Chủng Điền Dưỡng Nhi

Đô Đô tội nghiệp nhìn Vương Tuấn, trong mắt đầy vẻ không muốn,có lẽ tách ra lâu như vậy làm cho bé đối với Vương Tuấn rất nhớ mong, cũng có lẽ là biết hai vị baba bây giờ đang mâu thuẫn với nhau. Bé rất lo lắng sẽ mất đi một trong hai người, giờ phút này bé rất sợ Vương Tuấn sau khi rời đi sẽ không quay trở lại nữa, cho nên bé chính là ôm Vương Tuấn không chịu buông tay.

-“Chú, chú…”_Đô Đô vẫn còn nhớ rõ Dương Hạo dặn dò lúc trước, cũng không dám ở trước mặt bà nội của mình gọi Vương Tuấn là cha.

Vương Tuấn nói không ra lời, trước kia rất ít khi cùng với Đô Đô, hiện giờ con mình thế nhưng lại thương y như vậy. Trong lòng y đã không còn đơn giản chỉ là hối hận nữa rồi.

Vương Tuấn ngồi xổm xuống, hôn rồi sờ sờ đầu Đô Đô, sau đó ôm vào trong ngực.

Bên này Lâm Giản nhìn thấy hình ảnh phụ tử tình thâm thế rất cảm động, giống như trước kia đã nhìn qua.

Mẹ Dương mặc dù cảm thấy giật mình, nhưng mà lại cũng không biết chuyện gì. Bà nhìn xem Đô Đô lôi kéo Vương Tuấn như vậy thật ý không tốt, liền mở miệng dỗ dành_: “Đô Đô đến đây, chú Vương còn có chuyện quan trọng khác phải làm, đừng chậm trễ người khác. Nghe lời nào.”

Đô Đô lắc đầu, vẫn dựa vào trong ngực Vương Tuấn.

Lâm Giản sợ nhiễu loạn ra cái gì, vội vàng giải thích_: “Bác gái không có chuyện gì đâu, Đô Đô trước ki cùng….khụ, chú Vương của bé rất thân. Hiện tại lâu như vậy không thấy được nên đoán chừng không nỡ, trẻ con thường vậy…”

Lâm Giản ở bên này giải thích, Dương Hạo bên kia liền đi tới bên cạnh Đô Đô, vươn tay ra với bé…

Vương Tuấn nhìn người trước mặt mình, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng y không muốn làm cho Dương Hạo khó xử nên liền đem những lời đó nhịn xuống không có mở miệng.

-“Đô Đô, chú lần sau lại đến chơi nữa, đi đến chỗ baba đi.”_Vương Tuấn nhẹ nhàng vuốt đầu Đô Đô, lau nước mắt ở khóe mắt của bé.

Như bây giờ, không chỉ có Đô Đô khổ sở mà cả y và Dương Hạo cũng đều đau lòng. Mà tạo thành cục diện như ngày hôm nay… toàn bộ đều là bởi vì mình…

Thấy Vương Tuấn nói như vậy, Đô Đô không thôi gật đầu, sau đó tùy ý để Dương Hạo ôm bé, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng ngó chừng nhìn Vương Tuấn.

-“Chú Vương lần sau lại đến thăm con, Đô Đô nghe lời. Hiện tại chú Vương có việc cần phải hoàn thành, vẫy tay chào chú một cái, tạm biệt.”_Dương Hạo nói chậm lại, cùng Đô Đô giải thích.

Đô Đô liền xoay người lại một chút, cái gì cũng không nói, đầu chôn vào bả vai của Dương Hạo. Dương Hạo biết bé đây chính là tức giận.

Mẹ Dương cười cười_: “Cậu nhìn xem trẻ con liền không biết che giấu tâm tình, đây là không nỡ để chú Vương đi nên giận dỗi chứ gì nữa…”

Cho đến khi xe của Vương Tuấn biến mất không còn thấy gì nữa Dương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều giống như mềm nhũn đi, quả thật rất mệt mỏi.

-“Mẹ, con đi vào phòng an ủi Đô Đô”_Dương Hạo cùng mẹ của hắn nói một tiếng rồi ôm Đô Đô đi vào phòng ngủ.

Hắn đem Đô Đô để ở trên giường, sau đó ngồi chồm hỗm ở trước mặt bé.

Giờ phút này, tâm tình của hắn so với cái gì cũng phức tạp.

Hắn không phải không mốn cho Vương Tuấn cơ hội, thậm chí hôm nay Vương Tuấn đối với hắn thẳng thắn, hạ thấp tư thế nói xin lỗi hắn cũng có thể cảm nhận được y đã thay đổi…Nhưng mà, Vương Tuấn thẳng thắn như vậy lại làm người bị tổn thương. Trước kia, hắn và Đô Đô quả thật không phải là người mà y quan tâm nhất. Nếu như lần đó không có chết đi, nếu như lần này không có rời đi, Dương Hạo* đoán chừng sẽ không biết.

*bản raw để Vương Tuấn, LỲ cảm thấy không hợp lý lắm nên đổi lại Dương Hạo.

Nhưng mà hôm nay, nước mắt trong mắt Đô Đô lại làm cho hắn đặc biệt khó chịu…Hắn không muốn để cho Đô Đô đối mặt với ân oán của bọn hắn, cũng không muốn để cho Đô Đô khổ sở…

Có lẽ hắn có thể cho Vương Tuấn cơ hội một lần, nhưng mà vết rách trong lòng mình lại thủy chung không qua được…

Dương Hạo nhìn Đô Đô thở dài, hắn hiện tại trong lòng loạn thành một đống…

Lúc này, một đôi tay nhỏ vuốt ve trên gương mặt Dương Hạo…

-“Baba, baba có phải bởi vì lời con mới nói vừa rồi nên không vui không?”_Đô Đô nhỏ giọng hỏi.

Dương Hạo ngẩng đầu lên, nhìn con của mình, miễn cưỡng cười cười_: “Không có, baba chỉ là có chút chuyện phiền lòng… Baba sẽ không có tức giận với Đô Đô.”

Đô Đô gật đầu, sau đó dùng hai cái tay nhỏ bé của mình cố gắng cầm lấy tay của Dương Hạo_: “Baba…Con không muốn baba không vui, nhưng con cũng không muốn baba cùng cha tách ra…Thầy giáo đều nói qua, biết sai mà có thể thay đổi chính trẻ con ngoan. Lớn như vậy, cha hiện tại biết sai lầm rồi có thể sửa lại chính là cha tốt rồi…Baba…”

Đô Đô không hiểu gút mắt trong chuyện tình cảm của bọn hắn nhưng bé lại biết dùng một chút đạo lý mà mình biết được để khuyên baba…

Một màn Đô Đô ôm Vương Tuấn hôm nay làm cho Dương Hạo nhớ đến rõ ràng. Hắn hiểu được ý nghĩ của con trai, cũng biết bé một mực tìm lời tốt nói giúp Vương Tuấn…

Dương Hạo cầm lấy hai tay Đô Đô, gật đầu với bé_: “Nếu như cha con thật sự đổi thay, như vậy baba liền tha thứ cho cha… Cho nên Đô Đô không nên lo lắng nữa có được hay không? Cũng đừng đem lời của baba ngày hôm nay nói cho cha biết.”

Vừa nhìn baba nói như vậy, Đô Đô cao hứng vỗ tay_: “Được, được!”_Nói xong Đô Đô che miệng của mình_: “Con sẽ không đem lời này nói cho cha..”

Vừa lúc đó, điện thoại của Dương Hạo vang lên.

Người gọi đến là Vương Tuấn…

Dương Hạo nghe máy, lại không nói lời nào.

-“Dương Hạo…”_Trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc của Vương Tuấn_: “Hiện tại có thể nói chuyện điện thoại được sao?”

Dương Hạo lạnh giọng hỏi_: “Chuyện gì…”

-“Đô Đô bây giờ vẫn còn đang tức giận sao?”_Trong giọng Vương Tuấn tràn đầy lo lắng.

-“Hiện tại không còn…Không cần lo lắng”_Có lẽ nói đến con trai nên giọng nói Dương Hạo không hề có cảm giác xa cách cự tuyệt như vậy nữa, cũng ôn hòa rất nhiều.

-“Ừm… Vậy thì tốt….Em, sẽ để anh sau này đến thăm Đô Đô sao?”_Vương Tuấn thử hỏi, giọng nói cẩn thận trước nay chưa từng có. Điều này làm cho Dương Hạo có chút giật mình, dù sao Vương Tuấn là nhân vật như thế nào hắn đều biết rõ, lúc này lại nói như vậy…

Dương Hạo trầm mặc…

Vương Tuấn cũng không có thúc giục, lặng yên đợi chờ.

-“Dương Hạo…”

-“Ừ…”_Dương Hạo đáp ứng, sau đó liền cúp điện thoại.

Vương Tuấn lo lắng nhìn điện thoại, trong lòng có chút phiền muộn không nói ra được… Nhưng mà ít nhất, thái độ của Dương Hạo cũng không có tuyệt tình như vậy, Vương Tuấn chỉ có thể an ủi chính mình rằng bây giờ còn có cơ hội có thể biểu hiện tốt một lần nữa.

Vương Tuấn cùng Dương Hạo mới vừa nói chuyện điện thoại xong thì lập tức điện thoại di động lại vang lên, gọi điện tới là một cái số xa lạ.

Giờ phút này Vương Tuấn tâm tình không tốt lắm nên căn bản không có ý định nghe điện thoại, liền trực tiếp treo máy, nhưng đối phương lại kiên nhẫn gọi tiếp. Vương Tuẩn cảm thấy có chút kỳ quái, ở trong đầu tìm tòi một phen, thật sự là đối với dãy số xa lạ này quả thật không có ấn tượng.

Điện thoại lần thứ ba vang lên, Vương Tuấn rốt cuộc cũng nhận điện thoại…

Nhất thời, trong điện thoại truyền đến thanh âm của người quen đã lâu rồi.

Vương Tuấn sau khi nghe được những lời này cũng không có bật cười, ngược lại là nhíu mày…

Thấy Vương Tuấn vẫn không có phản ứng, đối phương lập tức mở miệng.

-“Tuấn…Tôi đã trở về rồi, tôi rất nhớ cậu.”

***

Sau khi thuê xong núi, Dương Hạo làm nên một kế hoạch, bởi vì diện tích ngọn núi rất lớn, vì vậy Dương Hạo cũng mất không ít tâm tư.

Trên núi có rất nhiều sinh vật sinh thái mà hắn cũng không muốn phá đi, ví dụ như cái dòng suối trên núi kia cùng với cái hồ nước lớn kia…

Dương Hạo mua thật nhiều cây lê và cây đào trở về, chuẩn bị trồng ở chân núi, lại để cho thợ từ dưới chân núi làm đường đá sỏi đi theo rừng đào cùng lê, phía trên trang trí một chút phong cảnh, có thể đi ngắm cảnh, cũng có thể đi chơi (trò chơi) nước, còn có thể ở trong rừng cây chơi mạt chược, đặc biệt là thời điểm tháng ba đầu mùa xuân, mặt trời chiếu vào ấm áp, đừng nói tới có có bao nhiêu thích thú.

Hơn nữa đến mùa hè có thể ăn trái cây, còn có thể hấp dẫn nhóm lớn du khách đến nơi đây tự hái trái cây. Tự mình hái trái từ trên cây xuống không chỉ đem lại sự yên tâm, hơn nữa còn đem lại sự vui thích.

Trừ những thứ đó ra, Dương Hạo còn đem hồ nước lớn nữa xây dựng lại một lần nữa. Cái hồ nước này trước kia từng có người nuôi cá, những mà sau khi tất cả mọi người chuyển đi liền hoang phế.

Hắn biết nơi này rất nhiều người trung niên rất thích câu cá, nói như vậy giải trí nông thôn ngoại trừ chơi mạt chược cùng ca hát ra thì có rất ít những hoạt động tiêu khiển, cũng có rất ít cái dành cho phái nam. Vậy nên câu cá liền sẽ cung cấp rất nhiều vui thú cho bọn họ, câu xong rồi du khách còn có thể ăn tại chỗ, cũng có thể đem về. Nhưng mà cá là phải đem cân tính tiền.

Vốn cả ngọn núi có thể tận dụng tốt hơn, nhưng mà bây giờ Dương Hạo tài chính không đủ, không thể làm gì khác hơn là xây giải trí nông thôn ở dưới chân núi.

Dương Hạo cho xây nhà lầu hai tầng, nhưng mà tầng dưới diện tích lớn hơn một chút, phòng cũng xây nhiều hơn. Xung quanh trồng không ít hoa cùng cây, khung cảnh rất tốt.

Hắn ở dưới chân núi rào lại một mảnh đất, ở bênh cạnh giải trí nông thôn, đó là vườn rau của giải trí nông thôn. Bên trong trồng rau dưa, các du khách có thể nhìn thấy trực tiếp. Loại rau dưa thiên nhiên tươi sạch khi ăn bọn họ đều yên tâm.

Nguyên nhân bởi vì trong nhà có tiểu bảo bối nên Dương Hạo suy nghĩ đến tiểu hài tử. Vì vậy ở bên cạnh hàng cây hoa quế lớn cho xây một sân chơi nhỏ. Thật ra bên trong cũng không có đồ vật gì to lớn, liền một ít cầu thang trượt, bàn đu dây các loại mà trẻ con có thể vui đùa.

Thiết kế xong một phần, mẹ Dương mời thầy phong thủy chọn một ngày hoàng đạo* (ngày tốt), giải trí nông thôn liền bắt đầu khởi công xây dựng.

Đoạn thời gian này, một nhà Dương Hạo quả thật bận rộn đến người ngã ngựa đổ. Dương Hạo hận một ngày của mình không thể đến 48 giờ, hay đem mình phân ra làm mấy người. Lúc xây dựng phòng ở, hắn cũng vén tay áo cùng quần lên, giúp đỡ đám thợ cả* (thợ chính) đem gạch chuyển đi… Một chút cũng không có yếu ớt.

Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng may là tiến độ coi như tương đối nhanh. Trong vài người công nhân cũng thân thiết, còn có mấy người mà dượng Hai hắn đem đến nữa. Mọi người đều làm cẩn thận, hiệu suất cũng cao.

Thức ăn mỗi ngày của công nhân và thợ là do một nhà Dương Hạo bao hết. Dương Hạo cùng ba Dương ở bên ngoài bận rộn, còn mẹ Dương liền ở nhà nấu cơm, sau đó trông coi Đô Đô.

Đám thợ cả sau khi ăn cơm tối liền đi trước tiếp tục làm việc. Dương Hạo rất gắng sức, tất cả mọi người đều là trưởng bối cũng đau lòng hắn, nên để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi một chút rồi lại đi.

Hôm nay vừa lúc có người muốn tới thuê chuồng heo nhà Dương Hạo, Dương hạo muốn cùng gã nói giá tiền, cho nên cũng đồng ý.

Nhưng mà Dương Họ chờ đến hai giờ chiều cũng không chờ được người đến thuê, mà lại chờ được một người khác.

Người thanh niên gầy teo yếu ớt, da lại rất trắng, gương mặt rất nhỏ, cằm cũng nhọn. Gã đứng ở trước cửa nhà Dương Hạo, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

-“Hạo Hạo ~~”

Dương Hạo nghe được cái thanh âm này, lập tức chạy ra bên ngoài_: “Trương Hiểu!”

Tiếp theo Dương Hạo vươn ra hai tay ôm lấy huynh đệ này của hắn_: “Lần trước trở lại cũng không nhìn thấy cậu, sau lại cậu trực tiếp rời đi, hiện tại rốt cuộc cũng được nhìn thấy. Thật nhiều năm không gặp, làm sao cậu vẫn không có thêm chút thịt a…”_Dương Hạo vỗ vỗ phía sau lưng Trương Hiểu, sau đó lôi kéo gã vội vàng vào trong nhà ngồi.

Nhưng mà nguyên nhân gã không quay trở về cùng với Dương Hạo hoàn toàn không giống nhau, đó là bởi vì tránh đi người cha ma rượu của gã…

Nhiều năm như vậy không thấy Dương Hạo, Trương Hiểu cũng đặc biệt cao hứng_: “Tôi trước kia trở về cũng có đến tìm cậu, nhưng mà lúc đó cậu lại không có ở đây…”

Mặc dù bình thường giữa bạn bè với nhau cũng có gọi điện, nhắn tin… nhưng mà những thứ này cùng với chân chính nhìn thấy nhau cảm giác lại không giống như vậy.

Dương Hạo nhìn kỹ Trương Hiểu một phen, trêu ghẹo nói_: “Làm sao còn giống như học sinh vậy, không phải là uống thuốc không già đi a.”

Mẹ Trương Hiểu trước kia là một người phụ nữ rất đẹp, Trương Hiểu lớn lên cũng giống như bà, lớn lên rất nhu hòa, lại có khuôn mặt như trẻ con. Có lẽ bởi vì nguyên nhân khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ, gã thoạt nhìn cao cao gầy teo. Dĩ nhiên cũng không phải là cái loại gầy dị dạng, mà là thoạt nhìn cùng học sinh giống nhau, một chút cũng không với người đã hai mươi lăm tuổi.

Trương Hiểu cũng nói chuyện rất điềm đạm, cả người lộ ra vẻ hết sức ôn nhu. Ở nông thôn có rất nhiều cô bé cũng không lộ ra vẻ nhã nhặn như gã. Gã đi ra ngoài đoán chừng cũng có rất nhiều người cho rằng gã là một sinh viên đại học, căn bản không ai nghĩ đến gã thật ra chỉ mới học đếntrung học đệ nhị* (~ lớp 8) còn chưa tốt nghiệp liền thôi học…

Trương Hiểu nhàn nhạt cười_: “Nếu có thật liền không có cho cậu ăn.”

-“Ha ha… Thật là quá không có suy nghĩ rồi.”

Dương Hạo cùng Trương Hiểu vừa nói chuyện, lúc này Đô Đô liền chạy tới.

Dương Hạo kêu Đô Đô_: “Người này là chú Trương, là bạn tốt của baba.”

-“Chào chú Trương, con tên là Đô Đô.”

Đô Đô ngoan ngoãn chào một tiếng, còn thuận tiện tự giới thiệu mình nữa.

Nhưng bộ dạng kia của Đô Đô quả thật quá là làm cho người thích rồi, gã cùng nhiều người cũng giống nhau, không nhịn được mà nhéo gương mặt của Đô Đô.

-“Đô Đô mấy tuổi rồi? Chú lần này tới cũng không có mang quà đến cho con, lần sau mua cho con có được hay không?”_Nói xong Trương Hiểu đưa mấy tờ một trăm đưa cho Đô Đô.

Đô Đô lui về sau mấy bước, không nhận.

Dương Hạo cũng vội vàng ngăn Trương Hiểu_: “Cậu đây là làm gì hả, quá khách khí rồi.”

Nơi này đều có tập tục, trẻ con nhà bạn bè lần đầu mới gặp mặt sẽ cho chút “tiền tiêu vặt”, huống chi đây còn là con của anh em tốt của gã nữa chứ.

-“Khách khí cái gì a, tôi cho Đô Đô mà, cậu cũng đừng có ngăn lại, cậu ngăn cản mới là khách khí đó.”_Trương Hiểu đem tiền nhét vào cái túi nhỏ của Đô Đô, nở nụ cười.

Trương Hiểu nói như vậy, Dương Hạo tự nhiên cũng không từ chối lại nữa, ít nhất so với nhiều người, Trương Hiểu đối với cả nhà bọn họ không thể nói vậy.

-“Đúng rồi, lần này trở về cậu không có ý định ở lại sao? Dù sao…”_Dương Hạo không có nói ra hết. Hắn biết lần này Trương Hiểu trở về là do cái ma rượu cha của gã ở nhà say mà chết, gã trở về để lo liệu hậu sự.

Cha của gã chết đi ở một mức độ nào đó đối với Trương Hiểu mà nói chính là một sự giải thoát, trước kia lão chính là thiếu chút nữa đem Trương Hiểu đánh chết. Hiện tại Trương Hiểu còn có thể trở về lo liệu hậu sự cho lão cũng coi là không làm người thất vọng.

Dương Hạo nghe được Trình Kiền nói Trương Hiểu một người ở bên ngoài làm việc cũng không được thuận lợi, vậy nên lần này gã trở về, hắn hi vọng Trương Hiểu có thể lưu lại, cùng hắn kinh doanh mở giải trí nông thôn.

Trương Hiểu nhìn Dương Hạo có chút do dự…

-“Tôi tạm thời cũng không có tính toán gì… Nơi này….à…”

-“Ở lại cùng nhau mở giải trí nông thôn đi, cũng không kém so với đi ra ngoài làm việc.”

Trương Hiểu nhìn Dương Hạo, trong lúc nhất thời không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui