Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại làm nụ cười trên môi cô bị đông cứng.
" Nhưng dụ được anh lên giường thì chỉ có duy nhất một mình em thôi. "
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng bởi câu nói của Duy Khải.
Cái tên này không những kiêu ngạo mà còn thêm cái bệnh mặt dày, không cần liêm sỉ nữa.
Cô mới bảo anh ta:" Im miệng đi! Nói tào lao gì vậy hả? "
Duy Khải không im:" Nói tào lao hồi nào? Là sự thật mà, em đã dụ dỗ anh lên giường rồi. ". Ch𝘶yê𝙣 𝐭ra𝙣g đọc 𝐭r𝘶yệ𝙣 == Tr 𝑈𝓶Tr𝘶y𝔢𝙣.𝑉𝙣 ==
Cô trừng mắt nhìn anh ta, không thể chịu nổi, đã bảo im miệng rồi mà còn nói mấy lời đó.
Đúng thật là đang ngứa đòn của cô mà.
Nhưng có vẻ Duy Khải không sợ ánh mắt hung dữ của cô, mà ngược lại còn bất thình lình tấn công, hôn lên môi cô.
Vào khoảnh khắc hai đôi môi mềm ấy chạm vào nhau, Duy Khải càng hung hăng hơn ngậm lấy môi cô không chịu buông.
Hạ An bị hôn đến choáng váng đầu óc, cả người chẳng còn sức lực, chỉ biết bấu chặt lấy góc áo của Duy Khải.
Bàn tay anh luồng vào trong áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng phẳng lì sau đó nhích lên trên một chút.
Còn chưa kịp chạm vào chỗ nhạy cảm kia là đã bị Hạ An đánh chát chát lên bàn tay hưng hỏng đó của anh ta.
Cô nói:" Đang ở trong xe mà làm cái gì vậy hả? Đi vào nhà! "
Hạ An vừa dứt câu đã thấy Duy Khải vội vàng phóng xuống xe mở cổng nhà ra, sau đó nhanh chóng trèo lại lên xe, chạy vào trong sân.
Hạ An ngồi trong xe, nghe thấy tiếng động vang trời của Duy Khải khi mở cổng rồi xuống đóng cổng lại thì không khỏi bật cười.
Chắc là đang gấp dữ lắm rồi.
Còn chưa đầy một phút, Duy Khải đã mở cửa xe bế cô ra ngoài.
Mới đi được một đoạn đã thêm kiếp nạn nữa, đó là cái cửa nhà.
Duy Khải nhìn thấy thì than trời trong lòng, tại sao nhà lại nhiều cửa như vậy, thật là quá phiền phức.
Duy Khải đành để Hạ An xuống, ép sát người cô vào cửa rồi hôn lên môi cô, vừa hôn vừa lục lọi chìa khóa trong túi quần.
Nhưng mà, cùng một lúc làm hai công việc có vẻ rất khó khăn.
Do cứ mãi mê hôn nên lục lọi hoài mà vẫn không thấy chìa khóa ở đâu.
Hạ An nhìn thấy cái bộ dạng luống cuống cả lên của Duy Khải, hết mò túi bên đây lại mò túi bên kia nhưng vẫn không thấy chìa khoá cửa đâu.
Cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa mà đẩy anh ta ra rồi bật cười.
Duy Khải nhìn cô mà tức không chịu được.
Lúc này rõ ràng là nên lãng mạn, cảm xúc dâng trào, cô lại cười như thế này?
Bay hết cảm xúc rồi còn làm ăn gì được nữa!
Anh không hài lòng, nhắc nhở Hạ An:" Tập trung vào! "
Sau đó nâng cằm cô lên, hôn rất mạnh bạo giống như để trừng phạt cô vì cái tội đang hôn nhau mà dám không tập trung.
Duy Khải lúc này mới nhớ ra là chìa khóa để ở túi áo chứ không phải túi quần, nên loay hoay một hồi mới mở được cửa nhà.
Cửa vừa mở ra, Hạ An bị anh bế lên một lần nữa, anh để hai chân cô vòng qua eo anh, quấn lấy chặt chẽ.
Ở tư thế này có vẻ rất thuận lợi để Duy Khải thả từng nụ hôn lên cổ cô, sau đó dời xuống hôn lên ngực cô, dù cách một lớp áo nhưng cô vẫn cảm nhận được nụ hôn của anh vô cùng nóng bỏng.
Hạ An ngửa đầu ra sau, dường như là có chút hưởng thụ cảm giác này.
Bất ngờ, cô lên tiếng bảo anh:" Duy Khải, anh chưa đóng cửa nhà. "
Duy Khải nghe xong thì không khỏi khổ sở trong lòng.
Lấy tay đánh lên mông cô vài cái, rồi lại tiếp tục nhắc nhở:" Đã bảo tập trung! "
Hạ An nhìn anh mà phì cười.
Duy Khải với tay đóng cửa nhà lại, khoá cửa luôn cho người kia khỏi nhắc nhở nữa.
Sau đó, Hạ An bị anh bế lên phòng.
Cùng lăn lộn trên giường với anh một hồi cả người cô mệt mỏi đến không còn sức lực, cứ thế đã ngủ thiếp đi.
Đến khi thức dậy thì trời đã tối, Hạ An nhìn đồng hồ thì là 7 giờ tối rồi, vậy mà cô đã ngủ quên đến tận hai tiếng.
Cô nhìn qua người đang nằm kế bên, anh đang ngủ rất say, trên người không mặc quần áo, khuôn ngực trần lộ ra trước mặt cô trông vô cùng vạm vỡ, săn chắc.
Hạ An đưa tay đùa nghịch tóc anh một hồi, thì bất chợt để ý đến bàn tay của Duy Khải đang ở dưới chăn cũng đang lén lút sờ soạng ngực của cô.
Cô biết anh đã thức rồi nhưng vẫn giả bộ nhắm mắt.
Hạ An liền nở nụ cười xấu xa, rồi dùng sức nhéo mạnh một cái lên ngực anh ta.
Duy Khải bị đau mà la lên:" A…sao em chơi mạnh tay với anh như vậy hả? Hỏng hết rồi làm sao? "
Hạ An nhướng mày:" Ai biểu đã thức rồi mà còn giả bộ ngủ làm gì? "
Duy Khải xoa xoa trước ngực:" Đang đợi em hôn anh, nhưng đợi mãi không thấy. "
Hạ An bật cười.
Cô liền nâng cằm anh lên, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi. Hôn xong còn nói một câu mang đậm uy quyền của nóc nhà:" Em không thích hôn trong lén lút, thích quang minh chính đại như thế nào hơn, biết chưa?"
Nói xong, còn dùng tay vuốt ve cằm của anh.
Duy Khải nằm ở dưới, không dám bật nóc nhà mà nằm yên để cô vuốt ve.
Hai tay anh vòng qua ôm chặt cô.
Giọng nói đó có chút nhõng nhẽo, đòi nóc nhà của mình:" Anh muốn hôn nữa. "
Hạ An nhìn người đang nằm ở dưới rồi mỉm cười, ngón tay khẽ lướt trên môi anh, ấn nhẹ một cái, bảo:" Không được tham lam! "
Anh ta ngay lập tức đã nói với cô rằng:" Nhưng anh muốn tham lam. "
Vừa dứt câu, Duy Khải đã lật người lại đè Hạ An ở dưới thân mà hôn cô.
Hôn một hồi lại không nhịn được, cả hai làm thêm một hiệp nữa.