Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Thôn Thiên Mãng Quy Hàng

- ---------------------

- Tôi rất muốn gả cho Diệp Hạo a.

- Bộ dáng cô cũng xứng gả cho Diệp Hạo? Có biết bao nhiêu người từ Ma Đô đến Đế Đô xếp hàng muốn gả cho anh ấy không.

- Chân Tiên a, nắm giữ thủ đoạn quỷ thần khó lường, Thần Thông bá đạo tuyệt luân, vô địch trong Thế Tục đó.

Khi trên internet thảo luận về Diệp Hạo, Tiểu Thiên Hậu Trương Nhược Hàm nhìn chằm chằm không chớp mắt một tấm hình trong điện thoại di động.

Ảnh chụp Diệp Hạo hát với cô trên sân khấu.

Trương Nhược Hàm vĩnh viễn không quên, Diệp Hạo từ trên trời giáng xuống cứu cô trong khoảng khắc cô tuyệt vọng nhất.

Đáng tiếc, Diệp Hạo tựa hồ đã quên cô rồi.

Dù cô cố gắng liên hệ như thế nào, Diệp Hạo cũng không gửi một câu hồi âm nào cả.

Ngay lúc Trương Nhược Hàm còn mê muội, một bàn tay bỗng nhiên cướp điện thoại trong tay cô đi.

Trương Nhược Hàm giật mình, nghe được một âm thanh vang lên.

- Mình biết cậu thích Diệp Hạo mà.

Trương Nhược Hàm tức giận nhìn cô bạn trước mặt, nhưng nghĩ tới người trong lòng muốn cưới người con gái khác, trong mắt cô lộ vẻ ưu thương nồng đậm

- Thích thì sao chứ?

Thấy bạn mình buồn bã, Hải Quỳnh trả điện thoại rồi kéo tay Nhược Hàm ngồi xuống.

- Mình cũng từng thích anh ấy đến mức quên mình, nhưng cuối cùng không đạt được gì, thời gian qua, mình dần hiểu được vấn đề, một ít người chỉ có thể làm khách qua đường trong đời mà thôi.

Hải Quỳnh nhìn Trương Nhược Hàm, khuyên nhũ.

Hải Quỳnh, một trongTứ Tiểu Hoa Đán.

Danh tiếng không dưới Trương Nhược Hàm.

Nàng cũng là người đầu tiên công khai thổ lộ với Diệp Hạo.

Không ít người nghĩ Hải Quỳnh bú fame, nhưng nàng chưa bao giờ đính chính lại điều này, chỉ có Trương Nhược Hàm mới biết rõ bạn mình thật sự thích Diệp Hạo.

Trương Nhược Hàm kinh ngạc nhìn Hải Quỳnh, cô không nghĩ Hải Quỳnh lại nói lời như vậy.

- Tại sao Chu Đại Tiểu Thư Chu Uyển Thanh tìm người gả, chẳng lẽ Chu Uyển Thanh thật sự yêu người kia sao? Không phải, nếu thật sự yêu, cô ta sẽ không đuổi hắn ta chỉ vì một câu nói đâu.

Hải Quỳnh khẽ thở dài.

- Tuổi xuân trôi nhanh, Chu Uyển Thanh không muốn lãng phí.

- Cậu nói những điều này với mình làm gì?

Trương Nhược Hàm nhìn Hải Quỳnh, nói.

- Mình muốn buông tay.

Hải Quỳnh ung dung nói ra.

- Mình…khôngbuông được.

Trương Nhược Hàm lắc đầu.

Có một số việc, không phải nói buông là buông được.

Hải Quỳnh không khuyên nữa.

Hai nữ nhìn nhau không nói gì, Hải Quỳnh bỗng nhiên thấy được một vòng kim sắc quang trạch, sau đó nàng đứng lên đi về phía mặt bàn.

Chẳng biết hai tấm thiệp vàng đặt trên mặt bàn từ lúc nào.

Trương Nhược Hàm chạy vội tới bên bàn, mở một tấm thiệp trong đó ra.

Sau một khắc, hai mắt nàng trợn lên.

- Diệp Hạo mời tôi tham gia hôn lễ nè!

Khi nói câu này, thân thể mềm mại của Trương Nhược Hàm trở nên run rẩy.

Hải Quỳnh kích động nhìn tấm thiệp trong tay, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

- Anh ấy không quên mình, không có, không có quên.

Núp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, Diệp Hạo không khỏi hổ thẹn. Từ xưa đến nay, khó khăn nhất là tiêu thụ mỹ nhân ân a.

Diệp Hạo chú định vô phúc tiêu thụ tình ý Trương Nhược Hàm cùng Hải Quỳnh.

Hắn quay người rời đi.

Khi cách biệt thự không còn xa lắm, Thôn Thiên Mãng trong túi Càn Khôn không nhịn được mở miệng hỏi.

- Diệp Hạo, khi nào ngươi mới chịu thả ta ra?

- Sau khi đến Chân Tiên, ta mới phát hiện gia hỏa ngươi ít nhất cũng có cảnh giới Thiên Tiên nha.

Diệp Hạo cười híp mắt, nói.

- Ngươi cảm thấy ta có khả năng thả ngươi ra bây giờ à?

- Không phải ta đã nói thần phục ngươi rồi sao?

Thôn Thiên Mãng cười khổ.

- Ngươi thấy ta sẽ tin những lời sáo rỗng đó?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Ta phải làm sao ngươi mới bằng lòng tin tưởng?

Thôn Thiên Mãng khổ sở hỏi.

- Đến Tiên Vực lại nói.

Hiện tại, Diệp Hạo không sợ phóng xuất Thôn Thiên Mãng, dưới hạn chế Pháp Tắc Thiên Đạo, dù nó mạnh hơn cũng chỉ có thể phát huy thực lực Chân Tiên cực hạn, mà hắn có thể vận dụng lực lượng không bị hạn chế gì cả.

Nhưng có trời mới biết nó sẽ làm cái gì

Sau khi đến Tiên Vực, Diệp Hạo cũng sẽ không thả Thôn Thiên Mãng ngay, chí ít thực lực hắn cũng phải đạt đến Thượng Tiên, thậm chí cao hơn đã.

- Ngươi…ngươi muốn nhốt ta cả đời sao?

Thôn Thiên Mãng bi phẫn quát lớn.

- Phải nhìn biểu hiện ngươi rồi nói.

Diệp Hạo cười đáp.

Hắn không vội, một chút cũng không.

Trên thực tế, Diệp Hạo còn rất hận Thôn Thiên Mãng?

Nếu không phải vì vây khốn nó, Diệp Hạo đã có thể dùng Khốn Tiên Thằng đối phó với Huyền Nữ lúc trước rồi.

Thôn Thiên Mãng trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói tiếp.

- Ngươi còn nhớ chỗ phát hiện ra ta không?

- Nhớ chứ.

Diệp Hạo trả lời.

- Ta từng bố trí một đạo Cấm Chế nơi đó, thực lực ngươi hiện nay chắc có thể xem thấu rồi.

Thôn Thiên Mãng trầm giọng nói.

- Ta lấy được bảo bối trong Cấm Địa

- Ngươi không gạt ta chứ?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Ta nào dám đây?

Thôn Thiên Mãng thấy Diệp Hạo cẩn thận từng li từng tí như vậy, cười khổ nói.

- Tin ngươi một lần.

Chỉ trong giây lát, Diệp Hạo đã phá vỡ thiên khung bay về cửa hang bắt Thôn Thiên Mãng năm đó.

Sau đó, Diệp Hạo tiếp tục xé rách không gian xuất hiện bên trong Động Phủ.

Hai con ngươi Diệp Hạo lóe ra tia sáng rực, rất nhanh nhìn thấy một đạo Cấm Chế ẩn giấu bên trong không gian.

- Mở Cấm Chế thế nào?

Diệp Hạo hỏi.

Thôn Thiên Mãng vội truyền thụ Diệp Hạo thủ đoạn phá giải Cấm Chế.

Thiên tư Diệp Hạo thông tuệ biết bao, chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đã phá giải Cấm Chế do Thôn Thiên Mãng bày ra.

Trong mắt Thôn Thiên Mãng lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, dù nó đã sớm đoán được thiên tư Diệp Hạo rất cao, nhưng nó không ngờ lại cao đến phân lượng này.

Bên trong Cấm Chế có một mô hình tòa cung điện.

- Đây là…?

- Bảo bối ta đã nói.

Thôn Thiên Mãng chỉ toà Cung Điện, nói

- Toà Cung Điện có thể hóa thành một tòa Tiên Cung chân chính, trong đó có Linh Thú Tiên Cầm.

- Tiên Cầm?

- Đúng, Tiên Cầm.

Thôn Thiên Mãng đáp lời.

- Những Tiên Cầm này đều đạt đến Chân Tiên.

- Ngươi xác định?

Sắc mặt Diệp Hạo trở nên ngưng trọng.

- Ta xác định.

Thôn Thiên Mãng lấy một loại ngữ khí ngưng trọng đáp.

Diệp Hạo vung tay lên mang theo mô hình Cung Điện đi vào Vũ Trụ.

- Điều khiển như thế nào?

- Tòa Cung Điện đã bị ta luyện hóa, ngươi cần tế luyện lại hạch tâm mới có thể chưởng khống nó.

Thôn Thiên Mãng vội nói.

- Tòa Cung Điện đã bị ngươi chưởng khống, nếu tùy tiện tiến vào, chẳng phải ta tự tìm cái chết sao?

Diệp Hạo nghi ngờ nói ra.

- Ca à, Khốn Tiên Thằng không chỉ trói buộc Nhục Thân ta đâu, còn có Thần Hồn nữa, dù ta muốn điều khiển cũng không có cơ hội này a.

Thôn Thiên Mãng khóc không ra nước mắt.

Sao Diệp Hạo cứ không tin nó như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui