Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Khiêu Chiến

- ---------------------

Ma Da xuất thủ rõ ràng muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.

Diệp Hạo vừa dứt lời, ánh mắt tu sĩ toàn trường rơi trên người Ma Da.

Như có gai sau lưng, Ma Da nắm chặt tay lại, trong lòng có một loại xúc động muốn xé Diệp Hạo ra thành từng mảnh.

- Chấp Pháp đại trưởng lão, cần điều kiện gì để trở thành đệ tử ngoại môn vậy?

Lúc này, Diệp Hạo nhìn qua hỏi Lưu Cảnh Phong.

- Chỉ cần tu vi đạt đến Thượng Tiên cảnh đã có thể trở thành đệ tử ngoại môn.

Lưu Cảnh Phong không hiểu Diệp Hạo hỏi cái này làm gì, nhưng ông ta vẫn mở miệng trả lời.

- Ta chỉ muốn hỏi, một người Thiên Tiên sơ kỳ, một người Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng lúc trắc thí ngay cả 100 cũng không đánh ra nổi?

Diệp Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lưu Cảnh Phong.

- Còn có chuyện này?

Lưu Cảnh Phong khẽ giật mình hỏi lại.

- Người của ta còn ở Chấp Pháp Đường đây, ngươi gọi bọn họ ra sẽ rõ ràng.

Lưu Cảnh Phong trầm ngâm nhìn về phía Chấp Sự

- Mang người tới.

Lưu Cảnh Phong sao không rõ ràng chuyện này do Ẩn Nhân ngầm giở trò, giừo đã không thể ép chuyện này xuống nữa rồi, coi Đan Thanh cùng Mộc Nhã là đồ trang trí à?

Nếu bản thân không có một giao phó hợp lý, hai vị kia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Như vậy còn không bằng dứt khoát bật nắp nồi lên.

Kỳ thật, mỗi tu sĩ đều dự đoán chuyện này rõ ràng do Ẩn Nhân ngầm giở trò quỷ sau lưng, đã như thế thì cần gì phải vì Ẩn Nhân mà hủy hoại danh dự bản thân chứ?

Điều đó không cần thiết!

Sắc mặt Ẩn Nhân đại biến, hắn cũng hiểu chuyện này đã không thể cản lại, bởi vì sự tình đã phát triển quá mức.

Không lâu sau, Dạ Tuyết cùng Cảnh Lương được thả ra, nhưng bộ dáng hai người cực kỳ thê thảm.

Từng vết thương chằng chịt vết máu.

Lưu Cảnh Phong chỉ cần nhìn thoáng qua đã xem thấu tu vi hai người.

Quả nhiên đều đã đến Thiên Tiên cảnh.

- Mang Chấp Sự trắc thí hai người hôm nay đến cho ta.

Rất nhanh, Lý Vân Khai bị mang đến.

Lý Vân Khai nhìn thấy tình cảnh này đã bị dọa sợ.

Kỳ thật, từ lúc biết Công Tử nhà hai người Dạ Tuyết là Diệp Hạo, hắn đã ý thức được bản thân sẽ gặp chuyện không may.

Nhưng hắn không ngờ chuyện này đến nhanh như vậy.

- Lý Vân Khai, ngươi đã biết tội chưa?

Lưu Cảnh Phong nhìn chằm chằm Lý Vân Khai, trầm giọng quát.

Hai đầu gối Lý Vân Khai trở nên mềm nhũn.

Lúc hắn đang muốn nói cái gì, Đan Thanh đã cướp lời.

- Ẩn Nhân, ngươi muốn truyền âm cảnh cáo hả?

Ẩn Nhân biến sắc lấp liếm.

- Ta không hiểu ngài đang nói gì?

Ba!

Đan Thanh quất một bạt tai lên mặt Ẩn Nhân.

- Lão phu lo lắng có người bí mật truyền âm, nên ta đã sớm giấu Thần Niệm khắp người Lý Vân Khai rồi, nhưng ta lại phát hiện Thần Niệm ngươi lại gần người hắn, tuy Thần Niệm ngươi thối lui kịp thời, nhưng sao có thể giấu giếm được Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão phu?

Đan Thanh bừng bừng sát khí nhìn Ẩn Nhân, nói.

Ẩn Nhân bưng gò má, không dám đáp lại.

Hắn hiểu được nếu cứ tiếp tục ồn ào, có trời mới biết Đan Thanh sẽ làm gì?

Thái Thượng Trưởng Lão Tiên Chủ cảnh, thích thì giảng đạo lý, không thích giảng đạo lý thì ngươi chỉ có cách rút lui.

- Lý Vân Khai, thành thật nói chuyện này một lần cho ta nghe, nếu có nửa điểm lừa gạt, lão phu phế bỏ ngươi.

Đan Thanh nhìn chằm chằm Lý Vân Khai, lạnh lùng răn đe.

Lý Vân Khai không khỏi run người.

Đan Thanh nói được làm được a.

Tiên Chủ cảnh.

Cho dù Tông Chủ cũng phải nhờ vả bọn họ.

Hắn nào còn dám có nửa điểm lừa gạt, cặn kẽ nói rõ sự tình qua một lần.

Toàn trường trở nên xôn xao.

Suy đoán là một chuyện, chứng thực lại là một chuyện.

- Ha ha, sợ hàng.

Diệp Hạo chỉ Ẩn Nhân, nói

- Đông Tiên Điện chúng ta có một con hàng dám làm không dám nhận.

Con mắt Ẩn Nhân tràn đầy máu

- Diệp Hạo, ta muốn giết ngươi.

Ẩn Nhân muốn phóng tới Diệp Hạo, nhưng Thiên Hành đã ngăn cản

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn giết hắn.

Ẩn Nhân gầm lên.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Trong mắt Thiên Hành tràn đầy lửa giận rống to.

Ẩn Nhân không biết trời cao đất rộng.

Đây là trường hợp nào rồi chứ!

Đại lão Tông Môn đều ở đây, hơn nữa còn rất nhiều người.

Mọi người đều nhìn.

Nhưng Ẩn Nhân lại nói cái gì?

Nói giết Diệp Hạo!

Đừng nói Diệp Hạo là đệ tử chân truyền được cao tầng Tông Môn coi trọng, cho dù hắn chỉ là một đệ tử chân truyền phổ thông cũng không thể giết.

Đây cũng là quy củ.

- Muốn giết ta?

Diệp Hạo lộ ra nụ cười chế giễu

- Ngươi cũng xứng?

- Diệp Hạo, ngươi có dám cùng ta lên Sinh Tử Đài?

Ẩn Nhân nóng đầu lên, quát.

- Ẩn Nhân a Ẩn Nhân, ta phát hiện ngay cả một chút mặt mũi ngươi cũng không có.

Diệp Hạo chỉ Ẩn Nhân, nói

- Ngươi, một Ngọc Tiên 12 Chuyển khiêu chiến ta chỉ một Ngọc Tiên Tứ Chuyển? Con mẹ ngươi chứ, sao ngươi không khiêu chiến thị nữ ta, Thiên Tiên hậu kỳ luôn đi?

Ẩn Nhân tối sầm mặt.

- Ta có thể áp chế tu vi đến Ngọc Tiên Tứ Chuyển.

Ẩn Nhân chợt đưa ra một đề nghị

- Nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, ta có thể áp chế đến Tam Chuyển, thậm chí Nhị Chuyển.

- Nhị Chuyển?

Diệp Hạo một mặt giễu cợt, nói

- Con mẹ ngươi đã coi ta là đối thủ rồi sao?

Diệp Hạo dứt lời, nhìn về phía Lưu Cảnh Phong, nói

- Lưu Cảnh Phong, ta chỉ cần đánh bại Ẩn Nhân, ta sẽ trở thành cửu đại đệ tử chân truyền phải không?

- Không sai, ngươi muốn khiêu chiến Ẩn Nhân?

Lưu Cảnh Phong không xác định hỏi lại.

Lấy tu vi Ngọc Tiên Tứ Chuyển, dù Diệp Hạo có kinh diễm đến đâu cũng không thể nào trở thành đối thủ của Ngọc Tiên 12 Chuyển Ẩn Nhân được?

- Đúng vậy!

- Diệp Hạo, đây không phải chuyện đùa!

Lưu Cảnh Phong cảnh cáo.

- Ta sao dám mang loại chuyện này ra nói đùa chứ?

Diệp Hạo nói xong, quay người nhìn về phía Ẩn Nhân

- Ẩn Nhân, ngươi còn chưa ra tay?

- Ngươi nhất định phải khiêu chiến ta?

Ẩn Nhân kềm chế kích động trong lòng, hỏi.

Ẩn Nhân không biết Diệp Hạo lấy tự tin từ đâu ra, cho dù có tự tin, chẳng lẻ hắn có thể đù đắp chênh lệch 8 cảnh giới sao?

Tuyệt đối không thể!

- Mọi người nhìn khóe mắt Ẩn Nhân xem, có phải tràn đầy mừng rỡ hay không?

Vượt quá Ẩn Nhân đoán trước, Diệp Hạo chỉ Ẩn Nhân, nói lớn

- Ẩn Nhân a Ẩn Nhân, ngươi có biết xấu hổ không, ngươi hơn ta 8 cảnh giới đó, ngươi lại háo hức như vậy à?

- Hỏi chư vị ở đây nhìn một chút đi, có ai đi khiêu chiến một tu sĩ thấp hơn mình 8 cảnh giới không?

- Không có một chút mặt mũi nà, hừ?

Ẩn Nhân không kiềm chế được nữa, nhanh chân vọt đến Diệp Hạo.

- Ta muốn giết ngươi!

Nhưngtu sĩ toàn trường không ngờ Diệp Hạo không lùi mà lao lênnghênh đón Ẩn Nhân.

Lúc này, bọn họ khiếp sợ nhìn thấy Diệp Hạo điên cuồng tăngtu vivùn vụt lên.

Ngọc Tiên Ngũ Chuyển!

Ngọc Tiên Lục Chuyển!

Lúc Diệp Hạo tăng tu vi đến Ngọc Tiên Thất Chuyển, nắm đấm của hắn cùng Ẩn Nhân va vào nhau.

Khí lãng Kinh thiên thổi lên mái tóc hai người.

Nhưng không có ai lui lại.

Ẩn Nhân lộ vẻ chấn kinh trong mắt, nhưng hắn chợt ý thức được gì đó

- Cỗ lực lượng này không phải của ngươi.

- Có phải hay không thì có gì khác nhau?

Diệp Hạo vừa dứt lời, tu vi gia tăng đến Ngọc Tiên Bát Chuyển.

- Ngươi cho rằng một kích vừa rồi là toàn bộ thực lực ta à?

Ẩn Nhân không thèm che lấp, Pháp Lực giấu trong thể nội giống như kinh đào hải lãng bộc phát ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui