Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Rất nhiều nhân tài

Thiết Kiếm Công Tử Trương Bác Quân, Huyết Ẩm Cuồng Đao Mẫn Dận Danh.

Một trong những nhân tài của Thiên Lại Vực.

- Thế nhưng mà Hùng Đại lại là huynh đệ của chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ rời đi sao?

Một tên toàn thân chảy xuôi huyết khí nhàn nhạt lạnh lùng nói.

- Lãnh Hàn Nguyệt, chuyện này ta cảm thấy ngươi đừng nên tham gia vào.

Một thanh niên tay cầm một thanh Huyền Thiết Kiếm to lớn nhàn nhạt nói.

- Ta nếu là muốn nhúng tay vào đấy thì sao nào?

Lãnh Hàn Nguyệt cắn răng tiến lên một bước.

- Như vậy ba ngày sau ngươi đừng mong chiếm được Lệnh Bài.

Hùng Đại cười lạnh nói.

Uy hiếp!

Uy hiếp trần trụi.

- Hùng Đại ngươi rất phách lối.

Lúc này một thanh niên tay cầm sáo chậm rãi đi ra.

- Ta cũng muốn xem ngươi làm cách nào để ngăn Sư Muội ta lấy được Lệnh Bài?

Nhìn thấy thanh niên này sắc mặt Hùng Đại hơi biến đổi.

Ngọc Địch Công Tử Tiếu Ngọc Đằng.

Vị này tu vi Võ Đạo không chênh lệch với bọn hắn nhiều, nhưng mà tên này rất am hiểu công kích bằng âm luật, mà âm thanh là thứ mà người ta rất khó lòng phòng bị, nên tên này là tên khó chơi nhất trong Lục Đại Nhân Kiệt.

Trương Bác Quân cùng Mẫu Dận Danh bên này thần sắc cũng ngưng trọng hẳn lên.

Tiếu Ngọc Đằng gia nhập thì sự tình khó rồi.

Nếu bây giờ mà đánh thì nếu thắng thì bọn chúng cũng phải trả cái giá rất đắt.

- Mọi người nhường nhau một bước coi như chuyện này chưa từng phát sinh.

Ngay lúc Hùng Đại không biết nên làm thế nào thì một người khác đi đến, thân ảnh nhày phảng phất như ẩn trong sương mù làm cho người ta không nhìn rõ.

Thân ảnh này vừa xuất hiện thì con ngươi của Hoàng Hoàng Nhi liền nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở dĩ tên này gây chú ý với nàng vì Hoàng Hoàng Nhi cảm thấy uy hiếp trên người hắn.

Đây là cảm ứng của cao thủ đồng cấp bậc.

Đạo thân ảnh kia cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn Hoàng Hoàng Nhi, chợt trong mắt lộ ra một tia thích thú.

Hắn cũng cảm thấy Hoàng Hoàng Nhi sâu không lường được.

- Có ý tứ không nghĩ đụng đến một người đồng cấp bậc.

Lưu Quang thầm nghĩ trong lòng.

Hùng Đại nhìn Lưu Quang thì sắc mặt trở nên khó coi.

Nếu nói Tiếu Ngọc Đằng là một trong Lục Đại Nhân Kiệt, thì tên Lưu Quang Bằng là tên mạnh nhất trong đó.

- Được nhưng trước hết hì tên này phải xin lỗi ta đã.

Hùng Đại nói.

Nghe Hùng Đại cuối cùng cũng nhượng bộ Lãnh Hàn Nguyệt không khỏi thở một hơi dài.

- Ngươi là thằng quái nào? Cũng xứng để ta xin lỗi?

Diệp Hạo sớm đã không kiên nhẫn được nữa.

Nếu không phải cố kỵ Lãnh Hàn Nguyệt một mình ở lại giúp mình thì Diệp Hạo đã sớm bỏ đi.

Vô luận là Hùng Đại hay là Trương Bác Quân, Mẫ Dận Danh hay là Lưu Quang Băng Diệp Hạo chả thèm để trong mắt.

Ngọc Tiên 31 Chuyển thực lực không phải là để trưng bày.

Trừ phi đối phương là 33 Chuyển.

Khuôn mặt Lãnh Hàn Nguyệt lúc này trầm xuống.

- Dư Mẫn Nhi bằng hữu của ngươi thật là có cá tính.

- Diệp Hạo ngươi muốn chết à?

Dư Mẫn Nhi lo lắng nhìn Diệp Hạo.

Đúng lúc này một nữ tử mặc quần áo tử sắc nghe được tên Diệp Hạo liền quay đầu nhìn.

- Diệp Hạo.

Thiếu nữ này hô lên rồi chạy về hướng Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười.

- Sở Kiều Kiều ngươi đến lúc nào vậy?

- Chúng ta đến từ ba ngày trước rồi.

Sở Kiều Kiều nói khẽ.

Đám người Hùng Đại nhìn thấy Sở Kiều Kiều con ngươi không khỏi đứng thẳng lên.

Vẻ đẹp của Sở Kiều Kiều không chỉ dùng thiên kiều bá mị để hình dung.

Thổ khí như lan, ôn nhu đáng yêu.

- Ngươi chính là Diệp Hạo?

Lúc này một giọng nói vang lên, Diệp Hạo nhìn qua thì thấy một thanh niên mày kiếm tinh mâu.

Hai mắt thanh niên này nhìn phảng phất như ánh sao ẩn chứa vô cùng vô tận lực lượng làm hấp dẫn ánh mắt của Diệp Hạo.

Thần sắc cao ngạo, tài hoa xuất chúng.

- Ngươi là?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi.

- Diệp Hạo vị này là Chung Thần Tú Chung sư huynh.

Sở Kiều Kiều cười giới thiệu rồi nàng dùng truyền âm nói với Diệp Hạo.

- Đông Tiên Điện Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử trăm năm về trước, Chung sư huynh là Ngọc Tiên mạnh nhất trong số đó.

- Tu vi như thế nào?

- Nghe Tông Chủ nói Chung sư huynh 10 năm trước đã đạt 28 Chuyển.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Chung sư huynh.

- Ta đảm đương không nổi tiếng sư huynh này.

Chung Thần Tú hừ lạnh nói.

- Ta nhớ kỹ ngươi đã nhất đao lưỡng đoạn với Đông Thần Điện.

- Chung sư huynh.

Mặt Sở Kiều Kiều liền biến sắc.

- Ngươi quên Tông CHủ trước khi ra ngoài đã dặn dò gì sao?

Sắc mặt Chung Thần Tú lúc này mới trầm xuống, hắn nhìn bốn phía xung quanh rồi ý thức chuyện gì đang xảy ra.

- Ngươi gặp phiền phúc?

- Cũng không coi là phiền phức.

Chung Thần Tú đối đãi với bản thân như vậy Diệp Hạo có chút hiểu, dù sao từ nhỏ Chung Thần Tú đã được Tông Môn bồi dưỡng, hắn đối với Đông Tiên Điện vượt xa bản thân..

- Diệp Hạo là người cảu Đông Tiên Điện, động vào hắn cũng là động vào ta.

Ánh mắt Chung Thần Tú lẫm liệt nhìn Hùng Đại.

- Thức thời thì cút đi, nếu không ba ngày sau ta phế bỏ ngươi.

- Ngươi nói cái gì?

Hùng Đại giận tím mặt.

- Hùng Đại người này ngươi chống không nổi đâu.

Lúc này Lưu Quang Băng cảnh cáo nói.

- Cái gì?

Hùng Đại kinh nghi nhìn Lưu Quang Băng nói.

- Người này ta cũng không có bao nhiêu năm chắc.

Lưu Quang Băng trầm giọng nói.

Sở dĩ Lưu Quang Băng nói như vậy vì khi Chung Thần Tú nhìn chằm chằm Hùng Đại thì khí cơ tự động bảo hộ cơ thể, điều này làm cho bản thân ý thức Chung Thần Tú cùng một cấp bậc với bản thân thậm chí cơ hộ còn muốn mạnh hơn một chút.

Hùng Đại há to miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Chung Thần Tú nhìn thì cũng không phải là người nói đùa, nếu bản thân bây giờ không rời khỏi thì ba ngày sau hắn sẽ phế bỏ mình thật.

Hùng Đại hừ lạnh một tiếng xoay rời đi.

Hùng Đại rời đi thì Trương Bác Quân, Mẫu Dận Danh cũng không có lý do ở lại.

- Không nghĩ ngươi là người của Đông Tiên Điện.

Lãnh Hàn Nguyệt nhìn Diệp Hạo nói.

Toàn bộ người của Đông Vực đều biết đến Đông Tiên Điện.

Chúa Tể Tông Môn của Đông Vực một thời.

Dù là Đông Tiên Điện không còn như xưa nhưng vẫn có sức nặng tại Tứ Vực Chi Địa.

Diệp Hạo cười cười không nói gì.

Mặc kệ Lãnh Hàn Nguyệt là ngươi như thế nào nhưng hôm này đã đứng ra giúp hắn nếu cơ hội Diệp Hạo sẽ giúp Lãnh Hàn Nguyệt một tay.

- Chúng ta đi.

Lãnh Hàn Nguyệt mang theo Tiếu Ngọc Đẳng rời đi.

Dư Mẫn Nhi thần sắc phức tạp nhìn Diệp Hạo.

- Xem như ta nhiều chuyện rồi.

- Không chuyện này cần phải cảm tạ ngươi.

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu không phải ngươi gọi Lãnh sư tỷ tới thì ta mới đợi được người trong tông môn tới được.

- Đúng vậy, Mẫn Nhi ngươi cũng không nên nói như vậy.

Hoàng Hoàng Nhi lôi kéo tay Dư Mẫn Nhi nói.

Diệp Hạo lúc này mới quay qua Sở Kiều Kiều.

- Lần này ai dẫn đội.

- Mộc Nhã Lão Tổ.

Sở Kiều Kiều vội nói.

- Cũng đã lâu rồi ta không gặp Mộc Trưởng Lão.

Trong đầu Diệp Hạo lúc này không khỏi xuất hiện thân ảnh của Mộc Nhã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui