Chứng Hồn Đạo
Chương 19 : Săn Hổ
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Mặc dù tính tình Lệnh Hồ trời sanh vốn cuồng phóng không câu chấp, nhưng còn chưa đến mức đi ăn cơm chùa người khác. Tuy nhiên, Lệnh Hồ là người lanh trí, ngay lúc đi qua một khu phố buôn bán thú vật, lập tức nghĩ ra biện pháp.
Việc vào rừng bắt lấy mãnh thú là cực kỳ nguy hiểm với người phàm, nhưng với người tu tiên lại là việc vô cùng đơn giản.
Biện pháp mà Lệnh Hồ nghĩ đến chính là vào rừng bắt mãnh thú đổi tiền.
Đối với người tu tiên khác thì việc làm này có hơi chút mất mặt, có đánh chết cũng không đi làm, nhưng Lệnh Hồ không hề để ý đến.
Ở trước cửa một thú điếm có đầy các lồng bắt giam các loài sơn lang, chồn hoang...nhưng điều hấp dẫn sự chú ý Lệnh Hồ không phải là những con thú này, mà chính là tấm bảng ở trước thú điếm. Trên tấm bảng này có viết là cần một con Vân Mộng Bạch Hổ, giá tiền rất cao!
Khi thấy cái này thì Lệnh Hồ không hề quan tâm đến Vân Mộng Bạch Hổ là con gì, cái mà hắn quan tâm chính là giá tiền cao hay không.
- Chưởng quỹ, các ngươi thu lấy Vân Mộng Bạch Hổ giá bao nhiêu?
Ngay khi đi vào thú điếm, Lệnh Hồ trực tiếp lớn tiếng hỏi.
Nghe thấy có người hỏi thăm đến chuyện này, khuôn mặt mấy người làm thuê trong thú điểm liền động dung, đặc biệt khi thấy Lệnh Hồ có vóc người khôi ngô, khí độ bất phàm thì càng sáng mắt lên, cung kính nói:
- Vị đại hiệp này, ngài có Vân Mộng Bạch Hổ sao?
Lúc này Lệnh Hồ đang đói bụng thì làm gì có tâm trạng kéo dài thời gian chứ. Tuy được mấy người làm thuê này gọi là đại hiệp, nhưng hắn không thèm để ý, lớn tiếng nói:
- Nói nhảm làm gì, nói nhanh đi, giá của Vân Mộng Bạch Hổ là bao nhiêu?
Lệnh Hồ chỉ biết là bất cứ thú điếm nào cũng có chưởng quỹ, chứ không biết người như thế nào là chưởng quỹ cả. Ngay cả thấy người làm thuê này thì hắn đã cho rằng đây là chưởng quỹ.
- Đại hiệp chờ một chút, chưởng quỹ chúng ta sẽ ra ngay!
Người làm thuê vội vàng lấy nước dâng bánh, cười làm lành nói.
Lúc này Lệnh Hồ mới biết người này không phải là chưởng quỹ, mà là một người khác. Nhưng mà Lệnh Hồ cũng không có đợi lâu, ngay lúc Lệnh Hồ hỏi bán Vân Mộng Bạch Hổ thì đã có một người làm thuê khác chạy vào trong báo rồi. Cho nên, Lệnh Hồ còn chưa kịp uống trà mới được dâng lên thì chưởng quỹ đã vội chạy từ phía sau ra.
Thấy thân thể khôi ngô cùng thanh cự kiếm hù chết người của Lệnh Hồ, ánh mắt của chưởng quỹ cũng sáng hẳn lên.
- Vị đại hiệp này, lão hủ thất lễ rồi.
Chưởng quỹ đi lên làm lễ, nói.
Lệnh Hồ hỏi:
- Ngươi chính là chưởng quỹ? Được rồi, giá mua Vân Mộng Bạch Hổ của thú điếm ngươi là bao nhiêu?
Chưởng quỹ có kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã biết Lệnh Hồ là hiệp khách có tính cách ngay thẳng, cũng không làm mất thời gian mà trực tiếp nói:
- Một con Vân Mộng Bạch Hổ chúng ta mua với giá một vạn kim, nhưng mà, phải là Vân Mộng Bạch Hổ của Vân Mộng sơn!
Lệnh Hồ gật đầu:
- Tốt, một vạn thì một vạn. Chuẩn bị tiền đi, ta sẽ đi giết một con ngay bây giờ!
Nói xong, hắn liền bước ra khỏi thú điếm.
- Hả?
Nghe thấy Lệnh Hồ nói vậy thì thiếu chút nữa là chưởng quỹ cùng mấy người làm thuê đã té xuống đất.
Vốn bọn họ tưởng rằng Lệnh Hồ đã có Vân Mộng Bạch Hổ rồi nên mới háo hức như thế, cũng không ngờ rằng Lệnh Hồ còn chưa giết con nào.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nhưng mà, bọn họ cũng chỉ dám thất vọng bên trong thôi, chứ không hề dám biểu lộ chút bất mãn nào cả.
Dù sao, với khí thế mà Lệnh Hồ tỏa ra thì không có ai dám khinh thị hắn cả. Hơn nữa, trong lời nói của hắn còn ẩn chứa sự tự tin làm cho người khác không những không hoài nghi, mà còn sinh ra sự tín nhiệm nữa.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, chưởng quỹ chạy ngay ra ngoài:
- Đại hiệp, xin dừng bước!
Lệnh Hồ ngừng lại một chút.
- Đại hiệp!
Chưởng quỹ hấp tấp nói:
- Quên nói với đại hiệp một tiếng. Đúng là Vân Mộng Bạch Hổ có giá một vạn kim, nhưng đó là Vân Mộng Bạch Hổ đã chết. Nếu như còn sống thì sẽ có giá đến ba vạn kim!
Nói tới đây, ánh mắt chưởng quỹ nhìn về Lệnh Hồ tràn đầy sự mong đợi.
Lệnh Hồ cười nhẹ, nói:
- Muốn bắt sống sao? Không thành vấn đề, chuẩn bị tiền cho đủ đi!
Chưởng quỹ mừng rỡ, nhưng thấy Lệnh Hồ định đi ngay thì lại nói:
- Đại hiệp, bây giờ trời đã tối rồi. Nếu như đại hiệp không ngại thì hãy ở phòng khách nhà lão hủ một đêm đi, nghỉ ngơi phục hồi sức rồi mai hãy đi săn?
Lệnh Hồ cười nói:
- Không cần, ta sẽ đi săn một con Vân Mộng Bạch Hổ ngay bây giờ, chưởng quỹ cứ chuẩn bị tiền sẵn đi!
Chưởng quỹ cả kinh:
- Đại hiệp tính đi ngay bây giờ ư? Vân Mộng sơn vào ban đêm rất nguy hiểm, kính xin đại hiệp nghĩ lại!
Lệnh Hồ cười to:
- Nếu như thật sự nguy hiểm thì mới thú vị đó!
Nói xong câu này thì hắn không nói thêm nữa, vừa đi được một chút thì đã nhảy người lên, lập tức ngự kiếm phi hành lướt nhanh về phía Vân Mộng sơn.
Chưởng quỹ cùng mấy người làm thuê thấy vậy thì há to miệng ra, nghẹn họng nhìn trân trối thân ảnh Lệnh Hồ đang ngự kiếm phi hành trong bóng tối, thật lâu mà không nói nên lời nào cả.
Bọn họ vẫn cho rằng Lệnh Hồ là một đại hiệp bình thường, nhưng lúc này mới hiểu thì ra hắn là một người tu tiên!
Lập tức trên trán chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh không thôi.
Người tu tiên trước giờ rất coi trọng tôn nghiêm của mình, nếu như làm mất mặt họ thì nhẹ sẽ bị phế đi, còn nặng thì giết ngay tại chỗ. Nghĩ đến việc mình vừa mới sai sử một người tu tiên đi săn bắt Vân Mộng Bạch Hổ, tuy nói là người này tự tìm tới cửa, nhưng nếu để cho người này có cảm giác là mình vuốt mặt của hắn thì....
Chưởng quỹ không dám nghĩ tiếp nữa, mà thân thể của hắn đã sợ đến mức không nhịn được mà phải run lên.
Mấy người làm thuê thấy chưởng quỹ biến sắc như vậy thì cả kinh, vội vàng đỡ vào trong thú điếm. Sau khi vào trong thú điếm, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng tiếp xúc với Lệnh Hồ ban nãy thì chưởng quỹ mới hơi an tâm.
Từ thái độ cùng lời nói của Lệnh Hồ thì dường như Lệnh Hồ không giống với những người tu tiên khác, nếu không thì sao đã biết đây là một thú điếm người phàm tục mà còn bước vào chứ? Nghĩ thông suốt điểm này thì chưởng quỹ không dám chậm trễ nữa, vội vàng dặn dò mấy người làm chuẩn bị thù lao.
Còn bản thân Lệnh Hồ lúc này? Tất nhiên là hắn không biết việc hắn ngự kiếm phi hành, qua đó lộ rõ thân phận người tu tiên của mình xém chút nữa đã hù chết vị chưởng quỹ kia!
Tuy từ thú điếm đến Vân Mộng sơn mất đến tám trăm dặm, nhưng đối với người tu tiên thì đây chỉ là một khoảng cách rất ngắn mà thôi.
Vân Mộng sơn về đêm giống như một con mãnh thú hung bạo vậy, giống như đang lẳng lặng ngồi đó chờ con mời tới, tùy thời mà thôn phệ.
- Vân Mộng Bạch Hổ sao?
Lệnh Hồ lúc này đang ngự kiếm đứng trên không trung, nhìn xuống Vân Mộng sơn mà mỉm cười. Thần niệm mạnh mẽ lập tức từ trên người tỏa ra, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả Vân Mộng sơn.
- Hử?
Lệnh Hồ bỗng nhiên kinh nghi một tiếng, chỉ trong chớp mắt mà đã ngưng trọng lại.
Ngay lúc thần niệm Lệnh Hồ phát ra bao phủ cả Vân Mộng sơn thì ngay lập tức có ba đạo thần niệm khác cũng phát hiện ra hắn. Phải biết rằng Lệnh Hồ sử dụng thần niệm đã ngày càng thuần thục lắm rồi, rất khó bị tu sĩ khác phát hiện. Nhưng mà, ngay vừa rồi mới phát thần niệm ra thì đã bị ba đạo thần niệm khác phát hiện lại.
Điều làm cho Lệnh Hồ cảm thấy ngạc nhiên nhất là: Ba đạo thần niệm này cũng không mạnh lắm, nhiều nhất chỉ ngang với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.
- Là cái gì vậy nhỉ?
Lệnh Hồ kinh nghi, nếu như bị phát giác thì phải dứt khoát tìm cho ra, phải thấy rõ đối phương là ai thì mới tính tiếp.
Nhưng còn chưa đợi Lệnh Hồ có hành động gì thì ba cỗ thần niệm đó bỗng nhiên biến mất đi. Lệnh Hồ thấy vậy thì cau mày lại, phát thần niệm ra tìm tòi một lúc nhưng không phát hiện được gì cả.
- Rốt cuộc là vật gì đây?
Câu hỏi này một lần nữa hiện lên, nhưng đến đây thì Lệnh Hồ đã có thể xác định ba cỗ thần niệm bay nãy tuyệt không phải là của tu sĩ nhân loại, mà có thể là của một sinh vật hi hữu nào đó.
Thông thường, những sinh vật có thần niệm như vậy rất là hiếm có, cho dù tìm cả Tu Tiên giới thì cũng không có mấy cái đâu. Nếu như còn là linh thảo linh vật thì tuyệt đối sẽ làm cho các tu sĩ khắp nơi phải điên cuồng lên. Một khi để cho người khác xác định được ở đây có linh vật thì ngay lập tức, các tu sĩ từ khắp nơi sẽ tràn tới đây tìm tòi, hơn nữa còn là không tìm được thì sẽ không bỏ qua.
Nhưng Lệnh Hồ không hề có suy nghĩ như vậy, theo cách hắn suy nghĩ thì hữu duyên sẽ nhận được, nếu không có duyên thì cho dù có cố tìm, cũng sẽ tìm không ra.
Còn một việc khác nữa, tuy linh vật trân quý, nhưng cái giá bỏ thần niệm ra để tìm tòi nó cũng vô cùng lớn, Lệnh Hồ cũng không muốn mình mất quá nhiều thời gian như vậy.
Lão hổ ở Vân Mộng sơn không ít, nhưng Bạch Hổ lại không có nhiều, tìm khắp nơi cũng chỉ có sáu con mà thôi. Điều làm cho Lệnh Hồ ngạc nhiên chính là mấy con Vân Mộng Bạch Hổ này lại là biến dị, mỗi con đều có linh khí dao động xung quanh, hơn nữa, bọn chúng còn có thể hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Lúc này, sáu con Vân Mộng Bạch Hổ đang ở trên lãnh địa riêng của mình hướng về ánh trăng để hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, mỗi lần há miệng ra thì sẽ có một luồng tinh khí màu trắng bị nuốt vào. Sau mấy lần hô hấp thì chúng đã thả ra một đạo trọc khí, cứ thế lặp đi lặp lại không thôi.
Sáu con Vân Mộng Bạch Hổ này hiển nhiên lợi hại hơn những lão hổ khác rất nhiều, mỗi lúc chúng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì chung quanh lãnh địa của nso sẽ có trên trăm lão hổ ở Vân Mộng sơn vây lại, cảnh giác bảo vệ chúng khỏi bị mãnh thú khác xâm lấn.
Lệnh Hồ suy nghĩ một chút. Tuy sáu con Vân Mộng Bạch Hổ này chỉ đơn thuần hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, cũng có thể coi đây là bản năng của chúng. Nhưng nếu cho chúng có đủ thời gian để hấp thu đủ linh khí, thì tuyệt đối sẽ dần dần mở khai linh trí chúng ra, sau đó tu thành yêu thú.
Yêu thú ở trên Cửu Châu đại lục có rất nhiều. Chỉ ngay trong Yêu Lâm sơn mạch ở Hoa Nam châu thôi thì số lượng yêu thú đã có rất nhiều, hơn nữa còn có thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ thì cũng phải kiêng kỵ không thôi.
Mà nguyên nhân làm cho Yêu Lâm sơn mạch có rất nhiều yêu thú tụ tập vì ở đấy có điều kiện thuận lợi để cho Yêu Hồn thảo cùng Yêu Phệ thảo phát triển được, một khi các loài thù ăn hai loại cỏ này vào thì dần dần sẽ sinh ra biến dị, rồi được khai mở linh trí, trở thành yêu thú.
Chẳng qua, Vân Mộng sơn này không phải là nơi thích hợp gì để cho Yêu Hồn thảo hay Yêu Phệ thảo phát triển đươc, vậy tại sao lại có sáu con Vân Mộng Bạch Hổ biến dị kia đây? Hơn nữa, chúng còn có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nữa chứ!
Vấn đề này cũng chỉ tồn tại trong đầu Lệnh Hồ một lúc thôi. Mặc kệ bọn chúng làm sao biến dị được, bây giờ mình cứ bắt một con về để lãnh tiền thù lao trước đã.
Trong sự cảm ứng của thần niệm, Lệnh Hồ biết được cả Vân Mộng sơn mạch này, ngoại trừ ở phía ây có một doanh địa khai khác mỏ của quân đội Ô Tư quốc cùng với hơn trăm tên thợ mỏ ra thì không hề có tu sĩ nào khác ở đây tu luyện nữa cả, cho nên, Lệnh Hồ có thể tùy tiện ra tay mà không sợ ai nhìn ra điều gì cả.
Chỉ thấy, con Vân Mộng Bạch Hổ đang tận sức hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì bỗng nhiên cảm thấy chung quanh mình bị một cỗ lực lượng khổng lồ vô hình giam giữ lại. Cho dù nó có gầm thét hay phản kháng thế nào thì cũng không thoát được, sau đó cả người đã bị nâng lên khỏi không trung rồi.
Hơn trăm lão hổ đang canh giữ chung quanh không hề hay biết rằng vương giả mà bọn nó đang thủ hộ đã bị một cỗ thần niệm khổng lồ bắt đi.