Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con


Khang...!Đừng giận nữa...!
Mặc cho Tiết Nhu có nài nỉ thế nào, anh vẫn như một khúc gỗ nằm trên giường nhắm mắt không để tâm.

Chị hai biết tin anh và Tiết Nhu mới kết hôn nên mới muốn gài bẫy, nào ngờ anh thông minh tránh được còn con ngáo vợ thì ngu ngốc ghen tuông, không những thế vừa rồi khi anh nói chuyện điện thoại với Viễn Du cô còn phát ra những âm thanh khiến người nghe đỏ cả tai.

- Khang ơi...!Chồng ơi...!
Tiết Nhu mệt nhọc bày đủ trò để dỗ ngọt anh, nhưng kết quả nhận lại thì chỉ còn là sự lạnh nhạt.

Tiết Nhu tung mền ra, cô nũng nịu:
- Khang, em lạnh...!
Con người kia vẫn chẳng nhúc nhích.

- Lạnh quá, ôm em đi...!
Chục lần như một Khang vẫn chẳng ná động gì.

Tiết Nhu thầm thở dài, ai mà biết người đó là chị Du.

Tự nhiên khi không đi lưu số chị mình tên "Mẹ" nếu không phải mẹ thì chỉ có thể là tình nhân...!
Cô không đủ thông minh đến mức nghĩ Khang có thể lưu số điện thoại chị tên "Mẹ" luôn ấy.
Lần này có vẻ Khang giận cô thật rồi.

Chiêu cuối cùng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô không tin cô nặng vài giọt nước mắt mà Khang không hết giận.

Vừa nghĩ là làm ngay, nước mắt như có sẵn bên trong hốc mắt tự rưng rưng ra bên ngoài:

- Có người hết thương mình rồi...!Người ta chê mình mập rồi...!Không thèm quan tâm mình nữa rồi...!
Ơ...? Như thế rồi anh vẫn nằm lì đó chẳng thèm quan tâm cô ư.

Chết mất thôi.

Nể tình hôm nay cô làm sai cô mới xuống nước đấy nhé.

Tiết Nhu bước xuống giường đi vòng qua chỗ anh, dùng kĩ năng khéo léo luồng lách như con chuột nhỏ chui vào vòng tay anh.

Cô cảm thấy rất lạ, sao vòng tay vừa khích người cô luôn vậy?
Cô hiểu rồi nha.

Cô biết ngay mà, dù giận thế nào anh cũng sẽ không bỏ mặc cô.

Vòng tay này chính là để sẵn chờ cô vào nằm.

Tiết Nhu chu chiếc môi đo đỏ ra:
- Hôm nay không hôn là không ngủ đấy.

Không biết cố tình hay cố ý mà Khang ôm cả cơ thể cô lăn qua đặt cô vào đúng vị trí thường ngày của cô.

Anh rất muốn mở miệng chửi cô ngốc này.

Anh nằm có một góc giường, cô còn chui vào vòng tay anh nằm, tối nằm ngủ lăn xuống dưới thì lại khổ.

Tiết Nhu dường như cũng hiểu gì đó liền giật nảy người:
- Không hôn là không đấy nghe không?
Giật nảy thế quái nào đầu lại đập vào thành giường vang ra tiếng bốp giòn tan.

Khang giật mình mở mắt đưa tay xoa lấy xoa để đầu cô.

Tiết Nhu còn đang lơ ngơ không hiểu chuyện gì gì xảy ra thì chỉ vài giây sau từ đỉnh truyền đến một cơn đau tê dại khiến cô giật người.

Khang khó chịu ra mặt, một tay vẫn xoa đầu cho cô một thì bóp mũi cô không thương tiếc:
- Sao con heo lười biếng nhà mày ngu thế? Đập như thế còn gì đầu vợ tao.

Tiết Nhu đầu còn đang đau bâng bâng không muốn cãi với anh.

Cô mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn không dám kêu đau.

Lỡ mà kêu đau chắc Khang mần thịt cô thật quá.

Bàn tay anh vẫn liên tục xoa đầu cô, không cần biết cô đã bớt đau hay chưa nhưng anh thấy chưa đủ thì vẫn sẽ tiếp tục xoa.


Tiết Nhu da mặt mỏng vậy mà lần này không kêu đau cũng đủ hiểu thành ý ra sao.

Anh vừa hôn vừa thổi lên đỉnh đầu cô, tưởng ngôn tình thế nào, hôn xong liền quay ra cằn nhằn:
- Hư mẹ cái đầu vợ tao...!Ngày thường nó đã không bình thường, nhờ mày ngày mai nó sảng luôn quá.

- Cái đầu tao chứ đâu phải đầu mày.

Vừa mở miệng đáp trả được một câu đã bị Khang bóp mũi:
- Cái đầu vợ tao chứ không phải cái đầu mày, ok?
Bị bóp mũi không thể thở Tiết Nhu chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn.

Khang vừa buông mũi cô ra, cô đã ôm mũi mèo nheo:
- Cái mũi sửa trăm tỷ của tao.

Bóp thế còn gì là của?
- Ừ, trăm tỷ.

Mà là trăm tỷ của tao, tao cũng không hiểu sao lại bỏ tiền tỷ ra để mua con heo như mày về.

Tiết Nhu bĩu môi:
- Mày làm như mày giàu lắm vậy.

Khang im lặng vài giây, anh cười rộ lên nửa đùa nửa thật:
- Mày không biết bố tao là đại gia à?
Tiết Nhu cười miễn cưỡng.

Lại nổ nữa rồi, nhưng không sao.

Hôm nay cô sai cô không bắt lỗi nó.

Xoa đầu cho cô xong thì cũng là lúc hai người hòa giải.


Kể ra thì anh và cô chưa bao giờ giận nhau quá ba ngày.

Không biết vì sao nữa, nhưng là không thể giận lâu.

Lần này Khang tự giác không cần để cô nhắc.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc môi mềm mại:
- Ngủ ngon, bà xã.

Tiết Nhu hài lòng mỉm cười, nếp vào lòng anh, chiếc chân cụt ngủn ngang ngược gác lên người anh.

Khang như đã quá quen với loạt hành động mất nết này, anh chỉ cẩn thận đắp chăn cho cô rồi nằm xuống ngủ.

Trước khi tắt đèn ngủ Tiết Nhu đã lấy hết dũng khí để nói với Khang:
- Em yêu anh.

Khang hơi ngừng lại một chút.

Anh tắt cây đèn ngủ xoay vào ôm cô trong lòng, bàn tay nhè nhẹ vuốt sống lưng cô.

Không biết Khang đã suy nghĩ những gì nhưng ngay thời khắc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì giọng anh loáng thoáng bên tai:
- Anh cũng yêu em!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận