Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Gọi Người

- ---------------------

- Diệp Hạo? Diệp Hạo!

Tống Trung tức khắc nhận ra Diệp Hạo là ai.

- Tại sao là vị Đại Thần này?

- Diệp Hạo có quân hàm trung Tướng a!

Mà hắn bất quá chỉ là Cục Trưởng Hạt Khu Cảnh Sát.

Nếu bắt Diệp Hạo chẳng khác nào tự tìm đường chết?

- Cái này…

Tống Trung trầm ngâm một chút nói.

- Chuyện này cần điều tra một phen mới đưa ra kết luận được.

- Tống Cục Trưởng.

Đường Nam nhìn thấy như thế thì làm sao không biết Tống Trung đang muốn thoái thác.

- Chuyện này dính tới quân giới, tôi cũng bất lực.

Tống Trung cười khổ đáp.

- Chẳng lẽ người của quân giới thì có thể không kiêng kỵ mà đả thương người?

- Việc này ông nên tìm Quân Kỷ Ủy ra mặt.

Tống Trung nhỏ giọng nhắc nhở.

- Điều tôi có thể làm chỉ đưa ra các chứng cứ.

- Tôi cũng đã liên hệ Quân Kỷ Ủy.

Đường Nam trầm giọng nói.

- Vậy thì chuyện này dễ rồi.

Tống Trung hơi hơi gật nhẹ đầu nói.

- Hiện tại tôi cần tìm chứng cứ.

- Cái này - - có chút chứng cứ bất lợi đối với ta.

Đường Nam kéo Tống Trung đến một bên thấp giọng nói.

- Dạng này hả.

Trên mặt Tống Trung lộ ra vẻ làm khó.

- Sau khi chuyện này kết thúc huynh đệ tôi nhất định có hậu báo.

Đường Nam làm sao không hiểu ý của Tống Trung, rõ ràng đang muốn lợi ích.

- Nói cái gì vậy? Chúng ta là anh em không cần những thủ tục này.

Tống Trung giả bộ trừng mắt làm vẻ rất phẫn nộ.

Nếu Đường Nam không biết Tống Trung là loại người gì không chừng sẽ tin tưởng.

Nhưng trên thực tế tên này là kẻ ăn thịt người không nhả xương.

Nhiều năm như vậy hắn cũng nuốt của Đường Nam không ít chỗ tốt.

Nói xong câu này Tống Trung vung tay lên nói.

- Các ngươi mang video theo dõi = ra điều tra đi.

Hai bên hành lang có Camera giám sát, bởi vậy trực tiếp coi sẽ biết được sự việc diễn ra.

Hai tên đặc công lúc này rời đi.

- Chậm đã.

Diệp Hạo lúc này đứng dậy nói.

- Chuyện gì?

Tống Trung thần sắc bất thiện nói.

- Hãy chờ Trương Thành đến lấy video coi cũng không muộn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Trương Thành?

Sắc mặt Tống Trung biến sắc.

Trương Thành là cảnh sát đứng đầu Ma Đô a.

Tống Trung đắc tội không nổi với Trương Thành.

Đường Nam nhìn thấy bộ dáng của Tống Trung đã biết Tông Trung không dám.

Vấn đề là khi video thật được lấy ra thì đến lúc đó người không may chính là hắn.

Đường Nam không phải không biết lời Tiếu Mộng nói là thật, nhưng Tiếu Mộng làm bỏng quý tử của hắn nên đáng tội chết, đánh chết cũng không quá đáng.

Thế nhưng sự việc bại lộ lại là một chuyện khác.

Đường Nam không nghĩ Diệp Hạo sẽ tham gia chuyện này, càng không nghĩ Diệp Hạo mời được Trương Thành.

Bởi vậy hắn hơi chần chờ rồi ghé vào tai Tống Trung nói.

- Tống Cục Trưởng, hai chúng ta coi như lên chung một chiếc thuyền rồi a.

- Ông có ý gì?

Sắc mặt Tống Trung trầm xuống nói.

Tôi rất ưa thích ghi sổ sách.

Đường Nam mịt mờ nói.

Sổ sách!

Mẹ kiếp!

Tống Trung nhìn Đường Nam, trong mắt phun ra lửa giận.

Tên khốn này dám uy hiếp mình.

Đường Nam trước sau đưa ba lần lễ cho Tống Trung, tổng giá trị của nó lên tới 100 vạn, nếu thật sự Đường Nam khai báo những cái này thì bản thân chẳng phải xong đời a.

Nghĩ tới đây Tống Trung đã hiểu ý của Đường Nam việc hôm nay giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp.

- Đây là Hạt Khu của tôi.

Tống Trung lạnh lùng nói.

- Tôi cần xin chỉ thị của người nào?

Vừa nói xong Tống Trung nhìn qua hai đặc công, ra lệnh.

- Đi.

- Chậm đã.

Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống nói.

Hai đặc công bất đắc dĩ phải ngừng lại.

- Lời nói của ta các ngươi không nghe được sao?

Tống Trung tức giận quát lớn.

Tống Trung không biết lúc nào Trương Thành sẽ tới, hắn biết rõ nếu Trương Thành tới thì muốn động chút tay chân với video là chuyện không thể nào.

Tống Trung trách mắng đồng thời trừng mắt nhìn về phía hai đặc công kia.

Hai vị này đành ngậm ngùi gật đầu.

- Trước khi Trương Thành đến không ai được phép rời đi.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

- Việc này cậu không quản được.

Tống Trung lạnh lùng nói.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vung tay lên hai tên đặc công lập tức bị cầm giữ.

Không thể động đậy!

- Các ngươi làm gì thế?

Trong lòng Tống Trung có một dự cảm không tốt.

Hai đặc công kia không đáp lại câu nào.

Tống Trung vội vàng tiến lên hô hoán nhưng vẫn không có động tĩnh gì, sau đó Tống Trung kinh hãi nhìn Diệp Hạo nói.

- Cậu đã làm gì?

- Tôi làm sao đoạt được quân hàm này không phải ông không biết a.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Tống Trung nói.

- Tôi rất muốn biết tại sao ông lại dám gây hấn với cao thủ Võ Đạo.

- Cao thủ Võ Đạo không được xuất thủ với Thế Tục! Cái quy củ không phải cậu không biết a?

Tống Trung nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Cậu có tin bây giờ tôi sẽ báo cho Võ Đạo Cục không?

- Tùy ông.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Tôi chưa thấy qua người phách lối như thế bao giờ.

Tống Trung hừ lạnh một tiếng nói.

- Tôi mặc kệ cậu có bối cảnh gì, chỉ cần xuất thủ với người bình thường thì Cục Võ Đạo sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Tống Trung vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cục Võ Đạo.

Cán sự Cục Võ Đạo hiểu rõ tình huống sau đó sẽ phái người đến.

- Cậu ở đó chờ chết đi.

Tống Trung nhìn Diệp Hạo lộ vẻ dữ tợn quát.

- Nói đến Võ Đạo Cục tôi cũng biết mấy người.

Diệp Hạo cười nói.

- Cậu cảm thấy có quen biết thì sẽ có tác dụng sao?

Tống Trung không tin người Diệp Hạo biết có thể tùy tiện đè chuyện này xuống.

Dù sao chuyện này đã náo động lớn như vậy.

- Hình như tôi cũng quen với cục Trưởng Cục Võ Đạo ở Ma Đô a.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười đáp.

- Buồn cười.

Tống Trung cũng không phải loại người cái gì cũng không biết.

- Cậu biết Cục Trưởng Cục Võ Đạo ở Ma Đô là ai không? Nếu không biết để tôi nói cho cậu nghe.

- Thiều Hoa, cũng chính là Hiệu Trưởng của Đông Phương Võ Giáo.

Nói đến đây Tống Trung cười lạnh nói.

- Thiều Cục Trưởng là tồn tại cỡ nào, làm sao có thể quen biết cậu?

- Tôi thật đúng có quen biết với Thiều Hoa mà.

Diệp Hạo vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

- Muốn tôi gọi Thiều Hoa tới hay không?

- Có bản lĩnh thì kêu đi.

Diệp Hạo cười cười liền bấm gọi cho Thiều Hoa.

- Thiều Hoa.

- Chuyện gì?

- Nhớ cô nên gọi thôi.

- Cút.

- Được rồi, tôi bên này có chút việc.

- Không rãnh.

Nói đến đây Thiều Hoa đã cúp điện thoại.

Diệp Hạo nghe âm thanh ục ục thì giật mình.

Oán niệm nồng đậm a!

Diệp Hạo không khỏi than nhẹ một tiếng.

Tống Trung nhìn thấy Diệp Hạo chưa nói được mấy câu đã bị bên kia cúp điện thoại không khỏi cười lên ha hả.

- Xem ra người cậu biết cũng không muốn giúp cậu rồi a.

- Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy Cục Trưởng Cục Võ Đạo không đủ uy hiếp.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó tôi chuẩn bị gọi cho Cục Trưởng Tổng Cục Võ Đạo tới nói chuyện.

Khóe miệng Tống Trung co quắp lại một cái.

Nhiều năm như vậy hắn cũng gặp qua không ít kẻ chém gió, thế nhưng chém gió không giới hạn thế này thì hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

Cục Trưởng Võ Đạo Tổng Cục là tồn tại bực nào!

Nghe đồn là cường giả tuyệt thế có thể Hô Phong Hoán Vũ.

Diệp Hạo quen biết người như vậy?

Nói đùa chắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui