Chứng Hồn Đạo

Chứng Hồn Đạo
Chương 75 : Đông Hành
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Đạo mà Thiên Xung phách tu luyện không phải là thần thông, cũng không phải là đạo pháp, mà là kiếm đạo!
Không sai, đạo này được Thiên Xung phách gọi Thiên Xung kiếm chí kiếm chi đạo!
Những động tác rút kiếm múa kiếm của Lệnh Hồ lúc trước chính là trụ cột kiếm đạo của Thiên Xung kiếm!
Kiếm muốn sắc bén thì không gì không phá nổi, phá đá kinh trời! Kiếm muốn nhu thì nhẹ như mây bay, vô hình vô tích!
Thiên Xung kiếm chí kiếm chi đạo chú trọng ở hai chữ cương nhu: cương là công, nhu là thủ! Trong tấn công cũng có phòng thủ, tuy phòng thủ nhưng lại giết người. Không lúc nào không phòng ngự, không lúc nào là không tấn công!
Đạo trong kiếm của Thiên Xung phách chính là sát đạo!
Còn Linh Tuệ phách tu luyện thần thông Chúng Sinh đạo, nên đạo của Linh Tuệ chính là nhân đạo, giáo dưỡng vạn vật!
Trong bảy phách, chỉ có Linh Tuệ phách và Thiên Xung phách làm cho Lệnh Hồ cảm thấy giúp ình nhiều nhất! Mà hai phách cũng không làm cho Lệnh Hồ thất vọng, tốc độ tu luyện đạo pháp của hai phách này cũng là lớn nhất.
Cho tới nay, hầu như Lệnh Hồ đều sử dụng lực lượng của chủ hồn, còn việc vận dụng lực lượng của bảy phách là hầu như không có. Lực lượng của chủ hồn chính là thần niệm, còn lực lượng của bảy phách là các loại thuật pháp.
Cho nên, tuy vì Thiên Địa hai hồn dồn hết sức để trấn áp tàn hồn cường đại trong tàn châu nên khiến cho thực lực thần niệm của Lệnh Hồ giảm xuống, nhưng hắn cũng không lo lắng là mấy.
Dù sao Thiên Xung kiếm chí kiếm chi đạo của Thiên Xung phách vô cùng sắc bén, đủ để cho Lệnh Hồ tung hoành trong các tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Còn các tu sĩ Độ Kiếp kỳ luôn bế quan tiềm tu để tinh luyện linh lực cùng đạo pháp, thời gian không hề có nhiều. Cho dù ngươi có cố ý để cho họ biết, cũng chưa chắc họ đi tìm ngươi. Huống chi, cho dù tìm được ngươi rồi, cũng không nhất định bọn họ sẽ chú ý đến ngươi!
Dĩ nhiên, nếu như trên người ngươi có bảo vật làm cho Độ Kiếp kỳ phải mơ ước, nhất định ngươi phải lo lắng đến việc sẽ bị một lượng lớn tu sĩ Độ Kiếp kỳ truy tung.
Còn một chuyện Lệnh Hồ đã nghĩ tới nữa. Tuy hiện giờ có chút chuyện vượt ra ngoài ý muốn của hắn, nhưng thần châu đúng là pháp bảo nghịch thiên, chuyện này tuyệt đối là sự thật. Tuy bây giờ không những không dùng được mà còn phải phân thần niệm ra trấn áp nó, nhưng tất cả chỉ vì năng lực hiện giờ của mình chưa đủ mà thôi. Không có nghĩa là ngày sau mình không thể dùng nó.
Huống chi Lệnh Hồ có lòng tin rằng sau khi mình làm cho Mệnh hồn hóa hình thành công, rồi cùng hai hồn bảy phách hợp lại thành thập phương chi niệm thì nhất định có thể diệt sát tàn hồn cường đại trong thần châu ngay. Đến lúc đó, dĩ nhiên mình có thể sử dụng thần châu nghịch thiên đó.
Sau khi suy nghĩ việc này xong, Lệnh Hồ nhanh chóng quên đi chuyện mình bị thiên kiếp tính kế. Đã có Thiên Địa hai hồn trấn áp tàn hồn trong thần châu, mình cũng có thể yên tâm bắt đầu chuyển hóa Kim Đan linh lực thành Kim tuyệt Đan!
Cô đọng thân thể, đúc kết Kim Đan Ngũ Hành, sau đó trùng kích vào Nguyên Anh Ngũ Hành. Mượn linh khí khổng lồ lúc ngưng kết ra Nguyên Anh Ngũ Hành để hóa hình ra Mệnh hồn của thân thể, đó chính là mục tiêu của Lệnh Hồ!
Còn những chuyện khác để sau này hãy tính tiếp...
*****
Thời gian Lệnh Hồ tiềm tu dưới lòng đất dần dần trôi qua. Xuân đi thu qua, hè tới đông về, đã năm năm rồi.
Một trong sáu quốc gia lớn của Hoa Nam châu - Quỳnh quốc.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Lúc này Quỳnh quốc rất náo nhiệt, phi kiếm thường xuyên lui tới Tiên Nhai thị ở đây. Bỗng nhiên có một phi kiếm bay với tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trên bầu trời.
Lệnh Hồ lưng đeo cự kiếm, chân ngự phi kiếm từ từ đáp xuống quãng trường ở Tiên Nhai thị.
Đúng vậy, lại thêm năm năm trôi qua. Chuyến tu hành chuyển hóa Kim tuyệt Đan của Lệnh Hồ tại Yêu Lâm sơn mạch đã kết thúc.
Lệnh Hồ đã thuận lợi chuyển hóa Kim tuyệt Đan thành công. Mà dưới sự áp chế của Lệnh Hồ, tuy linh lực đã rất dư thừa nhưng viên Kim Đan linh lực thứ ba vẫn không được kết thành.
Phải biết rằng, bởi vì hai khỏa Kim Đan trước kia đã được ngưng kết, nên mới cần tiến hành chuyển hóa. Còn việc ngưng kết ra viên Kim Đan thứ ba, Lệnh Hồ có thể trong lúc rèn luyện thân thể ở Mộc tuyệt chi địa kết hợp với ăn linh túy Ngũ Hành rồi trực tiếp ngưng kết ra Mộc tuyệt Đan. Chứ không cần hao phí một lượng lớn thời gian cùng tâm thần để chuyển hóa như hai viên Kim Đan lúc trước.
Còn lý do Lệnh Hồ tới Quỳnh quốc, trừ việc thuận đường đi ra, hắn còn muốn tìm Chân Vũ dật sĩ Uông Thanh Việt để tìm lấy kinh thư Phật, Đạo, công pháp luyện đan Ngũ Hành nhờ việc giao dịch Yêu Đan trung kỳ lúc trước.
Tuy Uông Thanh Việt lúc này không còn ở Quỳnh quốc nữa, nhưng mà đồ Lệnh Hồ muốn vẫn được cất giữ ở phòng đấu giá tại Tiên Nhai thị Quỳnh quốc.
Sau khi xác nhận thân phận Lệnh Hồ xong, Lệnh Hồ thuận lợi thu lấy đồ vật do Uông Thanh Việt để lại ình.
"Định Quang Kinh Tàng", "Nghiễm Thành Đạo kinh", "Nghiễm Thành Đan kinh".
Nhìn ba cuốn kinh thư Phật, Đạo, Đan ở trong tay, Lệnh Hồ thầm than nhẹ một tiếng, sau đó cất ba cuốn kinh thư vào trong túi trữ vật.
Hắn cất vào trong túi trữ vật là vì hiện giờ Thiên Địa hai hồn đã tập trung tinh thần để trấn áp tàn hồn trong thần châu rồi, thời gian thôi diễn Chứng Hồn quyết còn không có, chứ nói gì đến việc nghiên cứu những thứ này.
Nghỉ ngơi ở Tiên Nhai thị Quỳnh quốc một đêm, Lệnh Hồ liền ngự kiếm đi về hướng đông.
Kế hoạch tiếp theo của hắn dĩ nhiên là tới Mộc tuyệt chi địa để rèn luyện thân thể cùng ngưng kết ra viên Kim Đan Ngũ Hành thứ ba.
Hỏa khắc Kim, cho nên sau khi tu luyện ở Hỏa tuyệt chi địa viên mãn xong, Lệnh Hồ phải đến Kim tuyệt chi địa. Kim khắc Mộc, sau khi tu luyện ở Kim tuyệt chi địa viên mãn xong, dĩ nhiên phải tiếp tục đến Mộc tuyệt chi địa. Mà Lệnh Hồ đã sớm tìm được vị trí của Mộc tuyệt chi địa từ nhiều năm trước, là một sơn cốc thuộc dãy núi Mộc Tú ở phía tây nam Thọ Sơn sơn mạch.
Thọ Sơn sơn mạch nằm ở phía đông Hoa Nam châu, mà Lệnh Hồ hiện đang ở Thanh Thành sơn mạch. Hắn còn phải đi qua một lộ trình dài hơn hai trăm năm mươi vạn dặm, đi qua các sơn mạch Tần Lĩnh, Hoành Lĩnh, Hoa Sơn, Hoàn Hình thì mới tiến vào khu vực của Thọ Sơn sơn mạch.
Sau khi vào trong khu vực của Thọ Sơn sơn mạch, hắn còn phải đi thêm ba mươi tám vạn dặm nữa mới đến được dãy núi Mộc Tú.
Với khoảng cách xa như thế, cho dù Lệnh Hồ có ngự kiếm phi hành không nghỉ cũng cần thời gian đến mấy tháng mới có thể đến được. Huống chi Lệnh Hồ không thể làm được việc đó, hăn còn phải nghỉ ngơi để bổ sung năng lượng.
Cho nên, Lệnh Hồ quyết định trong kế hoạch đi về phía đông này của mình, hắn sẽ thuận đường bái phỏng Hoa Thiên Kiếm Vũ của Chân Võ đạo ở Tần Lĩnh sơn mạch một chút. Lúc về đến Hoa Sơn sơn mạch, hắn sẽ về Tri Kiếm phong để lấy một chút đồ đạc của mình, rồi nhân tiện thuật lại những gì mình gặp phải trong lúc lịch lãm mấy năm qua cho chưởng giáo Phong Thái Xung biết.
Dĩ nhiên điều Lệnh Hồ muốn làm thật sự chính là lợi dụng đại trận truyền tin của tông môn để liên lạc với ba người Phong Vũ Nhược, Nạp Lan Bạch Y, Lý Thiên Mạc, sau đó biết được hành tung của họ.
Tuy Lệnh Hồ có thể tùy ý liên lạc được với các nàng qua Uẩn Thần giản, nhưng Uẩn Thần giản này lại bị hạn chế ở số lần truyền tin, mà Uẩn Thần giản trên tay mấy người Nạp Lan Bạch Y chỉ có thể truyền tin cho Lệnh Hồ một lần mà thôi. Cho nên, nếu không cần thiết thì không nên dùng là hơn.
Một đường ngự kiếm phi hành về phía đông, có thể thấy được có rất nhiều tu sĩ ngồi trên thuyền phi hành cùng nhau, bay nhanh như chớp. Còn những tu sĩ một mình một người như Lệnh Hồ lại tương đối ít.
Lệnh Hồ có chút buồn bực, trong lòng cũng có ý muốn ngồi lên hai chiếc thuyền song song mà đi.
Nguyên tắc vận hành hai chiếc thuyền song song khác với phi kiếm.
Việc điều khiển phi kiếm cần tiêu hao linh lực cùng thần niệm của tu sĩ, có thể dễ dàng đi trong cự ly ngắn. Dĩ nhiên là có thể chở thêm người trên phi kiếm, nhưng nhiều nhất chỉ thêm được hai người mà thôi. Hơn nữa, càng thêm nhiều tu sĩ thì càng tiêu hao nhiều thần niệm cùng linh lực, không cách nào kéo dài được.
Còn hai chiếc thuyền song song thì khác hoàn toàn. Tuy cũng cần thần niệm cùng linh lực của tu sĩ để khống chế, nhưng độ tiêu hao lại không nhiều, mà thứ tiêu hao nhiều nhất chính là linh thạch. Nguyên nhân làm cho hai chiếc thuyền song song có thể chở được nhiều người lại còn có thể phi hành trong thời gian dài là vì nhiên liệu mà chúng tiêu tốn là linh thạch, chứ không phải là linh lực tu sĩ.
Nhưng mà việc ngồi lên hai chiếc thuyền song song lại không dễ chút nào, vì giá tiền vô cùng cao. Bình thường phải là môn phái có tích lũy hùng hậu lắm mới dám để môn nhân của mình di chuyển bằng hai chiếc thuyền song song.
Mà tâm tư của Lệnh Hồ đối với hai chiếc thuyền song song hiển nhiên không phải là muốn mua, điều hắn muốn ở đây là dựa theo đặc điểm phi hành của hai chiếc thuyền song song, sau đó cải tạo một pháp bảo thành một pháp bảo phi hành đường dài.
Nếu như để cho Lệnh Hồ tự mình luyện chế ra một kiện pháp bảo hai chiếc thuyền phi hành song song, đừng nói là tài liệu khó tìm, chính hắn đã không thể nào luyện khí nổi rồi. Nhưng nếu chỉ lợi dụng đặc điểm tiêu hao linh thạch để chế tạo ra một pháp bảo phi hành đường dài, Lệnh Hồ vẫn miễn cưỡng làm được.
Chẳng qua việc này sẽ tốn một chút thời gian.
Trong việc luyện chế pháp bảo phi hành, Lệnh Hồ không có ý nghĩ sẽ làm cho thật xa hoa. Đối với hắn, chỉ cần kiện pháp bảo đó có thể phi hành đường dài cùng với che mưa che nắng được là đủ rồi.
Còn tài liệu chủ thể thì hắn đã có nghĩ đến, đó chính là cự kiếm của hắn.
Tuy nhìn việc này rất đơn giản, nhưng muốn luyện chế được, ngươi cũng phải có vài công cụ để luyện khí. Mà điều đầu tiên hắn cần chính là một lò luyện địa hỏa có thể hòa tan cự kiếm.
Các tu sĩ sau khi tiến giai lên Kết Đan kỳ là có năng lực phóng thích chân hỏa. Chân hỏa Kết Đan kỳ là Nguyên Âm chân hỏa, Nguyên Anh kỳ là Nguyên Dương chân hỏa, Xuất Khiếu kỳ là Thái Âm chân hỏa, Phân Thần kỳ là Thái Dương chân hỏa, Hợp Thể kỳ là Nhất Muội chân hỏa, Độ Kiếp kỳ là Nhị Muội chân hỏa. Và chỉ khi ngươi đạt đến Đại Thừa kỳ hoặc tán tiên, lúc đó linh lực đã hóa thành tiên lực mới có thể phóng thích Tam Muội chân hỏa có khả năng hòa tan vạn vật!
Trong những chân hỏa trên, cũng chỉ có Thái Dương chân hỏa của Phân Thần kỳ, Nhất Muội chân hỏa của Hợp Thể kỳ cùng với Nhị Muội chân hỏa của Độ Kiếp kỳ là có thể hòa tan được một số tài liệu luyện khí đặc biệt như huyền thiết, vẫn thạch, kim thạch hay Cửu Diệu thạch...
Tuy nhiệt độ của Nguyên Âm chân hỏa, Nguyên Dương chân hỏa, Thái Âm chân hỏa cũng tương đối cao, nhưng chỉ có thể hòa tan được một số khoáng thạch bình thường mà thôi. Thật ra, Thái Âm chân hỏa của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ còn kém hơn địa hỏa một bậc.
Mà từ trước đến nay, cho dù tu sĩ có chân hỏa có thể hòa tan tài liệu luyện khí, cũng có rất ít tu sĩ dùng chân hỏa của mình để luyện khí. Bởi vì một một đạo chân hỏa khi được phóng thích ra đều tiêu hao một lượng lớn linh lực. Chỉ cần luyện hóa một khối tài liệu luyện khí đặc thù lớn như lòng bàn tay thôi, sợ rằng cần phải duy trì chân hỏa trong thời gian nửa nén hương. Mà với thời gian đó, đã đủ làm cho linh lực của tu sĩ mất đi một phần ba.
Nếu như tu sĩ đó muốn khôi phục linh lực lại như ban đầu, sợ rằng phải nghỉ ngơi đến ba ngày hoặc hấp thu hơn ba khối linh thạch thượng phẩm mới có thể làm được.
Vì vậy địa hỏa đã trở thành công cụ được lựa chọn đầu tiên của đa số luyện khí sư.
Kế hoạch của Lệnh Hồ bây giờ chính là đi lúc đi bái phỏng Hoa Thiên Kiếm Vũ, hắn sẽ thuận tiện nghỉ ngơi ở Chân Võ đạo mấy ngày. Mục đính là mượn lò luyện địa hỏa của Chân Vũ đạo để luyện chế pháp bảo phi hành của mình.
Một đường đi về phía đông, dọc đường dừng chân nghỉ ngơi, tốc độ không nhanh không chậm. Rốt cuộc bốn ngày sau, Lệnh Hồ đã tới Tần Lĩnh sơn mạch.
Sau khi dò hỏi được vị trí của Chân Võ đạo ở Tần Lĩnh sơn mạch, Lệnh Hồ liền bay thẳng tới đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui