Chứng Kiến Thần Thám

Edit: Cải Trắng

" Bởi vì vụ án chúng ta đối mặt không phải là một vụ án mất tích, nó là một vụ mưu sát. "

Lúc Trì Trừng nói ra hai chữ cuối cùng, trái tim Chúc An Sinh như bị một cái búa to nặng đập một cái.

" Mưu sát? Sao anh biết được? "

Trì Trừng hơi mỉm cười, sau đó anh làm động tác ý bảo Chúc An Sinh tới gần đây.

" Đêm qua tôi không ngủ chính là muốn thử cho vụ án mất tích của Ninh Vũ Nhu một cơ hội, bố mẹ cô ấy cũng đã cầu xin tôi như thế rồi. Cho nên, tôi dùng một đêm không ngủ đó để xem mình có thể tìm được manh mối gì hay không, cuối cùng, quả nhiên tôi phát hiện được một số vết tích còn lưu lại. "

" Anh phát hiện ra cái gì? "

Chúc An Sinh vô cùng tò mò, sau đó ánh mắt cô nhìn theo tay anh chỉ về phía bàn máy tính, trên màn hình máy tính có hiện một số ảnh chụp, nhìn kỹ hơn thì thấy đây rõ ràng là ảnh chụp giao diện cá nhân của một người.

" Trong thời đại ngày nay, có thể nói không có người nào là không lưu lại một dấu vết ở trên mạng, thậm chí, cô có thể thông qua internet để hiểu được nội tâm sâu kín nhất của một người. Tôi đã nghĩ tới điều đó, thế nên nửa đêm ngày hôm qua tôi đã đánh thức lập trình viên Tom Taylor và nhờ cậu ấy giúp tôi tra tài khoản mạng xã hội mà Ninh Vũ Nhu thường dùng. Cuối cùng, tôi phát hiện ra trên trang cá nhân của cô ấy có điều bất thường, cô nhìn kỹ mà xem. "

Chúc An Sinh nghe theo anh bắt đầu đưa mắt nhìn trang cá nhân của Ninh Vũ Nhu, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở bài viết cuối cùng trên trang cá nhân của cô ấy.

Đó là một bức ảnh chụp tự sướng trong nhà vệ sinh, dòng trạng thái chỉ ghi đơn giản mấy chữ "Wonderful day." Mà từ bức ảnh cũng có thể nhìn ra được, nhà vệ sinh được chụp có vẻ không tồi, sạch sẽ sáng loáng, thậm chí còn đặt một cái bồn tắm trong này. Nhưng mà một nhà vệ sinh sạch sẽ sáng loáng như này, làm gì có chuyện đó là nhà vệ sinh trong một căn nhà bình thường chứ?

Mà không chỉ có thế, Chúc An Sinh còn chú ý tới một phần ghi khác ghi lại ngày đăng của bức ảnh. Bức ảnh này được đăng tải cách đây sáu ngày trước, mà sáu ngày trước...chính là ngày hôm sau sau khi Ninh Vũ Nhu nói với bố mẹ là muốn đi ngắm biển.

" Ninh Vũ Nhu ở khách sạn? Anh tra ra được khách sạn này chưa? " Chúc An Sinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói, nhưng Trì Trừng lại nhìn về phía cô mà lắc đầu.

" Sao cô lại nghĩ đây là bức ảnh được chụp trong khách sạn chứ? "

Bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy đáy lòng mình như có cái gì đó rơi xuống, cô bắt đầu có dự cảm không lành rồi.

" Đầu tiên, tôi tra ra được trang cá nhân này thì tất nhiên cảnh sát cũng tra ra được rồi. Cũng không phải toàn bộ cảnh sát đều là người ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân mà cảnh sát nghĩ có thể bỏ qua vụ án mất tích này. "

Trì Trừng nói xong liền dứt khoát phóng to ảnh chụp của Ninh Vũ Nhu lên.

" Cô nhìn bức ảnh tự sướng này đi, biểu hiện trên mặt Ninh Vũ Nhu có thể hiện ra chút sợ hãi nào không? Mà tin này được đăng lên vào ngày hôm sau, ngay sau cái hôm mà Ninh Vũ Nhu nhắn tin cho bố mẹ. Cho nên những cảnh sát đó mới có ý nghĩ giống cô, họ cũng nghĩ rằng Ninh Vũ Nhu chỉ là mải ở biển chơi với bạn bè quá nên vẫn chưa trở về. Rồi còn mấy nguyên nhân như là không liên lạc được, có lẽ bọn họ đi du lịch không chỉ đơn giản là đứng ở bờ biển, nhỡ địa phương họ tham quan không có tín hiệu sóng thì sao? Còn nữa này, những người cảnh sát đó cũng giống cô, họ tưởng rằng nhà vệ sinh mà Ninh Vũ Nhu chụp ảnh là ở trong khách sạn, thế nên, họ không tìm được bất kỳ manh mối nào cả. "

Nghe xong phân tích của Trì Trừng, Chúc An Sinh lập tức nhìn lại tấm ảnh được chụp trong nhà vệ sinh, nhưng cô vẫn còn điểm không rõ: " Cái nhà vệ sinh này không phải ở trong khách sạn sao? "

" Tôi nghĩ người bình thường lần đầu tiên nhìn vào sẽ nghĩ ngay đây là nhà vệ sinh trong một khách sạn, nhưng cô nhìn vào chỗ này đi. "

Trì Trừng nói xong lại chỉ về một hướng cho Chúc An Sinh xem. Nhưng cho dù Chúc An Sinh xem thế nào cũng không hiểu, chỗ mà anh chỉ là chỗ để khăn lông đấy, mà chỗ khăn đấy chẳng qua là được đặt ở trước gương, ngay trên chỗ bồn rửa mặt thôi mà.

" Cái chỗ khăn lông này có vấn đề gì sao? "

Chúc An Sinh vẫn cảm thấy khó hiểu, Trì Trừng lại đưa tay lên chỉ vào ảnh chụp cho cô biết, góc đó chính là vách tường sáng bóng ở ngay phía sau lưng Ninh Vũ Nhu.

" Cái vách tường này..." Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hồi lâu, sau đó cô đã phát hiện ra được dụng ý của Trì Trừng: " Khăn lông, trên vách tường này phản chiếu hình ảnh ngược của khăn lông. "

Trì Trừng thấy cuối cùng Chúc An Sinh cũng chú ý ra điểm này, anh không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó anh lại tiếp tục giải thích cho Chúc An Sinh hiểu: " Sau khi tôi phát hiện ra hình ảnh ngược của cái khăn lông đằng sau lưng Ninh Vũ Nhu, tôi đã gửi ảnh này tới cho Tom Taylor. Cuối cùng, sau hai giờ phóng to và làm rõ nét hình ảnh, Tom đã phóng to ra được ảnh của cái khăn lông ngược kia. Cô xem đi. "

Dứt lời, Trì Trừng đẩy máy tính về phía mặt bàn, anh nhấn mở một tấm ảnh trên máy tính.

Hình ảnh được bất lên, Chúc An Sinh thấy được một chuỗi chữ tiếng Anh bị lộn ngược, sau đó, cô dùng mười mấy giây sau để suy nghĩ xem hàng chữ đó là hàng chữ gì.

" Du thuyền Eros, Ninh Vũ Nhu đang ở trên du thuyền. "

Chúc An Sinh vui sướng ra mặt, cô không ngờ Trì Trừng chỉ mất một đêm thôi đã tra ra được địa điểm mà Ninh Vũ Nhu đặt chân tới. Nhưng mà khi cô nói xong câu đó, cô phát hiện ra Trì Trừng không hề vui vẻ chút nào. Giờ cô mới nhớ tới câu đầu tiên mà anh nói với cô, Trì Trừng đã nói, đây có thể không phải là một vụ án mất tích, nó là một vụ án mưu sát!!

" Trì Trừng, sao anh lại cho rằng Ninh Vũ Nhu đã chết, hơn nữa, lại còn là bị mưu sát? "

Nghe thấy câu hỏi của Chúc An Sinh, trong đầu Trì Trừng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh trang cá nhân của Ninh Vũ Nhu. Thành tích học tập của Ninh Vũ Nhu rất ưu tú, lớn lên cũng rất xinh đẹp, cô ấy sở hữu làn da mà người Mỹ thích nhất chính là làn da có hơi ngăm đen một chút. Mà từ ảnh chụp có thể nhìn ra được Ninh Vũ Nhu là một con người vô cùng tài năng, Trì Trừng không cần suy đoán anh cũng chắc chắn rằng trong cuộc sống của Ninh Vũ Nhu, cô ấy là một người con gái được hoan nghênh nhất.

" Bởi vì tôi đã điều tra về du thuyền Eros rồi, chiếc du thuyền xa hoa này cung cấp dịch vụ nghỉ ngơi ba ngày hai đêm trên biển. Mà từ ảnh chụp của Ninh Vũ Nhu chúng ta cũng biết, địa điểm cuối cùng cô ấy đặt chân tới là du thuyền Eros, nơi mà cô ấy đã mất tích bảy ngày không liên lạc được. Du thuyền Eros cung cấp dịch vụ trong vòng ba ngày hai đêm, Ninh Vũ Nhu thì mất tích bảy ngày rồi, cho dù là vậy cô ấy cũng phải rời thuyền rồi chứ. "

" Bố mẹ cô ấy nói cô ấy là một người con gái ngoan ngoãn, thế thì sau khi rời khỏi du thuyền cô ấy nên gọi điện cho bố mẹ để báo tin bình an chứ. Nhưng mà cô ấy đã mất tích bảy ngày nay rồi, quan trọng hơn là tin nhắn cuối cùng cô ấy nhắn cho bố mẹ là cùng bạn đi ngắm biển. Cô ấy cùng bạn đi ngắm biển sao? Cô ấy đã mất liên lạc bảy ngày rồi, vậy bạn cô ấy đâu? "

Chúc An Sinh im lặng nghe phân tích của Trì Trừng, nhưng mà càng nghe cô càng cảm thấy rợn tóc gáy, Ninh Vũ Nhu là một người trưởng thành sống sờ sờ ra đấy, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu chứ? Rồi còn cả người bạn không biết tên của Ninh Vũ Nhu nữa, Ninh Vũ Nhu rốt cuộc đã lên du thuyền Eros với ai đây? Cô ấy, thật sự là bị mưu sát sao?

" Nhưng mà đó chưa phải là tất cả những tin tức mà tôi điều tra được. "

Trì Trừng nói một câu đơn giản mà như nhéo vào lòng Chúc An Sinh một cái, Chúc An Sinh cảm giác một vụ án mất tích bình thường thôi mà giờ nó lại biến thành một cái đầm lầy rồi. Bề ngoài thì sóng yên biển lặng không khiến cho người ta sợ hãi nhưng thực ra sâu bên trong nó lại có sát khí ngầm. Mà những nỗi băn khoăn trong đó giống như là một đáy vực sâu, tưởng tượng mà xem, bỗng dưng có một con quỷ ló đầu ra từ bên trong đầm lầy đó, nó bắt lấy cổ chân bạn và kéo xuống đầm lầy.

" Tôi căn cứ vào thời gian Ninh Vũ Nhu chụp ảnh mà điều tra du thuyền Eros một lần. Sau khi trả khách về bờ, cô nghĩ xem tôi đã điều tra ra được cái gì? Tôi phát hiện ra trong vòng mười ngày này con thuyền sẽ được tu dưỡng bảo trì, căn bản là sẽ không có du khách đi lên đây. "

" Anh nói cái gì cơ? "

Đây là lần đầu tiên Chúc An Sinh không màng tới hình tượng mà hét lên đầy hoảng hốt. Cô quay đầu lại nhìn hình ảnh trong màn hình máy tính, trong hình ảnh rõ ràng có chiếc khăn lông thêu dòng chữ là – Du thuyền Eros. Chứng cứ đã bày ra trước mặt, nhưng du thuyền Eros sao lại không đón khách chứ? Vậy Ninh Vũ Nhu đi lên đó bằng cách nào?

" Sao có thể chứ? Vậy bức ảnh tự sướng của Ninh Vũ Nhu là như thế nào? Trên chiếc khăn lông kia rõ ràng là có thêu dòng chữ du thuyền Eros mà. "

Chúc An Sinh không thể tưởng tượng nổi nữa, mà Trì Trừng có lẽ đã sớm trải qua cảm giác lúc này của Chúc An Sinh, cho nên giờ anh vô cùng bình tĩnh.

" Đây chính là vấn đề quan trọng mà chúng ta phải làm rõ. Mà giờ chúng ta có thể đính chính lại một chút, đây chắc chắn không phải là một vụ án mất tích bình thường. "

Chúc An Sinh cố gắng tiêu hóa hết tin tức mà Trì Trừng nói cho mình. Cô cảm thấy những điều này đúng là vượt quá cả sức tưởng tượng của cô, thậm chí cô còn cảm thấy vụ án này đáng sợ hơn cả những vụ án có sát thủ giết người liên hoàn bởi vì vụ án này thật sự quá kỳ dị.

" Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây? Đem chỗ tin tức này nói cho cảnh sát biết sao? "

Chúc An Sinh phát hiện ra đây là lần đầu tiên cô không có chủ ý như vậy, là cái cảm giác vô cùng hoang mang.

" Không thể nói cho cảnh sát biết, đằng sau vụ án này chắc chắn vẫn còn rất nhiều bí mật. Mà cô có biết chủ nhân của chiếc du thuyền Eros này là ai không? Chiếc du thuyền này thuộc về tập đoàn Martinez, mà tập đoàn này là xí nghiệp lớn nhất ở Houston. Đồng thời tập đoàn này cũng là nhà phân phối du thuyền lớn nhất trên thế giới, cả công ty có giá trị hơn trăm triệu đô la Mỹ! Nếu chúng ta đem chuyện này ra nói cho cảnh sát biết, cô cảm thấy cảnh sát có đủ năng lực để điều tra chân tướng của con quái vật khổng lồ này không? Cho nên giờ chúng ta không thể công khai những tin tức mà chúng ta đã điều tra được. "

" Vậy giờ chúng ta nên làm cái gì đây? "

" Chờ, vào ngày mai du thuyền Eros sẽ mở và đón đợt khách du lịch đầu tiên, tôi sẽ mua vé du thuyền cho cả tôi và cô. Lúc đó chúng ta có thể tự mình đi điều tra việc này, rồi phải chờ cho tới khi tôi nắm đủ chứng cứ trong tay, thì mới có thể công bố tất cả ra. Chúng ta không thể để cho tên hung thủ mà chúng ta chưa biết mặt có cơ hội chạy thoát. "

Chúc An Sinh máy móc gật gật đầu, cô vẫn chưa tiêu hóa hết được đống tin tức khổng lồ này: " Ừm, được. "

" Vậy trước tiên cô đi thu dọn hành lý đi, tôi sẽ đi đặt vé máy bay, chúng ta cần nhanh chóng đi tới Houston. "

Chúc An Sinh làm mọi việc theo sự an bài của Trì Trừng. Lúc mà cô đi ra khỏi phòng sách, nhìn theo bóng lưng cô, bỗng Trì Trừng cảm thấy hơi áy náy. Nửa năm nay dường như cô chẳng có cơ hội nghỉ ngơi nào, cứ liên tục làm việc với cường độ cao như vậy, Chúc An Sinh gọi anh là Harpagon, hình như cũng không sai tí nào.

Nhưng mà Trì Trừng không biết, anh đau lòng Chúc An Sinh thì Chúc An Sinh cũng rất quan tâm anh. Sau khi trở về từ Mexico cô đã ngủ được hai giấc rồi, nhưng mà ông chủ như Trì Trừng lại vô cùng vất vả. Cho nên trong lúc thu dọn hành lý Chúc An Sinh còn cố ý mang lên máy bay gối và bịt mắt. Quả nhiên vừa lên máy bay một cái thì Trì Trừng lấy gối và bịt mắt của Chúc An Sinh, sau đó thì ngủ mất rồi.

Bốn giờ chiều ngày hôm đó, trải qua năm tiếng bay trên bầu trời, cuối cùng Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng đặt chân tới Houston.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui