chỉ có một kết cục.

Thu!

Sau khi bị hai thanh Tiên Kiếm đồng thời xuyên qua Thức Hải, Phượng Hoàng sau cùng cũng vẫn lạc.

- Phượng Hoàng bị giết chết.

- Chân Tiên Cảnh Phượng Hoàng không phải Tuyệt Thế Vô Song à?

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý Phượng Hoàng đẫ bị thương tích nặng?

- Toàn thân Phượng Hoàng và Chân Long đều là bảo vật nha.

Bất quá các cường giả Đại Tông Môn dù nóng mắt nhưng cũng không dám xuất thủ.

Tức cười!

Ai dám tranh cướp cùng hai đại cường giả Chân Tiên Cảnh?

Sau khi chém giết Phượng Hoàng Uy Võ đề phòng nhìn Diệp Hạo nói:

- Đạo huynh, ngươi nói xem Phượng Hoàng nên phân chia thế nào?

- Năm năm.

Diệp Hạo trầm ngâm nói.

Uy Võ đại hỉ.

Bởi vì lúc chém giết Phượng Hoàng Diệp Hạo bỏ ra công sức nhiều hơn, theo lý thuyết hắn phải được nhiều hơn một chút, Uy Võ không nghĩ tới Diệp Hạo chỉ cần một nửa.

- Đạo huynh đừng cao hứng quá sớm.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ta muốn phần này.

Diệp Hạo vừa nói xong Tiên Kiếm trong tay khẽ hướng về Phượng Hoàng chém xuống, Phượng Hoàng bị chia làm hai đoạn, sau đó cánh tay Diệp Hạo vẫy một cái thu nửa phần đầu vào.

Sắc mặc Uy Võ lập tức đen lại.

Ai mà không biết phần đầu của Phượng Hoàng trân quý nhất.

Những thứ khác không nói chỉ riêng máu trên mũ phượng đã có giá trị liên thành.

Bất quá Diệp Hạo đã thu nửa phần đầu vào chẳng lẽ còn bảo hắn nhường cho mình?

- Thôi, cứ như vậy đi.

Uy Võ nghĩ đến thực lực của Diệp Hạo đành ngậm đắng mà nhận.

Uy Võ vung tay lên muốn thu nửa phần còn lại của Phượng Hoàng, thế nhưng sau đó lại đi một bàn tay trắng nõn lấy đi.

- Lớn mật.

Uy Võ nổi giận.

Uy Võ rống to, nháy mắt đuổi theo hướng về thông đạo màu xám mà cánh tay kia thò ra.

Nhưng không ai ngờ sau một khắc thân ảnh Uy Võ tràn đầy máu tươi xuất hiện.

- Người nào?

Diệp Hạo giật mình nói.

- Một thiếu nữ còn rất trẻ.

Uy Võ chua xót nói.

- Xin đạo huynh ra tay giúp ta.

Diệp Hạo phất tay xé rách hư không đuổi theo, không qua mấy hơi thở đã đuổi kịp đối phương.

- Là cô.

Diệp Hạo kinh nghi nói.

- Ta cũng không có lấy đồ của ngươi mà.

Thân ảnh này cau mũi một cái nói tiếp:

- Ngươi không phải đến cướp của ta chứ.

- Ngươi làm sao tới được nơi này.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

Nhìn thấy Diệp Hạo không muốn cướp của mình, thân thể Lý Thiên Thiên đang căng cứng lập tức thả lỏng.

- Ngươi biết người này.

Đúng lúc này Uy Võ cũng đuổi tới.

- Nói chính xác hơn, bọn ta trước đó là địch thủ của nhau.

Diệp Hạo nhún vai một cái đáp.

- Đạo tàn ảnh bên người của nàng rất mạnh, có lẽ trước đó ngươi cũng cảm nhân được.

- Ta không tin hai chúng ta liên thủ cũng không được.

Uy Võ thốt lên.

Sau khi nói như thế Uy Võ thấy Diệp Hạo đang nhìn mình như một tên ngốc.

- Thế nào?

- Hai chúng ta liên thủ xác thực có khả năng đánh bại nàng, nhưng tiền đề là ta và ngươi đều phải bỏ ra một cái giá lớn.

Diệp Hạo nhìn Uy Võ nói.

- Đến lúc đó Chân Tiên của các Đại Tông Môn đuổi đến thì hai chúng ta không thể toàn mạng trở ra đâu.

Diệp Hạo biết Đệ Bát Thế của Lý Thiên Thiên cũng đã yếu đi không ít.

Bản thân hắn toàn lực xuất thủ có lẽ không phải đối thủ, nhưng nếu tăng thêm Uy Võ khẳng định có thể chém giết, bất quá Diệp Hạo lại không muốn giúp Uy Võ.

Phải biết trước đó Diệp Hạo và Uy Võ còn có chút mâu thuẫn.

Uy Võ cắn răng nói:

- Cho ta một nửa thi thể của Phượng Hoàng.

- Nghĩ thật đẹp.

Lý Thiên Thiên cười lạnh quát.

- Ta cho ngươi thời gian ba cái hô hấp, nếu ngươi không có biến mất trước mặt ta thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.

- Một.

Lý Thiên Thiên dứt khoát vươn một ngón tay ra.

- Đạo huynh.

Uy Võ nhìn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo thì nhìn cũng không thèm nhìn Uy Võ.

- Hai.

Lý Thiên Thiên vươn ngón tay thứ hai ra.

Uy Võ do dự một chút cuối cùng quay ngươi rời đi.

Hắn bị thụ thương khi đại chiến với Phượng Hoàng, mà Tiên Lực trong thể nội đã tiêu hơn phân nửa, sau đó truy kích Lý Thiên Thiên lại bị tàn hồn Đệ Bát Thế của nàng đánh lén, có thể nói hiện tại thực lực Uy Võ mười không còn ba, nếu lưu lại thực sự có khả năng bị giết chết.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Nơi này không nên ở lâu.

Khi Diệp Hạo và Lý Thiên Thiên rời đi, đám Tu Sĩ phụ cận mới dám tới.

- Ai có thể nghĩ Uy Võ Chân Tiên không có chết chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui