Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Không Tha Thứ

- ---------------------

- Con à, sao con có thể nhận tiền của Diệp Hạo chứ?

Mẹ của Tiếu Lão Thực vội nói.

- Mẹ, tài sản của Diệp Hạo đến vài chục triệu, ba ngàn vạn không tính là gì với cậu ấy đâu.

Tiếu Lão Thực cười đáp.

- Diệp Hạo nhiều tiền thì có liên quan gì đến chúng ta.

Tiếu Khắc Thương nghiêm khắc nói:

- Không thể vì như vậy mà cảm thấy tự nhiên khi nhận tiền của người ta được.

- Đây là tấm lòng thành của Diệp Hạo ấy ạ.

Tiếu Lão Thực cười khổ giải thích:

- Còn có, bây giờ con của hai người đã có quân hàm Thiếu Tướng, tương lai nhất định sẽ báo đáp lại Diệp Hạo.

- Được rồi.

Tiếu Khắc Thương đành phải gật đầu.

Ma Đô phồn hoa làm cho Tiếu Khắc Thương đầy bất ngờ.

Trước đó, ông ta chỉ nghe nói Ma Đô là một thế giới vàng son, ở đây cái gì cũng có, chỉ sợ ngươi không đủ tiền thôi.

- Chúng ta sẽ đi làm thẻ ngân hàng rồi đi công ty gia chính thuê osin.

- Thân thể hai chúng ta còn cứng răn, sao phải thuê bảo mẫu?

- Con chỉ có thể ở đây chiếu cố cha mẹ một tuần, không nói cái khác, hai người ngồi xe buýt được hả?

Nghe Tiếu Lão Thực nói như vậy, Tiếu Khắc Thương không biết phản bác thế nào.



Diệp Hạo vào Đông Phương Võ Giáo.

Nhưng hắn chỉ ở đó được ba ngày đã phải chạy trối chết.

Bởi vì trong ba ngày này, Văn Tâm, Thiều Hoa tìm bản thân thì cũng bình thường, nhưng ngày cả học sinh bình thường trong Võ Giáo hơi tí cũng tìm bản thân để giải quyết vấn đề.

Nếu thật sự thỉnh giáo vấn đề thì không nói gì, nhưng đám học sinh kia đến chỉ để ngắm bản thân mình thôi.

Khi thân phận Đặc Sứ lộ ra ánh sáng, lòng kính sợ của học sinh Võ Giáo đối với hắn giảm bớt không ít.

Bất đắc dĩ, Diệp Hạo không thể không rời khỏi Võ Giáo.

Nhưng ngay khi hắn vừa về đến nhà đã cảm giác có gì đó, ánh mắt nhìn về hướng Tây Bắc.

Ở đó mơ hồ xuát hiện biển sóng trùng điệp.

Hải Vực xuất hiện trên bầu trời hả?

Có thể không?

- Công tử, chuyện này là gì vậy?

Vô Nha Tử nhìn bầu trời hướng Tây Bắc nghi ngờ hỏi.

- Cơ duyên của đám Mệnh Tinh Trọng Kiếp Cảnh xuất hiện.

Diệp Hạo nói khẽ:

- Đi thôi, nói không chừng ngươi có thể lấy được cái gì a.

Vừa nói xong, Diệp Hạo mang theo Vô Nha Tử đi về hướng Tây Bắc.

Lúc Diệp Hạo đến, toàn bộ tu sĩ chính tà Tông Môn đều đã ở đây.

Bởi vì Côn Lôn ở ngay hướng Tây Bắc!

Diệp Hạo đến làm cho sắc mặt ba người Văn Hoa của Long Hổ Môn, Thái Hàm của Trầm Ngư Tông, Huyết Liên Hải của Thị Huyết Tông không được tốt.

Đây chính là cơ duyên thuộc về Mệnh Tinh a!

Diệp Hạo đến đây làm gì?

Chẳng lẽ hắn muốn cướp đoạt sao?

Nhưng với tu vi của Diệp Hạo bây giờ, hắn muốn cướp cũng không ai dám nói gì.

- Diệp Hạo.

Hiểu Minh cười cười đi về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo đánh giá hắn một chút nói:

- Trong Kiếp Tứ Chuyển, tiến cảnh không sai nha.

- Vẫn kém hơn cậu nhiều.

Hiểu Minh cười khổ.

- Tôi có dự cảm, cơ duyên lần này anh sẽ đuổi kịp tôi.

Diệp Hạo chỉ Hải Vực trên trời nói.

- Nói giống như cậu sẽ giậm chân tại chỗ vậy.

Khóe miệng Hiểu Minh giật một cái.

Khi hai người đang nói chuyện phiếm, Đường Phiên Phiên cùng Thanh Thanh, Đường Đường, Mặc Mặc, Minh Nguyệt vội vả chạy đến.

Thời gian trôi qua, toàn bộ tu sĩ Tu Đạo Giới đã đến nơi này.

Nửa canh giờ qua đi, Đại Hải trên không trung không còn mở rộng nữa.

Một trưởng lão của Thiên Cơ Các trầm ngâm nói:

- Mảnh Hải Vực này do Hoàng Đạo Tuyền biến ảo thành, có công hiệu gột rửa nhục thân và thần hồn, nhưng trong Hoàng Đạo Tuyền có xen lẫn mê hoặc tâm thần, nếu không ngăn cản được sẽ trở thành cỗ máy giết chóc.

- Chỉ có những chỗ tốt này thôi hả?

Huyết Liên Hải trầm giọng hỏi.

- Càng vào sâu thì nồng độ Hoàng Đạo Tuyền sẽ càng tăng.

Trưởng Lão kia của Thiên Cơ Các chỉ Hoàng Đạo Tuyền nói:

- Bên trong Hoàng Đạo Tuyền chứa rất nhiều cơ duyên, trong đó có thể có tuyệt thế đan dược, tuyệt thế thần thông bí pháp, thậm chí có khả năng thành tựu Tiên Thể.

Toàn trường xôn xao!

Không ai ngờ trong Hoàng Đạo Tuyền ẩn chứa nhiều cơ duyên như vậy.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Diệp Hạo nhìn từng bóng người lần lượt đi vào Hoàng Đạo Tuyền, hắn hơi trầm ngâm rồi truyền vào cơ thể Đường Phiên Phiên một chút Ngộ Đạo Bản Nguyên Dịch.

- Với tư chất của em khẳng định sẽ đi rất xa, nhưng anh vẫn lo lắng em không thủ vững được tâm thần.

Diệp Hạo nói khẽ:

- Ngộ Đạo Bản Nguyên Dịch có thể kịp thời kéo em về, em nhất định phải nhớ kỹ, Võ Đạo Bản Nguyên Dịch đến giới hạn thì nhất định phải dừng lại.

- Vâng.

Đường Phiên Phiên gật đầu.

Sau đó, Diệp Hạo cũng lần lượt truyền một chút Ngộ Đạo Bản Nguyên vào trong cơ thể Thanh Thanh, Đường Đường, Mặc Mặc, Minh Nguyệt, Vô Nha Tử.

Sau khi tiến vào Hoàng Đạo Tuyền, hắn cảm thấy từng tia năng lượng dũng mãnh tràn vào cơ thể.

Nhưng điều làm Diệp Hạo kinh ngạc là nhục thân và thần hồn của bản thân không được gột rủa chút nào, ngược lại, tu vi bản thân mơ hồ tăng trưởng.

Vị Trưởng Lão kia của Thiên Cơ Các có một câu chưa nói.

Bản thân Hoàng Đạo Tuyền có năng lượng cực kỳ tinh thuần.

Diệp Hạo cảm thụ một chút rồi đi lên phía trước.

Không có dừng lại!

Thực tế có rất nhiều tu sĩ giống như Diệp Hạo.

Vừa rồi, vị Trưởng Lão Thiên Cơ Các đã nói càng vào trong thì năng lượng càng tinh thuần.

Diệp ca tới một chút đã thấy có tu sĩ bắt đầu cố hết sức, những tu sĩ này sáng suốt dừng lại, không sáng suốt thì vẫn đi tiếp.

Diệp Hạo không quan tâm sống chết của bọn họ.

Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Thời gian dần qua, Diệp Hạo vượt qua ba người Thải Hàm, Huyết Liên Hải, Văn Hoa.

Hiện tại, Chín Đại Mệnh Tinh chỉ còn năm người.

Minh Kim Cổ của Thiên Cơ Các đã sớm bị giết.

Đội đi đầu vẫn là Mai Doãn Tuyết và Hiểu Minh, đội thứ hai là Thải Hàm, Huyết Liên Hải, Văn Hoa.

Minh Kim Cổ chết giúp cho cơ duyên của những người khác lại tăng lên, tuy vẫn kém hơn cơ duyên của Diệp Hạo nhưng cũng đủ cao.

Bởi vì, khi Mai Doãn Tuyết và Hiểm Minh đã cố hết sức thì Diệp Hạo vẫn bước đi không nhanh không chậm giống như đang nhàn nhã dạo chơi.

Công kích tâm thần?

Tâm thần Diệp Hạo ở Ngộ Đạo Bản Nguyên Dịch bồi dưỡng đã sớm Bách Độc Bất Xâm.

Khi Diệp Hạo đi ngang qua Mai Doãn Tuyết, một cánh tay mềm mại kéo tay hắn lại.

- Diệp Hạo.

Diệp Hạo ngừng lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Mai Doãn Tuyết hỏi:

- Chuyện gì?

- Chuyện năm đó do ta đã sai.

- Chuyện gì?

Mai Doãn Tuyết tràn đầy khổ sở khẽ nói:

- Phải làm thế nào thì cậu mới chịu tha thứ cho ta đây?

- Tôi thiếu cô, tôi đã trả hết; cô thiếu tôi thì không cần phải trả đâu.

Diệp Hạo nhìn Mai Doãn Tuyết nói:

- Giờ trong lòng tôi chỉ có Đại Đạo, về chuyện ân oán tình cừu đã sớm không để ý đến.

- Còn có, trong Chín Đại Mệnh Tinh thì cô là người đứng đầu.

Mai Doãn Tuyết chưa kịp nói đã bị Diệp Hạo cắt ngang:

- Tiếu tục duy trì đi.

Nói xong, Diệp Hạo đẩy tay cô ra, không quay đầu lại tiếp tục đi đến phía trước.

Mai Doãn Tuyết buồn bã nhìn bóng lưng Diệp Hạo dần khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui