Một tuần sau.
Từ tối đó về sau, Mạc Dao cũng không chạy đến phòng của Giang Tề nữa, bình thường họ vẫn ở chung như những người bạn, nhưng có thể là trong lòng có chút kiêng dè, vì vậy mà những chuyện quàng vai bá cổ giống như vậy đều tận lực tránh đi.
Nhưng cũng chỉ là bên ngoài phim, bên trong phim họ là nam nữ chính diễn một đôi hoan hỷ oan gia, muốn tránh tiếp xúc là điều không thể.
Mạc Dao và Giang Tề đang diễn bộ phim tên là, bộ phim truyền hình này là lấy bối cảnh là thời kỳ dân quốc.
Kịch bản phim bắt đầu từ giữa thời kỳ dân quốc, thẳng đến sau khi kết thúc xây dựng đất nước.
Nữ chính Hạ Nguyệt là một phái nữ kiểu mới vừa du học từ nước ngoài trở về, cha cô Hạ Sơn Hải kinh doanh một nơi là Sơn Hải Thư Xã, sau khi về nước, cô bị cha cô yêu cầu đến thư xã để học tập công việc biên soạn.
Nam chính Kỷ Nhược Nam là một giáo sư văn học tại đại học Nam Bình, đồng thời cũng là người soạn bản thảo được mời riêng đến Sơn Hải Thư Xã, văn chương viết ra đều rất được tôn sùng, cùng chủ nhân thư xã là bạn vong niên* lấy văn kết bạn.
*Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa
Hạ Nguyệt làm việc ở thư xã không hề thuận lợi.
Hạ Sơn Hải phát hiện con gái vì nhiều năm tiếp xúc với văn hóa nước ngoài, học tập đều là kiến thức ở nước ngoài, đối với văn hóa nước mình ngược lại có rất nhiều cái không hiểu, như vậy thì không có cách nào làm tốt công việc ở thư xã.
Hạ Sơn Hải muốn đào tạo Hạ Nguyệt thành người nối nghiệp của ông, vì thay đổi “di chứng hậu du học” của Hạ Nguyệt, ông giới thiệu con gái quen biết với Kỷ Nhược Nam, hi vọng mời vị giáo sư trẻ tuổi này giúp ông thay đổi suy nghĩ của con gái.
Vì vậy, Hạ Sơn Hải dùng một bức thư tiến cử gửi đến đại học Nam Bình để Hạ Nguyệt làm học trò của Kỷ Nhược Nam, tuy nhiên không phải là sinh viên chính thức, nhưng Kỷ Nhược Nam chính thức trở thành người phụ trách cho Hạ Nguyệt khi ở trường.
Hạ Sơn Hải không biết, Hạ Nguyệt kỳ thực cùng Kỷ Nhược Nam đã sớm gặp qua, hơn nữa Kỷ Nhược Nam còn lưu lại cho cô ấn tượng vô cùng không tốt.
Hạ Nguyệt đón nhận nền giáo dục phương Tây về nước điều không thể chấp nhận được nhất là việc xe kéo trên đường phố, cô cảm thấy loại phương thức kéo xe dùng sức người này rất không tôn trọng con người, như là đem con người so sánh giống như trâu ngựa, vì thế cô trước giờ không ngồi xe kéo, đối với người ngồi xe kéo cũng tự nhiên mang theo một phần không thích.
Có ngày cô chạy xe đạp đến thư xã, trên đường gặp phải hai chiếc xe kéo xảy ra tai nạn, phu xe kéo xe té gãy chân, người ngồi trên xe chính là Kỷ Nhược Nam.
Lúc đó cô vẫn chưa biết Kỷ Nhược Nam chính là vị tác giả cha cô một mực khen ngợi, chỉ là thấy cô dáng dấp thanh tú lịch sự giống người có văn hóa, không nghĩ đến làm việc lại như phong kiến không khác biệt.
Vì vậy giễu cợt hắn mấy câu.
Nhưng Kỷ Nhược Nam cũng không phải người bình thường, hắn cho phu xe kéo xe tiền bảo anh ta đi khám bệnh mua thuốc, bản thân thì nói với Hạ Nguyệt, cô đồng cảm với phu xe, nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian.
Tôi cũng không giống cô có xe đạp để chạy, chỉ có thể tiếp tục ngồi xe kéo, nếu cô không muốn tôi ngồi xe kéo, vậy có thể hay không cho tôi mượn xe đạp của cô?
Hạ Nguyệt á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói bản thân hiện tại phải đi đến Sơn Hải thư xã.
Nghe đến Sơn Hải thư xã, Kỷ Nhược Nam đối với thân phận của Hạ Nguyệt có chút phỏng đoán, nhưng cũng không có nói ra.
Hắn tiếp tục lừa gạt Hạ Nguyệt, nói không thể cho mượn xe cũng không sao, chỉ cần cô nguyện ý đạp xe chở hắn đến đại học Nam Bình là được, chắc hẳn do khiến hắn ngồi ít đi một lần xe kéo, cô quyết định trả giá một chút ít thời gian này.
…
Vì vậy Hạ Nguyệt ù ù cạc cạc liền chở Kỷ Nhược Nam, còn đáp ứng đưa hắn đến trường.
Chẳng qua Kỷ Nhược Nam là một nam nhân, Hạ Nguyệt đạp xe chở hắn không bao lâu thì liền bất động, Kỷ Nhược Nam lại hảo tâm đề xuất cùng cô đổi vị trí, hắn đạp xe chở cô.
Lần này bọn họ thuận lợi đến đại học Nam Bình, Kỷ Nhược Nam trước khi vào trường còn cố ý nói với Hạ Nguyệt, cô xem, phu xe xe kéo là sức người, tôi cũng là sức người, nhưng tôi đạp xe chở cô cũng không có liên quan đến cái gì không phải sao, chẳng lẽ tôi với cô giống nhau đều là đang “sỉ nhục” người khác?
Hạ Nguyệt lần này mới phát giác mình bị Kỷ Nhược Nam trêu trọc rồi, muốn tìm hắn tính sổ lại không biết hắn tên gì, cuối cùng đành phải cho qua.
Bởi vì việc này, cô đi thư xã trễ mấy phút, còn bị Hạ Sơn Hải trách mắng mấy câu.
Vì thế có thể tưởng tượng được, khi Hạ Sơn Hải giới thiệu cô với Kỷ Nhược Nam quen biết, biết được thân phận của Kỷ Nhược Nam cô thật không dám tin.
Sau khi cô nhận định Kỷ Nhược Nam là người trong ngoài bất nhất, mặt người dạ thú, mua danh cầu lợi, cha nhất định là bị hắn lừa gạt.
Ôm suy nghĩ vạch trần bộ mặt thật của Kỷ Nhược Nam, Hạ Nguyệt vừa không thuận mắt Kỷ Nhược Nam, lại vừa không thể không nghe lời cha ở bên cạnh Kỷ Nhược Nam học tập.
Kỷ Nhược Nam cũng nhìn ra thái độ của cô, nên đối với cô lúc nghiêm khắc một chút cũng không hạ thủ lưu tình, hai người thường xuyên cãi nhau, bới móc đối phương.
Hạ Nguyệt ghét Kỷ Nhược Nam ngồi xe kéo, Kỷ Nhược Nam nói Hạ Nguyệt “Sao không ăn thịt băm*”.
*Sao không ăn thịt băm (何不食肉糜): chỉ những người thiếu hiểu biết về mọi thứ.
Hạ Nguyệt chê Kỷ Nhược Nam không có phẩm vị, Kỷ Nhược Nam nói hạ Nguyệt nhàn rỗi không có việc gì lại cực kỳ chú ý.
…
Hai người cãi tới cãi lui, cũng dần dần phát hiện ưu điểm trên người đối phương rồi sinh ra hảo cảm.
Sau đó Hạ Nguyệt cùng Kỷ Nhược Nam lại cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, gửi bản thảo văn chương, giúp đỡ bạn bè, học sinh gây chuyện, Sơn Hải thư xã bị buộc đóng cửa, Hạ Sơn Hải vào tù…
Kỷ Nhược Nam luôn ở bên cạnh giúp đỡ Hạ Nguyệt, dẫn dắt cô, rốt cuộc sau khi Hạ Sơn Hải được cứu ra, họ chính thức xác định quan hệ yêu đương.
Từ đây về sau, yêu đương, kết hôn, sinh con, mở lại thư xã, trải qua một đường gian khổ cũng chưa từng buông tay nhau ra.
Bộ phim này với rất nhiều bộ phim dân quốc khác không giống nhau, không có chút gì nội dung điệp chiến* kinh tâm động phách, có cũng chỉ là một đoạn chuyện xưa dưới góc nhìn của hai người Hạ Nguyệt và Kỷ Nhược Nam, lấy sinh hoạt của họ làm đầu mối bày ra một thời đại bình thường lại không không bình thường.
*Điệp chiến: điệp viên, chiến tranh.
Đạo diễn Hình Kiến Nghiệp rất giỏi quay loại câu chuyện giản dị tự nhiên lại liên tục lâu dài này, ông yêu cầu đối với mỗi cảnh quay chính là sinh động, chỉ có sinh động mới có cảm giác.
Mạc Dao và Giang Tề là nam nữ chính mà ông coi trọng, cũng bởi vì sự ăn ý khi hai người họ ở cùng nhau rất phù hợp với yêu cầu của ông.
Hôm nay quay là cảnh nam nữ chính ở trong trường, Hạ Nguyệt muốn mua một quyển sách trong thư phòng của Kỷ Nhược Nam, Kỷ Nhược Nam bày tỏ không bán chỉ cho mượn, nhưng thù lao của việc mượn sách là cần Hạ Nguyệt giúp hắn quét dọn thư phòng.
Hạ Nguyệt không tình nguyện quét dọn thư phòng, đứng ở trên băng ghế lau tủ sách có chút không tập trung, kết quả là bị Kỷ Nhược Nam tiến vào hù dọa, từ trên ghế té xuống trẹo chân.
Mạc Dao hiện tại đứng trên băng ghế, diễn một màn trẹo chân trong thư phòng.
Mắt cô rủ xuống, trong tay cầm giẻ lau chùi cái được cái không, vừa chùi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm tên khốn Kỷ Nhược Nam kia, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nam nhân.
“Cô cứ như vậy quét dọn thư phòng?”
Cô chợt nghiêng đầu, băng ghế bị đạp lung lay một chút, mắt cá chân lắc một cái, cả người đứng không vững từ phía sau ngã xuống.
Một đôi tay ở sau lưng đón lấy cô.
Cảnh này không có buộc dây an toàn, thời điểm Mạc Dao chân chính ngã về phía sau vẫn là có chút sợ hãi, vạn nhất ngã thật khẳng định không nhẹ, nhưng Giang Tề tiếp cô rất vững, cô còn chưa kịp cảm thấy nguy hiểm thì đã được ôm lấy.
“Cắt!”
Kết thúc cảnh này, Mạc Dao nhanh chóng từ trong ngực Giang Tề đi xuống, bên cạnh lập tức có thợ makeup đến hóa trang hiệu ứng mắt cá chân sưng đỏ cho cô ấy.
Giang Tề thu tay trống không lại, không biết ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Mạc Dao mấy ngày nay trốn tránh hắn.
Bình thường không nhìn ra, nhưng mỗi lần quay xong đều rất rõ ràng, giống như hôm nay không phải lần đầu quay xong liền tách ra.
“Chân của em vừa rồi không phải trẹo thật đi.
” Giang Tề đi đến nhìn kỹ.
Mạc Dao một chân đặt ở trên băng ghế, thấy hắn đưa tay muốn đụng không tự chủ rụt lại một chút, lại bị thợ makeup đè lại.
“Nhột sao? Cô Mạc nhịn một chút, lập tức xong ngay.
”
Tay Giang Tề đã thu về, Mạc Dao ngượng ngùng cười, vụng trộm liếc nhìn Giang Tề một cái, không biết hắn có phải hay không nhìn ra.
Hắn sẽ không cho là mình đối với hắn có ý kiến chứ.
Cô chỉ là muốn giữ khoảng cách bạn bè nên có mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa bọn họ.
“Không sao, chân không bị trẹo.
” Mạc Dao hắng giọng nói.
“Không sao thì tốt.
”
Giang Tề mặt không đổi sắc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Mạc Dao, hắn không cần trang điểm lại, liền nhìn thở makeup hóa trang hiệu ứng chân cho cô.
Mạc Dao nhìn một hồi không phát hiện thứ gì, từ trong túi cầm ra hai viên kẹo sữa, chia cho Giang Tề một viên.
“Ăn không?”
Giang Tề nhận lấy, bóc giấy gói kẹo, mỗi lần khi cô làm chuyện gì xấu cảm thấy chột dạ thì sẽ theo bản năng bồi thường cho đối phương, cho kẹo chính là một loại, xem ra cô thật sự là cố ý tránh hắn.
Giang Tề bóc ra giấy gói kẹo không ăn lại đưa trở về, “Em ăn đi.
”
Mạc Dao ăn hai viên kẹo càng cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác chột dạ không giảm mà lại tăng, nghĩ một chút nói: “Anh có gì không thích ăn hả? Đồ ăn vặt tôi để chỗ Tiểu Huyên còn rất nhiều, ngược lại tôi cũng không thể ăn, để quá hạn cũng lãng phí, có thể tặng cho anh.
”
Giang Tề hỏi ngược lại: “Em thích ăn cái gì?”
“Đều là tôi mua, tôi dĩ nhiên đều thích.
” Mạc Dao trong lòng nghĩ, đáng tiếc đều bị tịch thu.
“Vậy thì đều cho tôi đi.
”
“Hả? Đều cho anh…” lòng Mạc Dao âm ỷ đau, tàn nhẫn như vậy sao, tặng hết cô coi như một chút niệm tưởng cũng không có.
“Dù sao em cũng không thể ăn, để quá hạn không phải rất lãng phí sao?”
“Cái đó…Tiểu Huyên em cảm thấy thế nào?” Mạc Dao không tiện nói mình không bỏ được, muốn từ chỗ Tiểu Huyên tìm kiếm sự ủng hộ.
Kết quả Tiểu Huyên một chút cũng không do dự, “Có thể a! Tống tỷ chỉ nói không thể cho chị ăn, chị Dao Dao chị muốn tặng người khác đương nhiên có thể rồi! Kỳ thực em cũng luôn sợ để quá hạn, mấy món đồ ăn vặt kia rất đắt.
”
Không thể cho chị ăn…
Không cho chị ăn…
Lời của Tiểu Huyên đối với Mạc Dao là sự tàn khốc, cô không dãy dụa nữa rồi, tự cam chịu cúi đầu xuống, uể oải nói: “Ok, Tiểu Huyên em buổi tối kết thúc công việc trở về mang đống đồ ăn vặt đó cho Giang Tề đi.
”
Thấy bộ dạng cô như vậy, Giang Tề phiền muộn vì cô cố ý tránh mình cũng giảm đi phân nửa.
Đợi hóa trang xong hiệu ứng, hai người lại vào trường quay.
Hạ Nguyệt phát hiện Kỷ Nhược Nam ôm lấy mình thì thẹn quá hóa giận, kêu hắn buông mình ra.
Mạc Dao trừng mắt một cái hết sức chân thực, vì cô sắp mất đi đồ ăn vặt.
Kỷ Nhược Nam vốn nên ổn định buông cô ra lại diễn hỏng cười một cái.
Đạo diễn lập tức hô cắt, Giang Tề ôm Mạc Dao cũng không buông ra nói: “Xin lỗi, lại lần nữa.
”
Lần hai Giang Tề không có cười, thuận lợi qua cửa.
Hai người lại diễn mấy lần khác góc độ ống kính, cảnh diễn kế chính là Hạ Nguyệt trách Kỷ Nhược Nam hại cô trẹo chân, muốn hắn cõng mình đi.
Lúc đợi diễn, Mạc Dao đứng ở đó chải tóc, Giang Tề đoạt lấy công việc của Tiểu Huyên giúp cô giơ gương.
Mạc Dao liếc nhìn hắn một cái nói: “Anh mới cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy em rất hợp với nhân vật này.
” Giang Tề diễn hỏng là do lúc ấy anh nghĩ đến, Mạc Dao với Hạ Nguyệt kỳ thực rất giống.
.