Chứng Hồn Đạo
Chương 85 : Chúng Tu Vây Công
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Đứng ở trên cự kiếm phi hành, cho dù đối mặt với cuồng phong làm cho quần áo tung bay, nhưng khuôn mặt Lệnh Hồ vẫn luôn thể hiện sự kiên cường, hờ hững không quan tâm. Ở hai đầu lông mày còn tỏa ra một tia xơ xác tiêu điều nhàn nhạt.
Khối linh thạch thượng phẩm ở tổ hợp trận pháp ngay chuôi cự kiếm vẫn không ngừng tỏa ra linh quang. Vốn một khi tổ hợp trận pháp đã khởi động, cự kiếm phải đạt tới một tốc độ kinh người. Nhưng mà cự kiếm lúc này lại đang huyền phù đứng yên trên bầu trời Tri Kiếm phong.
Không sai, đúng là Tri Kiếm phong, Lệnh Hồ đã trở lại Hoa Nghiêm tông. Thậm chí vào hai ngày trước, hắn đã làm xong những chuyện muốn làm trong lần trở về tông môn lần này. Chẳng những chào hỏi chưởng giáo Phong Thái Xung xong, còn thuận lợi dùng đại trận truyền tin của tông môn để liên lạc với ba người Nạp Lan Bạch Y, tiểu sư muội Phong Vũ Nhược cùng Lý Thiên Mạc.
Hắn biết được ba người Nạp Lan Bạch Y đang lịch lãm ở Tây Thổ sơn mạch. Mà bản thân người mang Phật Duyên như Lý Thiên Mạc sau khi tới sơn mạch Phật gia này đã như cá gặp nước vậy, điền cuồng lĩnh ngộ Phật học. Một khi có sự nhận thức cùng lĩnh ngộ mới, hắn liền đi tới các chùa lớn nhỏ để cùng tham luận phật học. Ngoài ra, hắn còn đi sưu tầm các kinh thiên Phật môn ở khắp nơi, từ phố xá cho đến các chùa chiềng.
Biết được bọn họ vẫn bình an, Lệnh Hồ yên tâm.
Trên thực tế, nếu như Lý Thiên Mạc mang Phật Duyên đã được các tu sĩ đỉnh giai coi trọng như thế, đúng là Lệnh Hồ không cần vì ba người bọn họ mà lo lắng.
Tầm quan trọng của Lý Thiên Mạc ai ai cũng hiểu rõ, nếu nói sau lưng không có tu sĩ đỉnh giai âm thầm bảo vệ mới là chuyện lạ đó.
Sau đó Lệnh Hồ đi tới Ký Sự đường để ghi chép một chút, thuận tay lãnh mấy nhiệm vụ thông thường của tông môn. Đơn giản là sưu tầm một chút tài liệu quý hiếm cùng với linh thảo.
Những tài liệu này rất bình thường, bình thường đến mức có thể tìm thấy được một các rừng rậm cổ lão. Đa số đều là những nhiệm vụ để giúp các đệ tử tìm được tài liệu cấp thấp mà thôi.
Lệnh Hồ cũng không hàn huyên nhiều lắm với người trong tông môn. Khi làm xong mọi việc liền trở lại Tri Kiếm phong, theo kế hoạch thì hắn sẽ ở Tri Kiếm phong khoảng nửa tháng, sau đó tiến đến Thọ Sơn sơn mạch.
Ai ngờ mới trở lại Tri Kiếm phong hai ngày, chúng tu vì muốn tranh đoạt vật chí linh đã bao vây Hoa Nghiêm tông lại, tình cảnh như phái Thanh Thành năm xưa!
Chỉ là sau khi biết được Lệnh Hồ không ở trong sơn môn Hoa Nghiêm tông mà bế quan tiềm tu ở Tri Kiếm phong nên chúng tu đã bay tới Tri Kiếm phong.
Lúc này Lệnh Hồ đang đối mặt với sự chất vấn của hai mươi bảy tu sĩ cao giai tới từ các đại môn phái!
- Nghe nói Lệnh Hồ sư điệt đã lấy được vật chí linh ở Vân Mộng sơn, không biết có đúng hay không?
Trong chúng tu, một vị tu sĩ có râu bạc trắng bồng bềnh, khuôn mặt hồng hào bước ra đứng hỏi. Người này chính là tu sĩ Ngọc Thanh quán đứng thứ mười trong mười đại môn phái tu tiên, Tùng Hạc chân nhân - Hợp Thể hậu kỳ!
- Thật ra chúng ta đã biết vật chí linh đang ở trong tay Lệnh Hồ sư điệt, tốt nhất Lệnh Hồ sư điệt đừng tìm cớ chối bỏ làm gì. Hay là lấy vật chí linh ra để mọi người cùng nhau thưởng thức đi!
Một âm thanh âm trầm vang lên. Đây là tu sĩ của Nguyên Ma giáo - Lý Thiên Hận, người này cũng là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ.
Trong chúng tu còn có mấy người Lệnh Hồ quen biết nữa, Chử Đạo Chân, Độ Biên, Trương Bằng lão đạo. Thậm chí còn có công tử Thần anh tuấn với bốn người kiếm sĩ, cùng với Lôi Thôi chân nhân và Tiêu Cự Thần cũng có tới.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chỉ là mấy người này không có gia nhập cùng với chúng tu, mà ở một bên yên lặng quan sát.
- Nơi này là thổ địa của Hoa Nghiêm tông ta, các vị đạo hữu có phải không để Hoa Nghiêm tông ta vào trong mắt rồi không?
Trưởng lão Khảm Nhất Phong - Mã Đức Hoa của Hoa Nghiêm tông nổi giận quát hỏi.
Người điên Độ Biên của phái Thanh Thành cười to nói:
- Mã sư đệ, chúng tu hơn mười năm trước cũng vì vật chí linh mà xông lên sơn môn phái Thanh Thành ta, lúc đó phái Thanh Thành ta có hể nói gì đây? Nếu không phải lão tặc Độ Hư đã bỏ trốn cùng với bảo vật, phái Thanh Thành ta chắc chắn sẽ chia sẽ vật chí linh với mọi người để tránh việc làm tổn thương hòa khí của đồng đạo!
Chưởng giáo Phong Thái Xung nói;
- Chư vị đạo hữu, ai ai cũng biết vật chí linh là do Độ Hư lấy được, nhưng nhiều năm gần đây đã mất tích, không người nào tìm được tung tích của hắn. Nhưng các vị lại nói đệ tử Lệnh Hồ của bản tông đoạt được, có phải có hiểu nhầm gì hay không?
Một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng từ trong chúng tu truyền ra:
- Việc Độ Hư lấy được vật chí linh đúng là không sai. Nhưng chúng ta phát hiện ra được ở Vân Mộng sơn không chỉ có một vật chí linh mà còn một cái khác nữa, cũng vừa lúc đệ tử Lệnh Hồ của quý tông đoạt được!
Hoa Nghiêm tông Ngô Đạo Tử cười nói:
- Nếu các ngươi đã phát hiện ra ở Vân Mộng sơn có vật chí linh thì sao không lấy đi? Đừng nói là việc Lệnh Hồ nhận được vật chí linh là đúng hay không, cho dù hắn có chiếm được, đó cũng là phúc duyên của hắn, tại sao các ngươi lại tới đây?
- Hừ! Vật chí linh là linh vật thiên địa, là chí bảo tu tiên, ai cũng có quyền có được. Dĩ nhiên nếu như lúc lấy được mà không có ai biết thì nó sẽ thuộc riêng về người có phúc duyên. Nhưng mà, đáng tiếc, đáng tiếc...nếu như vật chí linh đã lộ ra khí tức để cho bọn ta biết được, vậy chứng tỏ người cầm nó không có phúc duyên, phải chia sẻ với người khác! Chẳng qua việc phân phối này cũng phải bàn thêm một chút?
Lý Thiên Hận tiếp tục nói.
Công tử Thần ở một bên liên tục mở chiết phiến ra rồi gấp lại, bỗng nhiên có hứng thú tham gia nói:
- Chư vị, tại sao các người có thể khẳng định chính Lệnh Hồ đạo huynh đã lấy vật chí linh? Các người có thể xác nhận sao? Có chứng cứ hay có người nào thấy không?
Tuy tu vi của công tử Thần không cao thâm, nhưng bên cạnh hắn lại có Lôi Thôi chân nhân cùng Tiêu Cự Thần, ai cũng biết lai lịch công tử Thần bất phàm. Nên không có ai vì lần chất vấn mạo muội của hắn mà xem nhẹ hắn.
- Tự nhiên có thể xác định. Ở đây có năm sáu người tu sĩ đã từng cảm nhận được Lệnh Hồ dùng một môn thần thông thần niệm kỳ lạ tìm tòi ở Vân Mộng sơn, đặc biệt là ở khu vực khai thác Vân Mộng thạch. Vừa lúc Lệnh Hồ tìm tòi thì khí tức vật chí linh đã lộ ra ngoài, linh lực nồng đậm dao động làm cho tu sĩ trong phương viên ngàn dặm chung quanh đều có thể cảm nhận được. Thậm chí linh quang còn chiếu rọi cả nửa bầu trời Vân Mộng sơn. Nhưng sau đó tung tích vật chí linh đã biến mất ngay lúc Lệnh Hồ rời đi, lúc chúng ta tới thì không còn thấy gì cả. Chẳng lẽ nhiêu đó chưa đủ chứng minh vật chí linh đang ở trong tay Lệnh Hồ sao?
Người vừa mở miệng là một người tu sĩ đã từng dùng thần niệm nhìn lén Lệnh Hồ, sau đó bị Lệnh Hồ đả thương. Đây là tu sĩ Côn Luân kiếm tông, tên là La Anh Kiện, có ngoại hiệu là Lạc Anh kiếm. Người này có tu vi Hợp Thể trung kỳ!
Các tu sĩ Hoa Nghiêm tông thấy vậy cũng hơi biến sắc. Nếu đúng như vậy thật thì đúng là vật chí linh đang ở trong tay Lệnh Hồ rồi! Nhưng mà, chẳng lẽ phúc duyên Lệnh Hồ lại thâm hậu như vậy sao? Hàng nghìn hàng vạn tu sĩ đã lật tung cả Vân Mộng sơn lên nhưng không thể phát hiện được tung tích vật chí linh, còn Lệnh Hồ chỉ tới Vân Mộng sơn có một lần, tùy tiện tìm một chút đã tìm được vật chí linh, cái này là trùng hợp hay là nhân duyên?
Nghe nói nguyên thể vật chí linh Độ Hư đoạt được cũng là con Vân Mộng Bạch Hổ do Lệnh Hồ bắt được rồi bán ột phòng giao dịch thú vật bình thường của phàm nhân, chẳng lẽ mọi vật chí linh đều xuất phát từ Lệnh Hồ ư?
Chưởng giáo Phong Thái Xung cùng các trưởng lão không khỏi nhìn về Lệnh Hồ, mắt lộ vẻ hoài nghi. Đặc biệt Cửu Cung các lão Kiều Xung từng có xích mích với Lệnh Hồ còn trực tiếp hỏi:
- Lệnh Hồ sư điệt, chẳng lẽ sư điệt lấy được vật chí linh thật sao?
Chưởng giáo Phong Thái Xung cùng mấy tên Cửu Cung các lão khác không khỏi thầm mắng Kiều Xung ngu xuẩn, sao có thể nói lời này trước chúng tu? Sao có thể bắt Lệnh Hồ trả lời được? Ai ai cũng hi vọng cho dù Lệnh Hồ có lấy được vật chí linh cũng đừng thừa nhận. Cũng đừng có chịu cái ràng buộc gì trước mặt trưởng lão không được nói dối, cứ phủ nhận trước đã!
Đáng tiếc, bọn họ đã đánh giá thấp tính cách Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ không phải là người để mặc người khác lấn áp mình mà không dám lên tiếng, mà chính là người: ngươi dám xúc phạm ta, ta liền đánh cho ngươi sợ!
Lập tức, hắn không những không phủ nhận, mà còn dùng ánh mắt xơ xác tiêu điều chậm rãi nhìn qua chúng tu, lạnh lùng nói:
- Không sai! Vật chí linh đúng là trên người ta, nhưng mà có vài chuyện cần nói trước đã. Trước kia cũng từng có người âm mưu cướp lấy Yêu đan cùng cự kiếm cấm linh nhưng cuối cùng bị ta phản đoạt! Lần này, nếu như các ngươi vẫn có tâm tư như vậy, cũng đừng trách ta thủ hạ vô tình! Nếu như có người có bản lãnh giết chết ta để đoạt lấy vật chí linh, ta tuyệt không oán thán. Nhưng nếu vì thế mà táng mạng trong tay, khiến cho đạo hạnh ngàn năm bị hủy hoại đi, lúc đó xin tự nhận là mình xui xẻo đi!
- Tiểu tử tốt, khẩu khí ngông cuồng đến như vậy ư? Tu vi của ngươi đến đâu mà dám nói với chúng tu trước gì? Quả thật không biết sống chết!
- Hừ, Lệnh Hồ tiểu tử, đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có cao nhân thần bí chống đỡ là có thể cuồng ngôn không úy kỵ! Tu Tiên giới đã có ước định tu sĩ đỉnh giai không được nhúng tay vào sự phân tranh của tu sĩ cấp thấp hơn. Lần trước vị cao nhân thần bí dựa vào thần thông phụ thần mượn tay ngươi đánh bại ta là đã phạm vào điều tối kỵ. Lần đó không nói thì thôi, nếu như lần này hắn lại dám ra tay...hừ, các tu sĩ đỉnh giai của Côn Luân phái ta cùng với các môn phái khác cũng sẽ xuất thủ! Đừng cho rằng cả Tu Tiên giới chỉ có mình hắn là tu sĩ đỉnh giai! Nếu Hoa Nghiêm tông không muốn đối lập với cả Tu Tiên giới Hoa Nam châu thì cũng suy nghĩ đi. Phong chưởng giáo, ngươi nói thử xem?
Chử Đạo Chân đứng ra, lạnh lùng nói.
Chưởng giáo Phong Thái Xung liền biến sắc, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tất nhiên là hắn biết ước định của các tu sĩ đỉnh giai, mà mấy ngàn năm qua cũng chưa có ai dám phá hủy ước định này cả. Nhưng quỷ mới biết được cao nhân thần bí sau lưng Lệnh Hồ là người nào? Chúng tu cứ cho cao nhân thần bí đó là người của Hoa Nghiêm tông, hắn cũng không biết giải thích thế nào!
Lệnh Hồ cười to:
- Thật là một đám gà đất chó dại! Những điều Lệnh Hồ ta làm đều là dựa vào thực lực của bản thân, vị cao nhân thần bí mà các ngươi nói đến từ đâu vậy? Chỉ là một đám người xấu xa thua mà không dám nhận, không dám nói ra chân tướng liền ở sau lưng Lệnh Hồ bịa ra một cao nhân thần bí để làm ình đỡ mất mặt mũi! Cuối cùng ngay cả lời nói dối cũng tin thành thật, thật là đáng buồn cười!
Chử Đạo Chân cùng Lôi Thôi chân nhân và Tiêu Cự Thần ở phía xa liền biến sắc. Việc sau lưng Lệnh Hồ có cao nhân thần bí, rồi dựa vào phụ thần thần thông mượn Lệnh Hồ đánh bại Lệnh Hồ đúng là do họ suy đoán. Bọn họ vẫn cho rằng đó là sự thật, nhưng giờ phút này lại nghe thấy Lệnh Hồ ngay mặt phủ nhận những suy đoán đó, còn tự nhận đó đúng là thực lực thật sự của hắn, làm cho bọn hắn kinh hãi không thôi!
Chử Đạo Chân liền biến sắc, cũng không muốn tin tưởng điều đó nên lớn tiếng nói:
- Mặc kệ ngươi dẻo miệng thế nào, cũng đừng vọng tưởng khiến cho người khác tin tưởng! Hừ, ngươi tu tiên đã được bao nhiêu năm, chín lần kết Anh thất bại, ngay cả Nguyên Anh cũng không ngưng kết được mà muốn cho chúng ta tin tưởng ngươi có thực lực Độ Kiếp kỳ, thậm chí là Độ Kiếp trung kỳ ư? Quả thật là chuyện cười lớn nhất của thiên hạ đó!
Lệnh Hồ lãnh đạm nói:
- Tin hay không là tùy các ngươi, ta đã cảnh cáo chư vị rồi, có bản lãnh thì tới đây đoạt lấy! Sinh tử chớ luận!
Lệnh Hồ thi lễ một cái với đám người Phong Thái Xung:
- Chưởng giáo sư bá, chư vị trưởng lão, chuyện này là chuyện riêng của Lệnh Hồ cùng với chúng tu, không liên quan gì tới Hoa Nghiêm tông. Kính xin tông môn không nên nhúng tay vào, một mình Lệnh Hồ...là đủ rồi!
Dứt lời, Lệnh Hồ ngẩng đầu cười to, khí thế cuồng phóng hiện rõ ra. Lớn tiếng quát:
- Muốn vật chí linh trong tay Lệnh Hồ sao? Vậy tới đỉnh Tri Kiếm phong đánh một trận đi!
Đại chiến nổ ra, bên nào sẽ thắng?