Lạp Cổ Kỳ vừa cười vừa nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao...thực ra cường độ cùng biên độ thần thức của ta kém ngươi. Chẳng qua ta có Thánh khí chuyên môn tăng phúc thần thức. Dưới sự tăng phúc của Thánh khí, phạm vi thần thức của ta đại khái sẽ được nhân lên mấy chục lần, nếu như không dùng phương thức tản ra thì thậm chí có thể xa hơn một ít. Hiện giờ phạm vi thần thức của ta có thể đạt được khu vực mười km.
- A? Trong vòng mười km sao?
Lâm Dịch kinh hãi, phải biết rằng hiện giờ thần thức của hắn chỉ bao phủ được phạm vi hai cây số a. Thế nhưng cấp độ của đối phương kém mình như vậy, thần thực lại mạnh gấp năm lần so với chính mình?
- Có loại Thánh khí này sao?
Lâm Dịch không dám tin hỏi lại.
- Ha ha. Đương nhiên là có.
Lạp Cổ Kỳ vừa cười vừa nói.
Nhận được câu trả lời của Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch vẫn có chút không dám tin. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như trước đây Lạp Cổ Kỳ biểu hiện thần thức của hắn rất cường đại, khoảng cách lại rất xa vẫn có thể liên hệ cùng Thủy Linh Lung. Lúc đó Lâm Dịch chỉ là một người bình thường, hắn căn bản không hiểu phạm vi năng lực ngoài cảnh giới tinh vị cho nên không cảm thấy kỳ quái. Rồi sau đó cũng dần dần quên đi...hôm nay Lạp Cổ Kỳ nói khiến hắn nhớ lại...
- Thật lợi hại...
Lâm Dịch không nhịn được tán thán một tiếng.
Lâm Cường ở bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn lập tức mở miệng cười nói:
- Chẳng lẽ theo như lời đồn, đó là Thánh khí tiếp cận Thần khí nhất - Phong Thần giới sao?
Lạp Cổ Kỳ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, tán thưởng nói:
- Lâm tiên sinh không chỉ có thực lực kinh người mà kiến thức cũng uyên bác như vậy...Thật sự khiến cho người khác bội phục...Không sai, chính là Phong Thần giới.
Nói xong, Lạp Cổ Kỳ đưa tay lộ ra giới chỉ màu đen ở trên ngón tay hắn.
Lâm Cường khiêm tốn cười nhẹ một tiếng:
- Hiệu trưởng quá khen.
Lâm Dịch nhìn lại...chỉ thấy chiếc nhẫn kia được bao phủ bởi một màu đen hoàn toàn, ở phía trên có vài phần thần bí. Một ít phù điêu cùng hoa văn Lâm Dịch xem không hiểu...Lâm Dịch vẫn cho rằng chiếc nhẫn đó chỉ là một không gian giới chỉ bình thường mà thôi. Thật không ngờ lại là Thánh khí tiếp cận Thần khí nhất trong truyền thuyết. Thật không thể nhìn bề ngoài mà đoán được, hắn không khỏi hiếu kỳ truy vấn:
- Phong Thần giới này còn có công năng khác không?
Lạp Cổ Kỳ cười nói:
- Phong Thần giới, tên như ý nghĩa, tác dụng chủ yếu của nó là về phương diện thần thức. Nói một cách khác, nó có lực tăng phúc cùng năng lực che giấu nhất định đối với thần thức...Nếu ta dùng thần thức kèm Phong Thần giới, cho dù là cường giả Đại tinh vị thượng giai cũng không cách nào phát hiện.
Điểm ấy Lâm Dịch vô cùng tin tưởng, bởi vì thời điểm Lạp Cổ Kỳ sử dụng thần thức, hắn không cảm ứng được một chút nào. Nói cường giả Đại tinh vị thượng giai cũng không có biện pháp cảm ứng tuyệt đối không hề khoác lác.
- Vậy nó không có tuyệt chiêu công kích gì sao?
Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi.
Lạp Cổ Kỳ cười nói:
- Phong Thần giới sở dĩ được gọi là Thánh khí tiếp cận Thần khí nhất cũng chỉ bởi vì hiệu quả của bản thân nó mang lại. Nó chỉ là một cái Thánh khí phụ trợ, ở trên phương diện chiến đấu cũng không hề có gì đặc biệt.
- Như vậy sao...
Lúc này Lâm Dịch mới gật đầu, quả thật, Thánh khí cùng thứ Thần khí, Thần khí đều có phân ra các loại công kích, phòng ngự cùng phụ trợ. Phong Thần giới có thể tăng phúc cường độ thần thức, chỉ bằng vào điểm này, bất kỳ Thánh khí nào khác cũng không thể làm được. Nó được xưng là Thánh khí tiếp cận Thần khí nhất, tuyệt đối không hề nói quá sự thật.
Lạp Cổ Kỳ cười cười, sau đó lông mày nhíu lại, vừa cười vừa nói:
- A. Các nàng đến rồi.
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi cảm thấy khẩn trương, thần thức lập tức tràn ra...không phải thật chứ? Thanh âm của Lạp Cổ Kỳ vừa mới phát ra, hai đạo linh hồn quen thuộc liền tiến vào phạm vi thần thức của hắn. Lâm Dịch không khỏi tập trung tinh thần lực hướng về phía đó. Một bức tranh phong cảnh dần dần hiện lên trong đầu hắn... :
Đó là hai nữ tử.
Trước sau đều vô cùng nhu mì, một người mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, dáng vẻ gầy gò yểu điệu, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo một tia kích động và chờ mong không che giấu chút nào. Đôi mắt màu xanh ra trời trong như nước mùa thu, đôi môi mềm mại vô hạn. Nàng, đúng là đạo sư Thủy hệ của Lâm Dịch - Thủy Linh Lung.
Đi theo Thủy Linh Lung là một mỹ nữ tuyệt sắc...nữ tử này có khuôn mặt trái xoan, trên khuôn mặt như ngọc được khảm nạm đôi mắt như hai viên bảo thạch đen láy sáng ngời. Lông mi thật dài khẽ run nhè nhẹ, đôi mắt mở to trong nhìn xung quanh, tỏa ra hào quang vô cùng mê người. Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra dưới hào quang mê người này là vẻ ngây giơ cùng giảo hoạt...Không thể nghi ngờ, chủ nhân của đôi mắt này là một nữ tử đáng yêu, tính tình hoạt bát và bướng bỉnh. Mà nàng, chính là muội muội của Lâm Dịch - Lâm Yến.
- Linh Lung tỷ tỷ, ca ca ta trở lại thật sao?
Lâm Yến đi theo Thủy Linh Lung lại dò hỏi một lần nữa để xác nhận. Đôi mắt to lộ vẻ hưng phấn cùng chờ mong.
Thủy Linh Lung bất đắc dĩ lắc đầu, vừa đi vừa cười khổ nói:
- Ngươi cô nàng này đều hỏi mười mấy lần rồi...phải, ca ca của ngươi đã trở lại, hiện giờ đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng...đừng hỏi nữa a.
- Ừm...
Lâm Yên hung hăng gật đầu. Đôi mắt nhìn về phía trước, lộ vẻ hưng phấn cùng chờ mong.
Thủy Linh Lung chứng kiến bộ dáng của Lâm Yến không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười, bước đi nhanh hơn.
- Lâm Dịch...không biết hắn đã biến thành bộ dáng gì? Bảy năm vừa rồi hắn đã làm những gì? Đáng tiếc...bảy năm nay dều không thể đột phá cảnh giới tinh vị...hắn đại khái đã đạt tới trình độ Hạ tinh vị thượng giai? Ừm...dùng thiên tư của hắn, nhất định sẽ rất dễ dàng đạt được trình độ này.
Thủy Linh Lung vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, nội tâm dần trở nên phức tạp. Những vấn đề suy nghĩ dường như càng ngày càng không có logic.
- Ta nên dùng dạng biểu lộ gì để đi đối mặt với hắn đây?
Trong lòng Thủy Linh Lung do dự, không đợi nàng làm ra quyết định, thanh âm hưng phấn của Lâm Yến đã vang lên.
- Linh Lung tỷ tỷ, tới rồi...
Thủy Linh Lung ngẩng đầu, phía trước mười mét là văn phòng của Lạp Cổ Kỳ. Thủy Linh Lung khong thể không cố gắng ổn định tâm thần đang loạn của chính mình một phát, nàng hơi gật đầu liền tiến vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng.
Thế nhưng nàng có thể miễn cưỡng ngăn chặn tâm tình kích động của chính mình khi sắp thấy Lâm Dịch, còn Lâm Yến thì không áp chế nổi hưng phấn. Còn chưa đi được mấy bước, Lâm Yến đã không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
- Ca ca ta tới rồi.
Lâm Dịch một mực quan sát hai người, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười. Mà Vân Băng ngồi bên cạnh Lâm Cường cũng run lên nhè nhè, trên mặt lộ vài phần chờ mong, vài phần khẩn trương. Lâm Cường thấy bộ dáng này của Vân Băng liền nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng, cười trấn an nói:
- Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.