Chủng Điền Dưỡng Nhi

Mới vừa rồi không khí giữa Dương Hạo và hai người kia thực quỷ dị, Trương Hiểu quay đầu nhìn về phía gương mặt không chút thay đổi của Dương Hạo, nhìn ra được tâm tình hắn tựa hồ không được tốt.

-“Dương Hạo làm sao vậy? Người kia, cậu nên để gã bồi thường. Mặc dù lời nói của gã thật dễ nghe, nhưng mà luôn có cảm giác không được tự nhiên.”

Mặc dù Trương Hiểu không rõ rằng lắm chuyện ân oán trong đó, nhưng mà gã vẫn cảm giác được, cái người gọi là Dịch Thiển kia nói cuyện làm cho người ta nghe có chút không được tự nhiên.

-“Không có gì, chính là nhìn thấy người không muốn thấy.”

-“Chính là cái người tới sau kia? Nói là bằng hữu của cậu mà?”

Mấy năm nay cuộc sống của gã cùng với Dương Hạo cũng coi như là không giao nhau, cho nên cũng không rõ ràng lắm Dương Hạo như thế nào cùng những người này quen biết. Hơn nữa nhìn ra được đối phương đối với Dương Hạo rất nồng nhiệt, nhưng Dương Hạo lại khắp nơi muốn trốn tránh bọn họ.

Trương Hiểu suy nghĩ một chút, nghe nói lúc trước Dương Hạo tìm được một công việc rất tốt, kết quả lại không giải thích gì liền trở lại rồi.

Chẳng lẽ… người nam nhân kia lúc trước cùng Dương Hạo là bằng hữu, cuối cùng lại đem công việc của hắn doạt đi! (=.= trí tưởng tượng của bạn Hiểu rất phong phú ~) Cho nên Dương Hạo hiện tại mới không muốn gặp lại y như vậy.

Dương Hạo trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Trương Hiểu, phát hiện biểu hiện trên mặt của gã đổi tới đổi lui, thỉnh thoảng còn lo lắng nhìn hắn, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Dương Hạo đoán chừng là gã đang lo lắng cho mình, nhưng mà lại nhìn đến mình bây giờ tâm tình không tốt nên không có ý hỏi, vì thế liền tự mình một người suy nghĩ lung tung.

-“Vương Tuấn là ông chủ trước kia của tôi, bởi vì một ít chuyện tôi cùng y mâu thuẫn nên từ chức trở về, tông vào chúng ta chính là bạn từ nhỏ của y. Ông chủ bây giờ nhìn đến tôi đoán chừng là cảm thấy áy náy, nhưng mà tôi cũng đã từ chức rồi, hiện tại cùng y không có liên lạc nữa rồi.

Dương Hạo đơn giản nói cho Trương Hiểu biết chuyện, dĩ nhiên là không dám nói thật.

Trương Hiểu bừng tỉnh ngộ gật đầu_: “Tôi biết rồi, cậu là chán ghét ông chủ cậu đó sao. Sau đó phát hiện bạn của y đụng vào xe của cậu, sợ y nghĩ đến cậu mượn cơ hội này cùng y dây dưa không rõ ràng cho nên dứt khoát trực tiếp tự mình xử lý.”

Cái cụm từ “dây dưa không rõ ràng lắm” trong lời Trương Hiểu kia làm cho Dương Hạo bật cười, quan hệ của bọn họ bây giờ quả thật là dây dưa không rõ ràng lắm…

Sau khi cười xong, hắn theo như lời của Trương Hiểu gật đầu_: “Không khác biệt bao nhiêu.”

-“Không có chuyện gì, những người này không có lui tới là được, cậu cũng đừng vì bọn họ mà phá hư tâm trạng, hiện tại chúng ta đều là người có việc phải làm, ha…ha…”

-“Đúng vậy a.”

–“Tôi phát hiện bằng hữu của ông chủ kia vừa nhìn bộ dạng có chút giống a…._Trương Hiểu vừa mới bắt đầu liền phát hiện ra cái vấn đề này rồi, hiện tại tán gẫu gã liền nói ra.

Dương Hạo cười cười không sao cả_: “Thật sao…Đại khái là có giống đi.”_Nếu không thì làm sao ban đầu Vương Tuấn một cái liền chọn trúng mình.

Hiện tại ngay cả Trương Hiểu cũng một cái liền nhìn ra mấu chốt của vấn đề rồi, Vương Tuấn lại còn có thể nói là ban đầu theo đuổi mình không phải là bởi vì Dịch Thiển sao…

Trương Hiểu cũng không có chú ý đến Dương Hạo khác thường_: “Nhưng mà cũng không phải rất giống, nhìn kỹ liền không cảm thấy vậy. Hơn nữa các người làm cho người ta cảm giác đều không giống nhau, người nọ cảm giác không được tốt lắm…”

-“Không tốt sao? Ông chủ tôi cũng giống như rất thích gã.”

-“Không có, không biết có phải là tôi nhìn nhầm không, chứ ông chủ cậu đều không có phản ứng với gã, cũng chỉ là cùng cậu nói chuyện nhiều hơn… Hơn nữa, nghe các người nói chuyện làm sao lại giống như tình lữ giận dỗi với nhau a…”

Trương Hiểu thề, gã nói những lời này tuyệt đối là vô tâm, chẳng qua là dựa trên cảm nhận mà thốt lên.

Đột nhiên dưới tình huống Trương Hiểu hoàn toàn không có chuẩn bị trước, thân thể của gã đột nhiên nghiêng về phía trước.

Dương Hạo ổn định lại thân thể_: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Trương Hiểu vuốt vuốt lưng của mình, như lọt vào trong sương mù mà đi xuống xe.

Dương Hạo biết ông chủ của xưởng sửa chữa nên rất nhanh liền bàn bạc xong.

Vừa mới mua xe không bao lâu, mặc dù không phải là mới tình nhưng mà lại bởi vì Dịch Thiển mới phải đi sửa nên trong lòng Dương Hạo vẫn có chút buồn bực.

-“Qua ba ngày tới đây lấy xe.”

-“Được, vậy làm phiền cậu, tôi đi về trước đây.”

-“Hai người muốn trở về sao? Có muốn tôi gọi người đưa hai người về không?”_Tiểu Lý thấy Dương Hạo cùng Trương Hiểu bộ dạng tính toán đi về, liền nhiệt tâm hỏi thăm bọn họ có muốn đưa về không.

-“Không có chuyện gì, dù sao cũng không xa, đi trở về là được rồi, vừa lúc còn có chút chuyện khác, không làm phiền cậu.

-“Được rồi. Đi thong thả ha…”_Tiểu Lý đem Dương Hạo bọn họ đưa ra, thì phát hiện ở cửa dừng lại một chiếc xe, thầm nghĩ có phải là có khách đến cửa hay không, đang muốn đi đến chào hỏi.

Kết quả từ trên xe một nam nhân bộ dạng tuấn lãng đi xuống, cách ăn mặc cùng với những người ở nông thôn không giống. Người nọ cũng không có đi tới chỗ ông chủ là gã đây, mà là thẳng tắp đi đến chỗ Dương Hạo bọn họ.

-“Dương Hạo, anh đưa bọn em trở về.”

Trương Hiểu nhìn chằm chằm người trước mắt một chút, cảm thấy cái ông chủ này thật sự là quá kỳ quái, không biết ban đầu có phải là thua thiệt với Dương Hạo hay không…

-“Vương Tuấn…Anh không cần vì bằng hữu của anh mà làm đến một bước này.”

Vương Tuấn vừa nghe liền biết là Dương Hạo đã hiểu lầm.

-“Anh không phải là bởi vì cậu ta.”

Bởi vì có Trương Hiểu ở đây, Dương Hạo cũng không muốn nói với y quá nhiều.

Vừa lúc ven đường có một chiếc xe ba bánh chạy qua, Dương Hạo gọi tài xế một tiếng rồi cùng Trương Hiểu ngồi lên xe.

Vương Tuấn bất đắc dĩ, liền chỉ có thể lái xe đi theo ở phía sau.

Cho nên trên đoạn đường này đều thấy một chiếc xe sang trọng đi theo một chiếu xe máy ba bánh cũ rách, đi chậm thật chậm.

Trương Hiểu sau khi nhìn thoáng qua, nhìn Dương Hạo muốn nói lại thôi.

Trương Hiểu không phải là đứa ngốc, Vương Tuấn làm ra một loạt hành động như vậy làm cho gã hiểu được tuyệt đối không giống như Dương Hạo đã nói. Nhưng mà nếu Dương Hạo không muốn nói, vậy thì gã cũng không hỏi.

Điện thoại của Dương Hạo vang lên, có một tin nhắn đến.

Cái dãy số kia không có lưu tên, nhưng Dương Hạo vừa nhìn liền biết là người nào.

“Anh cũng không phải là bởi vì Dịch Thiển, mà là vì em. Em đừng hiểu lầm”.

Dương Hạo nhìn điện thoại, lại nhìn về phía Trương Hiểu_: “Trương Hiểu, cậu nói một người, có thể nói thay đổi là thay đổi được sao?”

-“Cái này sao…Người không giống nhau thì chuyện cũng không giống nhau đi. Nhưng mà chỉ cần có tâm đúng là có thể thay đổi.”

Dương Hạo gật đầu

Vốn là vui vẻ, kết quả lại bởi vì Dịch Thiển xuất hiện mà hiện tại Dương Hạo và mình tâm trạng đều không vui.

Lần trước sau khi được Dương Hạo ngầm đồng ý, Vương Tuấn đều thường xuyên đến nhà Dương Hạo. Mẹ Dương bây giờ đối với chuyện Vương Tuấn đến cũng trở thành thói quen.

Đô Đô biết lão cha nhà mình hôm nay tới nên thật sớm đã khiến cho bà nội thay cho bé một bộ quần áo mới, ngồi ở trên ghế trước cửa lớn chờ mong…

Xa xa thấy được xe của Vương Tuấn, Đô Đô lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, đi đến dưới bóng cây trước cửa, cười tủm tỉm chờ cha bước xuống.

-“Chú, chú tới rồi!”_Đô Đô trực tiếp bổ nhào vào Vương Tuấn, dùng khuôn mặt mình cọ cọ vào mặt y.

Mặ dù chuyện lúc trước làm cho người ta rất phiền não, nhưng nhìn đến Đô Đô nở nụ cười, trong lòng Vương Tuấn cũng mềm mại theo. Y cười hôn con trai một chút.

Mẹ Dương thấy Vương Tuấn tới, liền để cho y vào ngồi.

-“Hạo Hạo đem xe hư của nó đi sửa, hiện tại còn chưa có trở về.”

Vương Tuấn cười xấu hổ_:”Ừm”

-“Bác gái, hiện tại thời gian cũng không sớm, ta trước dẫn Đô Đô đi chơi, đợi lát nữa sẽ quay lại.”

Lúc trước cũng đã dẫn đi mấy làn, mẹ Dương lại thấy Đô Đô cùng Vương tổng rất thân thiết nên cũng yên tâm.

-“Vương tổng này thật phiền cậu quá… Mỗi lẫn cậu dẫn Đô Đô đều như vậy…”

Vương Tuấn cười_: “Không sao.”

-“Đô Đô phải nghe lời chú Vương nha…”_Trước khi đi bà nội dặn dò Đô Đô

Đô Đô gật đầu, hướng bà nội giơ giơ tay nhỏ_: “Bà nội, tạm biệt”

Huyện Gấm Tân gần đây xây dựng một công viên, rất nhiều cha mẹ cũng mang theo con cái đi đến chơi đùa. Xế chiều, Vương Tuấn liền dẫn Đô Đô đi chơi công viên một vòng, đem tất cả các trò chơi đều chơi qua một lần.

-“Cha ~~ ha ha.”_Đô Đô ngồi ở trên máy bay nhỏ, mỗi lần máy bay nhỏ chuyển tới trước mặt Vương Tuấn thì Đô Đô ngồi ở trên đó đều vẫy tay với y còn cười rất vui vẻ.

Vương Tuấn ở dưới nhìn, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra vẻ tươi cười.

Vương Tuấn nhớ lại mấy năm đã qua, thời gian cùng với Đô Đô chơi đùa như vậy rất ít, dường như đều là Dương Hạo cùng với Đô Đô. Vì thế y tựa như chưa từng thấy qua lúc con mình vui vẻ đến như vậy.

Nếu như lúc này có Dương Hạo cùng mình ở nơi này, Đô Đô chẳng phải càng vui vẻ hơn sao…

Hai cha con chơi hơn một giờ thì Đô Đô cũng đã hơi mệt một chút. Gần đó có một cửa hàng thức ăn nhanh, Đô Đô mở to mắt gục ở trên cửa sổ xe nhìn cửa hàng McDonald kia, sau đó xoay người sờ sờ bụng nhỏ của mình_: “Cha…Đô Đô đói bụng.”

Vương Tuấn dĩ nhiên biết ý của Đô Đô, cho nên gật đầu cười_: “Đi thôi, cha dẫn con đi.”

Đô Đô cười vui vẻ vỗ tay_: “Cha, con thương cha a.”

Lúc xếp hàng Vương Tuấn đều cho Đô Đô ngồi ở trên bả vai mình, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, hấp dẫn không ít sự chú ý đến hai cha con.

Bộ dạng người cha đẹp trai, con trai lại đáng yêu nên rất nhiều phái nữ không ngừng hâm mộ mà nhìn, nhỏ giọng thảo luận mẹ của đứa nhỏ đoán chừng vô cùng hạnh phúc.

Vương Tuấn gọi cho Đô Đô một phần trẻ em, hai người tìm vị trí ngồi xuống.

Đô Đô cao hứng cắn một que khoai tây, cười híp mắt nhìn Vương Tuấn_: “Baba bình thường rất ít dẫn con tới đây ăn…Baba nói không tốt cho thân thể.”

Đô Đô từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên Dương Hạo vẫn rất chủ ý đến vấn đề ẩm thực, đồ thực phẩm “rác rưởi” này càng ít để cho Đô Đô ăn.

Nhưng mà trẻ con nào có tự chủ mạnh như vậy, nhìn người khác ăn liền trông thấy thèm. McDonald đối với tụi nhỏ liền có lực hấp dẫn rất lớn.

Vương Tuấn sờ sờ đầu của bé_: “Ăn nhiều quả thật đối với thân thể không tốt, baba lúc đó là quan tâm con. Con ngã bệnh rồi baba sẽ không an tâm. Lần trước con nhập viện, con không thấy được lúc baba thức đêm trông chừng con rất lo lắng. Cho nên đừng trách baba đem con quản nghiêm…”

Đô Đô gật đầu_: “Con biết, baba đối với con tốt nhất.”

Vương Tuấn đem đồ uống đưa cho Đô Đô_: “Thỉnh thoảng đến ăn một lần vẫn có thể.”

Đô Đô vui vẻ cùng cha bé nháy mắt một cái, lộ ra vẻ hiểu rõ của mình.

-“Cha, cha chừng nào mới có thể trở về ở cùng nhau a…”_Đô Đô hỏi vấn đề mình đặc biệt quan tâm.

Vương Tuấn có chút phiền muộn_: “Lúc nào baba của con chịu tha thứ cho cha đi.”

Vương Tuấn cười hỏi_: “Những thứ này làm sao con biết?”

Đô Đô kiêu ngạo lắc lắc đầu nhỏ_: “Con lần trước hỏi baba, baba đồng ý với con.”_Sau khi nói xong, Đôi Đô ngửa đầu nhìn Vương Tuấn, lặng lẽ mở miệng_: “Nhưng mà baba không để cho con nói với cha… Cha, cha ngàn vạn lần đừng nói lại với baba.”

Vương Tuấn nhìn bộ dạng muốn được khen ngợi của Đô Đô, cười sờ sờ đầu của bé, học bộ dạng của bé thì thầm nói_: “Yên tâm, chuyện này liền chỉ hai chúng ta biết. Cha sẽ sớm để cho baba của con biết cha sửa lại sai lầm.”

Vì thế, ở một góc của cửa hàng thức ăn nhanh, hai cha con lặng lẽ đạt được hiệp nghị, bí mật mưu đồ làm sao lấy được sự tha thứ của Dương Hạo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui