Sáng hôm đó, khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua rèm cửa, Lục Bạch Đào lặng lẽ thức dậy sau một đêm hoạch định, nàng định đặt tên là tiệm Bạch Sáp.
Nói là làm, nàng đi thẳng vào vấn đề, thông báo cho mọi người, tên sáp trùng vừa hay cũng na ná như sáp ong.
Khi bắt đầu lại từ đầu, Lục Bạch Đào tin chắc rằng sáp trùng này bền hơn sáp ong và có thể chịu được cháy.
Quan trọng hơn là sáp trùng rất sáng, là thứ cần phải có khi trò chuyện vào ban đêm.
Sau khi suy nghĩ xong tất cả những điều này, Lục Bạch Đào dự định rời khỏi Lục gia trang, đi đến Kinh thành.
"Nương."
Mà Lục Vương Thị lại lo lắng không thôi, ngồi trong phòng suy nghĩ suốt đêm, sự lo lắng khó hiểu này khiến cho mắt Lục Bạch Đào bao phủ một tầng sương mù mỏng: "Sớm."
Lục Bạch Đào nói xong, vươn người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lục Vương Thị nhìn chằm chằm Lục Bạch Đào: "Không còn sớm nữa, nếu muộn hơn một chút, e rằng con ta đã đi từ lâu rồi."
Những lời này làm cho Lục Bạch Đào có chút khẩn trương.
Lục Vương Thị đã đoán được tâm tư của Lục Bạch Đào, nàng sẽ không từ bỏ việc kinh doanh Chúc Hương Các, cũng sẽ không nhắm mắt nhìn Chúc Hương Các dần dần chìm xuống đáy.
“Nương, con…”
Lục Bạch Đào mím môi nói: "Chúc Hương Các giống như hài tử của con vậy, làm cho con không thể dễ dàng buông bỏ."
“Nhưng hài tử thì vẫn có hài tử chết yểu.”
Lục Vương Thị vô ý nhìn sang phòng bên, như lấy hết dũng khí, lẩm bẩm nói: “Huống chi, các con còn chưa phải phu thê thật sự, sao có thể nghĩ ra những lời không biết xấu hổ như vậy?”
Lục Bạch Đào sửng sốt: "Nương."
Lục Vương Thị là người từng trải, mặc dù hai người họ sống cùng phòng nhưng bà biết rằng họ luôn giữ bổn phận của mình, không dám vượt quá giới hạn trong mối quan hệ nam nữ.
Về phần chiếc khăn lụa đỏ, bà vốn tưởng rằng bọn họ đã thật sự là phu thê, nhưng trong lúc vô tình, Lục Vương Thị phát hiện hai người căn bản không ngủ cùng nhau, Lục Bạch Đào vẫn còn nguyên vẹn như cũ.
“Bạch Đào, nương…”
Lục Bạch Đào có hơi xúc động, nhìn Lục Vương Thị trước mặt mà thở dài, có lẽ tất cả mẫu thân trên đời đều như vậy, bất kể là triều đại nào, đều lo lắng cho con mình đi xa ngàn dặm.
Mắt Lục Bạch Đào ngấn lệ, ôm chặt Lục Vương Thị: “Nương, nữ nhi không cam lòng.
Bạch Sáp là tâm huyết của con, bây giờ vô cớ bị phá hủy, con không chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền, con chỉ muốn cho mọi người biết, đây là thứ tốt, có thể khiến cuộc sống của chúng ta trở nên tốt hơn, nó có thể giúp Lục gia không bị người ta bắt nạt, còn có thể giúp điền hộ thoát khỏi nghèo khổ."
Lục Bạch Đào trẻ tuổi nói về ước mơ và hoài bão của mình, khiến cho người ta cảm động.
Ngay cả A Thần ở phòng bên cũng không khỏi thở dài.
Hóa ra nàng vĩ đại như vậy.
Suy nghĩ cao cả ấy đã làm thay đổi cách nhìn của A Thần về Lục Bạch Đào.
Ngoài cửa, Lục Vương Thị ôm Lục Bạch Đào trong lòng hồi lâu, mãi đến khi Tiểu Ly nghẹn giọng gọi: "Tiểu thư."
Hai người mới dần dần lấy lại bình tĩnh.
Mọi người nhìn nhau, không khí bao trùm trong sự ấm áp, Lục Vương Thị không còn cố gắng thuyết phục Lục Bạch Đào nữa mà đồng ý cho nàng tiếp tục kinh doanh cửa tiệm.
Đám người Tiểu Ly vô cùng cảm động.
Lục Bạch Đào là người đầu tiên thực sự quan tâm đến họ và không coi họ như nô lệ.
Họ đã âm thầm hạ quyết tâm và thề sẽ hỗ trợ cho Lục Bạch Đào thật tốt.
Bọn họ cũng sẽ làm điều tương tự như vậy.
Nói là làm, nhóm người bọn họ đi đến Chúc Hương Các, vốn đã tính toán xong việc sẽ bị người ta ghét bỏ.
Tuy nhiên, khi họ mới đến Chúc Hương Các, A Thần đã cầm chiếc chiêng trong tay, gõ không ngừng nghỉ.
Dưới ánh nắng, trán hắn đổ đầy mồ hôi lấp lánh.
“Các vị thiếu gia tiểu thư từ Bắc vào Nam, hãy nhìn xem, Chúc Hương Các đã mở cửa trở lại…”
A Thần nhớ lại những việc khi khai trương Chúc Hương Các, cũng học theo hét lên như vậy.
Vốn là người mẫu sáp của Bạch Sáp, hắn là nam tử tuấn tú chưa bao giờ bị người ta phớt lờ.
Trong giây lát, những tiểu thư phu nhân bắt đầu vây quanh, cảnh tượng hỗn loạn.
Lòng Lục Bạch Đào trầm xuống.
Trước đó Lục Thịnh Quang đã vu khống Chúc Hương Các, chẳng lẽ bọn họ đã quên những chuyện này sao? Vết sẹo đã được chữa lành và bị lãng quên đi?
"Cho ta một cây."
“Cho ta mười cây…”
Tiếng tranh giành truyền đến từ đám đông, nhấn chìm giọng nói của A Thần trong tiếng ồn ào.
Lục Bạch Đào ngơ ngác nhìn mọi thứ, trong mắt chứa đầy những giọt nước mắt cảm động.
Nha hoàn bên cạnh bọn họ cũng lần lượt tiến vào Chúc Hương Các.
“Các vị cũng có thể mua nến ở đây.”
Đám đông giải tán về phía những người khác, bóng dáng A Thần chậm rãi lộ ra, hắn có vẻ có chút xấu hổ, y phục lộn xộn, lúc này nhìn giống như công tử xa cơ thất thế.
Chỉ là sự bối rối của không thể che giấu được vẻ ngoài nổi bật của hắn.
Lục Bạch Đào che miệng nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng càng cảm động hơn.
"Nàng sao vậy? Cứ đứng ngây ngốc nhìn ta cười, cũng không thèm quan tâm đến ta.
Thấy chết không cứu, nàng định để bọn họ xé xác ta à?"
A Thần vừa đùa giỡn vừa đi đến bên cạnh Lục Bạch Đào.
Khi mới tới kinh thành, dáng vẻ giáo huấn những nữ nhân kia của nha đầu này đã khiến A Thần kinh ngạc, thậm chí có chút không hài lòng.
Nhưng hôm nay Lục Bạch Đào lại thờ ơ, A Thần thực sự có hơi thất vọng.
Lục Bạch Đào không nhịn được cười: "Ta cố ý đó, A Thần thiếu gia nói rồi, phải dè dặt."
Vừa nói, Lục Bạch Đào vừa cười rạng rỡ, đi về phía Chúc Hương Các, để lại A Thần một mình ở ngoài cửa, bất động.
“Cô gia, có cần nói chuyện này với tiểu thư không?”
Phía sau, Vương thúc lặng lẽ đến bên cạnh A Thần.
Sáng sớm, A Thần đột nhiên tìm Vương thúc và tập hợp riêng các điền hộ của Lục gia trang.
Khi biết đó là chuyện của Lục Bạch Đào, bọn họ lập tức tích cực phản ứng, đi truyền bá những gì Lục thần y đã nói.
Lục thần y còn viết thư giới thiệu cho thân thích và bằng hữu ở Kinh thành, thậm chí có người còn đến Chúc Hương Các, đặt mua Bạch Sáp Trùng.
Có những quảng cáo thầm lặng này, khách đến Chúc Hương Các đều như mây.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nến do Lục Bạch Đào sản xuất rất tốt, nên sự ồn ào do Lục Thịnh Quang không có tác dụng gì, mà ngược lại khiến chúng xuất hiện trong Chúc Hương Các như một dòng chảy vô tận.
A Thần lắc đầu: "Không cần, đây là do Bạch Đào xứng đáng."
Nói xong, A Thần cũng bước vào.
Đối với hắn, chỉ cần có thể khiến Lục Bạch Đào vui vẻ, đó chính là mong muốn lớn nhất của hắn lúc này.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, việc kinh doanh ở Chúc Hương Các vẫn đông đúc.
Lục Bạch Đào nhìn chằm chằm vào chữ lớn mạ vàng sơn màu vàng, im lặng hồi lâu mới nói : “Tháo nó xuống đi.”
Lục Bạch Đào cau mày, Chúc Hương Các là cái tên tao nhã duy nhất hiện lên trong đầu nàng.
Bây giờ, mặc dù khách vẫn tới như mây, nhưng lời vu khống của Lục Thịnh Quang đã làm ảnh hưởng tới Chúc Hương Các.
Không còn cách nào khác, nàng phải đổi tên Chúc Hương Các thành tiệm Bạch Sáp.
Nàng vuốt ve tấm bảng khổng lồ, thầm hạ quyết tâm rằng một ngày nào đó, nàng sẽ treo tấm bảng của Chúc Hương Các một lần nữa, biến nó thành một Chúc Hương Các thực sự, để toàn bộ Trung Nguyên biết đến sự tồn tại của nó.
Làm cho nó không chỉ dừng ở nơi này nữa, mặc dù đây cũng là dưới chân Kinh thành, nhưng cũng chỉ là một góc yên tĩnh của vùng ngoại ô, giống như đường vành đai thứ năm của Bắc Kinh trong thế kỷ 21.
Nàng muốn nó thoát ra khỏi Lục gia trang, vươn ra khỏi những ngôi làng và thị trấn nhỏ, đi vào nội địa của Kinh thành...