Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Là lá.. là la…

Triệu Noãn Noãn từ nhà bếp đi ra:

- Xán Xán, em sao vậy?

- Sao gì? Chẳng phải là em đây sao? – Xán Xán hất hất mái tóc vốn tự cho là rất mượt của mình, vọt từ phía sau Triệu Noãn Noãn

- Thơm quá! Anh đang xào món gì vậy?

Triệu Noãn Noãn không biết làm sao đành nhìn ra cửa sổ, tránh cái bộ dạng không e dè giữ kẽ của cô, bỗng liếc mắt nhìn thấy trên tay cô xách va li hành lý to tướng – Xán Xán, em bỏ nhà ra đi rồi à? – Giọng rất kinh ngạc.

Tô Xán Xán đang đánh mắt khắp nơi hít hà mùi thơm thức ăn, … nhìn va li của mình:

Bỏ nhà anh á?, em phải đến ở đây chứ!

Gì cơ? – Anh chặn đứng Tô Xán Xán đang bước vào bếp. – Tại sao lại đến ở nhà anh?

- Lạy hồn, anh ngạc nhiên như thế làm gì? Quên là hôm qua chúng mình đã ký giao kèo à? Bây giờ em là vợ anh, đến nhà anh ở, có gì là lạ… – Nói rồi, cô hài lòng đưa mắt nhìn vào bếp, chực vồ lấy món thức ăn thơm phức.

- Không được! – Triệu Noãn Noãn bê ngay lấy bữa trưa cùa mình. – Đừng nhìn vào đây! Chi có một suất thôi!

- Đổ ki bo…- Tô Xán Xán bĩu môi, hai mắt láo liên nhìn vào đĩa thức ăn. – Nhiều như thế anh ăn không hết đâu, người ta vội nên chưa kịp ăn sáng đây…

- Phàn nàn ít thôi! – Triệu Noãn Noãn lườm cô. – Nói mau, tại sao lại dọn đến đây?

- Không phải nói rồi sao! – Tô Xán Xán liếc anh thản nhiên nói

- Em là vợ của anh, em không ở nhà anh thì ở đâu?

- Em..- Triệu Noãn Noãn nhất thời chưng hửng vì câu nói của cô, ấp a â’p úng. – Em, em có thể ở nhà em, sao nhất định phải đến ở cùng anh?

- Ôi dào! – Tô Xán Xán không chút cảm thông, đặt phịch tay lên vai anh. – Khó khăn lắm em mới thuyết phục được bố mẹ em không cần tô chức lễ cưới, ông bà cụ đã rất nghi ngờ rồi, nếu hai chúng mình còn không ở với nhau, anh nghĩ xem bố mẹ em và bố mẹ anh có tin là chúng mình lấy nhau rồi không?

- Việc này… – Triệu Noãn Noãn đang phân vân, đĩa thức ăn thơm phức trong tay bị cướp trắng, còn chưa kịp định thần, Tô Xán Xán đã xúc lấy xúc để chẳng ra vẻ thục nữ tý nào, vừa ăn vừa nói:

- Ngon… quá…

- Tô Xán Xán! Em phải giữ chút thể diện chứ! – Triệu Noãn Noãn nhìn bữa trưa mà mình vất vả mới nấu được, trong chớp mắt bị Tô Xán Xán tặc lưỡi ăn quá nửa, không nén được, nổi cáu.

- ơ.. không cho ăn thì thôi, làm gì mà dữ thế…

- Em! Em! Em cút đi cho anh! – Triệu Noãn Noãn gầm lên, chạy ra mở cửa, vứt va li của Tô Xán Xán ra ngoài.

- Á à! – Tô Xán Xán lập tức nổi giận. – Triệu Noãn Noãn, anh là đồ vô lương tâm, đáng chết! Em làm vợ anh, đến chỗ ở anh cũng không cho, lại còn đuổi em đi! Em làm gì nên tội chứ? Sao có thể tin được loại người như anh nhỉ! – Tô Xán Xán rển ri càng lúc càng to, đúng lúc có mấy người trên lầu đi xuống, họ hiếu kỳ dồn mắt nhìn, Tô Xán Xán càng được thế làm già. – Triệu Noãn Noãn, anh đúng là đổ lòng lang dạ sói! Em đang mang trong bụng giọt máu cùa anh, anh lại không chấp nhận chuyện hai đứa, anh để em một thân một mình bụng mang dạ chửa đi đâu hả, trời ơi…

- Thôi, thôi được rồi! – Thấy tư cách của mình bị xúc phạm, Triệu Noãn Noãn lập tức lại kéo va li vào, đóng sập cánh cửa. – Tô Xán Xán, chắc là kiếp trước anh nợ em…

- He he… – Tô Xán Xán mắt ráo hoảnh, hí hửng nở nụ cười tiểu nhân đắc chí, giật phắt va li của mình từ tay Triệu Noãn Noãn, sải bước khắp nhà. – Căn hộ này không tồi… từ nay em sẽ ở lại đây! – Vừa nói vừa ra vẻ rất nghĩa khí vỗ vỗ vai Triệu Noãn Noãn. – Yên tâm đi ông xã, em đây sẽ không ăn thịt anh đâu! Từ nay về sau, tối đến dù có nghe thấy tiếng gì, đây cũng làm như không lọt tai, đám bảo không làm phiền mình và ấy của mình đâu…

Em! – Triệu Noãn Noãn tức đến nỗi nghẹn họng.

* * *

Hôm sau, sáng sớm.

- Tô Xán Xán! Em ra đây cho anh!

Đất bằng đột nhiên dậy sóng, Tô Xán Xán đang mơ màng mộng đẹp bị giật mình tỉnh giâc.

- Làm cái gì mà… – Tô Xán Xán ló gương mặt tròn xoe tiều tụy từ trong đống chăn ấm màu vàng chanh, đêm qua không bị mẹ giám sát, cô ngồi với cái máy tính tới hơn năm giờ sáng, thành ra giờ này mới ngủ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Triệu Noãn Noãn mặt tái xanh:

- Em ra đây cho anh!

- Sáng sớm đã muốn đòi mạng người ta à.. – Tô Xán Xán ôm cả chăn khỏi giường, lục cục ra mờ cửa, bộ dạng chẳng khác gì chú chó con vừa đi vừa vẫy đuôi.

Cô nói không sai, người ngoài cửa đúng là đang muốn đòi mạng cô.

- Coi bộ dạng em giống cái gì hả? Mấy giờ rồi mà em còn ngủ?

- ơ… – Gì mà vẫn còn ngủ, cô vừa mới ngủ đây chứ! Tô Xán Xán tiện mồm hừ một tiếng, quay đầu đi về giường, nhưng bị người ta kéo chăn lại, soạt một tiếng, Tô Xán Xán như cái bánh bao bị lột hết vỏ, ngã phịch xuống đất, cái đau khiến cô tỉnh như sáo, quơ lấy chăn quấn quanh mông, nghiến răng ngẩng đầu. – Triệu Noãn Noãn, sớm ra anh đã bị điên à?

- Anh điên? – Triệu Noãn Noãn giận đến mức nghĩ hay là bóp chết cô gái này, anh đang hối hận chết đi được, lúc đầu cớ sao lại u mê mà chấp nhận đăng ký kết hôn. – Em đi ra xem cái việc hay hơ mà em làm đây!

- Cái gì chứ.. – Tô Xán Xán bò xoài trên đất, tay xoa xoa chỗ mông đau, gãi gãi lên mái tóc xù như tổ quạ.

Hai phút sau, cô đổi ngay bộ dạng, nét mặt cười nịnh nọt:

Anh Noãn Noãn ơi, lần sau em không dám nữa…

- Lần sau? Nếu có lần sau thì anh quẳng em từ lầu tám xuống đấy! – Trên bàn đầy những vỏ túi đụng khoai tây chiên, sô-cô-la, bánh quy, thậm chí.. cá bát mỳ ăn dở nữa.

Không cần nhiều lời cũng biết đó là kiệt tác của Tô Xán Xán.

Với kinh nghiệm hiểu Triệu Noãn Noãn bao nhiêu năm, cứ nghĩ anh là một thanh niên ưu tú thời đại mới không biết giận dữ, ôn hòa hiền lành, không nghiện hút gì. Nhưng dù có thế^ anh vẫn là một kẻ cực đoan. Nếu anh đã mê cái gì thì không bao giờ chấp nhận một ánh mắt coi rẻ nào. Ví dụ, anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chăn gối trên giường lúc nào cũng được gấp gọn gàng như trong quân đội. Thếm nữa, Triệu Noãn Noãn là người đàn ông rất chú trọng tiểu tiết, chi cần áo sơ-mi hơi có vết nhàu là anh sẽ bỏ đi ngay.

Điều khiến Xán Xán không nuốt nối nữa, anh còn là chàng trai thượng lưu có thói quen sinh hoạt rất nguyên tắc, 5 giờ rưỡi sáng là dậy khỏi giường, chạy bộ nửa tiếng rồi đọc báo, ăn sáng, đi làm, chiều tối về nhà nấu cơm ăn, xem sách đọc tin, tắm gội, kim đồng hổ chi đúng 11

giờ là lên giường đi ngủ!

Còn Tô Xán Xán? Xem cái đống vỏ hộp thực phẩm la liệt trên bàn và cái đầu tóc rối bù như tổ quạ của cô thì rõ ràng là trái ngược hẳn với Triệu Noãn Noãn, nói thẳng ra thì hai người là hai thái cực khác nhau. Tóm lại, chàng trai hoàn hảo như Triệu Noãn Noãn không thể nhịn nổi cơn phẫn nộ:

- Tô Xán Xán, anh muốn em phải cam kết với anh.

Và thực tế, hai kẻ khác nhau một trời một vực đã ký cam kết, nội dung như sau:

Bên A: Triệu Noãn Noãn – người sở hữu không gian chung.

Bên B: Tô Xán Xán – người sống tạm.

Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cúi đầu ký tên vào bản cam kết làm nhục mình, bắt đầu một cuộc đời nô lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui