Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi



Trước khi ngủ, “ông đây” lại lên tiếng: tôi không lãng phí điện, sẽ không chia phòng ha ha ha. (tất cả chỉ là ngụy biện╮(╯▽╰)╭)

Vì vậy đêm đó cứ tiếp tục chung giường chung giấc.

Kỳ Dĩ nhìn người gối bên ngủ đến mức trầm lắng, trong lúc ngủ mơ cọ đi cọ đến rồi lại cọ tới bên người mình, chân duỗi qua, sau đó là cánh tay, cùng đêm qua giống nhau như đúc.

Kỳ Dĩ nhìn khuôn mặt cậu hiếm có trầm tĩnh như vậy, có phải đằng sau khuôn mặt hi hi ha ha đó mới giấu được bi thương sâu đến thế?

***

Hình như có chút mất ngủ, Kỳ Dĩ nhẹ nhàng đứng dậy, mở máy vi tính lên mạng, đi tải xuống cái file âm thanh kia.

Tốc độ tải xuống rất nhanh, file này coi như là hiếm có được Đạm Ngữ đặt tên, có thể thấy được đặc thù cảm tình mãnh liệt. Kỳ Dĩ đeo tai nghe lên, click mở cái file kia ra.

Giọng nói người nọ luôn luôn trong sáng mang theo chút lưu manh đã quá mức quen thuộc, dù cho ở trong thở dốc cùng rên rỉ không có ngôn ngữ có thể nghe ra được những tương tự về giọng điệu. Giữa những hơi thở vào ra, có chút ít hạn chế cùng trúc trắc, về mặt hơi thở có vẻ muốn nuốt còn nôn ra, ngược lại có loại cảm giác rất toàn tâm toàn ý.

***

Quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ngủ thành hình chữ đại(chữ đại: 大) trên giường, Đạm Ngữ đúng lúc trở mình một cái, vạt áo ngủ hất lên tới trên bụng, lộ ra một mảng da trắng nõn, Kỳ Dĩ không khỏi rối loạn hô hấp.

Cái file âm thanh ấy không dài, tổng cộng không vượt quá 2 phút, một câu cuối cùng còn phải bao quát đợt tổng kết: “A Dĩ làm xong kịch thì xóa luôn! Xóa luôn xóa luôn! Đừng để đám trong tổ kịch kia nghe được, cậu trực tiếp làm kịch thì tốt rồi, làm xong nhất định phải xóa đi mau cho ông mày!”

***

Kỳ Dĩ nghe xong, tắt đi file âm thanh rồi đem lưu vào chỗ sâu nhất trong ổ D, trước khi đóng máy vi tính, Kỳ Dĩ lưu ý một chút thời gian gửi đi của mail QQ, nhịn không được lộ ra dáng cười hiếm thấy.

Bò lên trên giường, người nọ ngủ rất sâu rất trầm, Kỳ Dĩ do dự một chút, rốt cục chậm rãi khom người xuống. (á à(ˉ﹃ˉ))

***

Lại vào lúc tỉnh lại ngày hôm sau, Đạm Ngữ cảm thấy mình ngủ giấc này cực kỳ luống cuống, lúc mở mắt ra thì phát hiện tứ chi đều bị người ta giữ lấy, Đạm Ngữ xoay một chút, mình vẫn chưa từ trong lòng Kỳ Dĩ giãy dụa ra, Đạm Ngữ nổi giận: “Tôi thao, hỗn đản A Dĩ cậu tỉnh ngay cho ông mau, tỉnh!”

Kỳ Dĩ thu cánh tay lại, ôm càng thêm chặt.

“Hỗn đản!” Đạm Ngữ mới sáng sớm mà lửa giận đầy tràn, một phen vật lộn mới từ trong khốn cảnh tìm được đường sống, “Nè, lần tới đem ông đây ôm nữa, ông đây phế cậu!”

Kỳ Dĩ vô tội: “Không đem cậu ôm làm gối ngủ.”

“Thao, hỗn đản cậu còn không thừa nhận?!”

Kỳ Dĩ thở dài: “Là cậu ngủ quá bá đạo, không giữ lấy cậu tôi cũng không có cách nào ngủ a.”

Đạm Ngữ nghẹn lời, lôi kéo một chút áo ngủ trượt xuống vai.

***

Kỳ Dĩ tựa ở cửa phòng tắm, nhìn Đạm Ngữ rửa mặt, lúc cậu ta cúi đầu đặc biệt lộ ra một mảng da thịt vùng gáy, ánh mắt Kỳ Dĩ có chút di không khỏi, cái chỗ ấy, đêm qua từng bị nhiều lần lưu luyến qua.

“Nè, cậu đang phát ngốc cái gì a, ông đây đều rửa xong, tới phiên cậu rồi!” Đạm Ngữ đi tới gõ Kỳ Dĩ.

Kỳ Dĩ thu hồi đường nhìn, đi qua đánh răng rửa mặt.

***

Đạm Ngữ bởi chột dạ vấn đề lúc ngủ mà đem vấn đề vứt đi, buổi tối vẫn bị áp chế như thế cợt nhả như thế tới lúc hôm quay về trường học, có điều thói quen gì gì đó đều là chuyện đáng sợ, tỷ như thời gian vài ngày cuối, Đạm Ngữ đã hoàn toàn không cảm thấy tay chân bị ôm là cái chuyện gì không thể chịu được, mộng đẹp nghe theo, ngủ say như cũ.

Đương nhiên về vấn đề vì sao Đạm Ngữ không đem Kỳ Dĩ đuổi về phòng ngủ của ba mẹ cậu ta các loại, Đạm Ngữ tuyệt đối sẽ xù lông nhím mà hỏi ngược lại: “Hỗn đản cậu TMD vì sao không nói sớm a! Bây giờ ông đây đều đã đem người ta ngủ nhiều ngày như vậy rồi, cậu mới đến nhắc nhở thì có tác dụng quái gì đây!”

***

Đợi tới khi kỳ nghỉ dài hạn kết thúc quay về trường học, hai người đã là tình nghĩa chung giường chung giấc rồi. Thật lâu sau đó Đạm Ngữ lại cảm thấy nghi hoặc, rốt cục là cái nguyên nhân gì mình bỗng nhiên cùng với đồ đại hiệp đê tiện như vậy gần gũi chứ?

***

Buổi chiều tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ dài hạn, Đạm Ngữ lật quyển vở ghi chép chờ ai đó tới gặp nhau.

Phúc chốc trước khi tiếng chuông vào học vang lên, người nào đó chạy ào vào phòng học, phanh một tiếng ngồi ở chỗ ngồi sát bên Đạm Ngữ.

“Thao, cậu ăn phải thuốc nổ chắc!” Đạm Ngữ bị dọa nhảy dựng.

Kỳ Dĩ lau một phen mồ hôi: “Vừa mới đi chơi bóng, cho nên bình thường đều là trực tiếp nằm sấp đằng sau ngủ giấc.”

“Vậy cậu hôm nay không ngủ nữa?” Đạm Ngữ cực kỳ nghi ngờ hỏi.

Kỳ Dĩ lắc đầu, moi ra bản phác họa tới bắt đầu làm.

Thao, để ông đây chiếm một chỗ tới chính là vẽ tranh a! Đạm Ngữ căm giận mà nhìn sát vào vở Kỳ Dĩ, lật vài tờ, phía trước rất nhiều tranh vẽ phỏng theo nhân vật và đồ vật manga, ở giữa có rất nhiều bản phác mô hình kiến trúc, xen lẫn mấy tấm phong cảnh, Đạm Ngữ quay đầu: “Cậu học qua?”

“Chưa chính thức học qua, lúc chị họ học tiện thể đi lý giải một chút, “Kỳ Dĩ cầm lại, ngón tay vô thức phất qua mấy chỗ có vết xé rách, “Giết thời gian mà thôi.”

“Sao có mấy trang xé?” Đạm Ngữ cũng đã chú ý tới.

“Ừ.”

Đạm Ngữ cười nhạo cậu ta: “Vẽ hỏng rồi đi hắc hắc.”

***

Lúc tan học, Kỳ Dĩ kéo tay áo Đạm Ngữ: “Cậu chờ lát, tôi đi lấy xe.”

Đạm Ngữ lưng đeo túi sách đứng bên đường.

Kỳ Dĩ đẩy xe đạp đến trên đường cái, tự ngồi lên trên: “Lên thôi.”

Đạm Ngữ hùng hùng hổ hổ đi qua: “Thao thao thao, lúc này sẽ không lại có ai tới post một bài linh tinh chứ!”

“Ngồi xong chưa?”

Đạm Ngữ đỡ lấy ghế xe: “Bắt đầu thôi dũng sĩ.”

Vì vậy Kỳ Dĩ mang theo Đạm Ngữ xe đạp hò hét mà đi, lúc xe giảm tốc độ lại, Đạm Ngữ cả mặt đụng vào lưng Kỳ Dĩ: “Tôi thao lưng cậu sao cứng thế, ôi, cái mũi của ông mày.”

Kỳ Dĩ dừng lại nhìn cậu ta: “Không có việc gì chứ?” Kia một chút ở trên lưng đích xác rất có phân lượng, mũi sẽ không hỏng chứ?

Đạm Ngữ bưng mũi có lời khổ cực: “Không sao không sao rồi, cậu tiếp tục bắt đầu đi.”

“Vậy cậu túm lấy tôi, đừng đỡ ghế xe nữa.”

“Biết rồi, biết rồi, dong dài hệt như bồ ấy a!”

***

Đạm Ngữ đứng ở cửa ký túc xá của mình: “Nè, cậu đuổi theo làm chi?”

Kỳ Dĩ móc ra chìa khóa mở cửa, ở trong vẻ mặt chết đứng của Đạm Ngữ đẩy cửa đi vào: “Tôi dọn ký túc xá rồi.”

Hai người khác của ký túc xá không ở, Đạm Ngữ ngay tại chỗ hô to lên: “A Dĩ cậu nghĩ không thoáng muốn tới ký túc xá của chúng tôi làm lão nhị sao?!”

Kỳ Dĩ lắc đầu: “Không phải lão nhị, là lão tứ, cho nên cậu tụt xuống ngũ rồi.”

“A?!” Đạm Ngữ vẫn chưa phản ứng lại được.

“Lúc xin chuyển ký túc xá tôi đã xem qua danh sách thành viên một chút, tôi chỉ so với cậu lớn hơn mấy tháng, hai vị khác so với chúng ta sớm một năm. “Kỳ Dĩ đem túi sách đặt ở trên giường Đạm Ngữ, bắt đầu sửa sang giường chiếu, “Cho nên cậu bây giờ biến thành lão ngũ rồi.”

Về tồn tại đánh số trong ký túc xá Đạm Ngữ, Kỳ Dĩ là đã từng nghe cậu ta nói qua rồi.

***

Đạm Ngữ sợ run nửa ngày, mới rốt cục phản ứng lại chuyện Kỳ Dĩ dọn tới ký túc xá so với việc cậu xếp thứ mấy ở ký túc xá quan trọng hơn, vội vàng chạy qua hỏi: “Ai, cậu sao bỗng nhiên dọn ký túc xá a?”

“Tôi mấy hôm trước không phải đã nói với cậu rồi?”

Đạm Ngữ đi qua giúp cậu ta trải giường chiếu: “Ai, cậu sao nói dọn là dọn chứ? Trường học cũng không phải chính sách này đi?”

***

Kỳ Dĩ đầu cũng không quay lại: “Tôi chuyển hệ rồi.”

Đạm Ngữ kêu to: “Cái gì? Cậu chuyển hệ rồi?!”

Kỳ Dĩ gật đầu: “Đúng vậy, kỳ thứ hai thì chuyển qua. Cái hệ bây giờ tôi chuyển kia ở ngay đối diện ký túc xá của cậu.”

“Thao, vậy sao bây giờ mới đổi ký túc xá?”

Kỳ Dĩ cách một hồi mới lên tiếng: “Lúc đầu không định đổi, sau lại nghĩ cách chỗ bạn học đồng hệ ở xa quá cũng không tiện, vừa lúc ký túc xá các cậu có giường trống, rồi thì xin qua.”

Đạm Ngữ hài lòng rồi, kỳ thực Kỳ Dĩ dọn qua rất tốt mà, có người cùng ăn cùng ngủ, nhìn xem thân thể này, còn có thể làm một tay khuân vác vân vân. “Ai, hành lý của cậu lúc nào dọn tới? Thao, sớm nói ông đây cũng có thể hỗ trợ a!”

“Tôi sáng sớm không có tiết, cậu vẫn chưa về, nghĩ cậu hẳn là có khóa.”

Giường chiếu của lão đại ở phía trên chéo giường với Đạm Ngữ, còn giường lão tam ở sát bên Đạm Ngữ, Kỳ Dĩ chiếm lấy chỗ nằm cuối cùng, ở phía trên Đạm Ngữ.

***

Đêm hôm ấy bốn người của ký túc xá ra ngoài cổng trường vào nhà hàng nhỏ gần đó chén một bữa, lão đại và lão tam biểu thị hoan nghênh đối với “A Dĩ và A Tứ” và ăn mừng “lão ngũ” quang vinh lên vị.

Trên đường quay về phòng ngủ lão đại nhận một cuộc điện thọa, nhanh chóng chạy vội đi với bạn gái, lão tam bắt chuyện một chút rồi cùng thẳng đến phòng tự học.

Kỳ Dĩ đi đường, bỗng nhiên nói: “Đạm Ngữ, tôi nhận một vở kịch.”

***

“Kịch gì?” Đạm Ngữ tiếp lời, “Ôi, bé con biết ăn cơm ngoài rồi.”

“Cô nàng Lạc Lạc bày ra cái kịch kia.”

“Thao, vậy cũng là kịch của tôi sao!” Đạm Ngữ khinh bỉ, “Có điều Lạc Lạc ra vẻ vẫn là giám sát, lần làm này chuẩn bị đầy đủ hiếm có. Hình như nói cái tiểu thuyết kia cô ấy rất thích, cái gì phúc hắc lãnh tĩnh đế vương công khó tính si tình hiệp khách thụ ha ha, này thuộc tính khái quát khôi hài thế chứ!”

Kỳ Dĩ gật đầu.

***

Đạm Ngữ buông tay: “Dù sao ông đây cũng không nghĩ cô ấy sẽ tìm một hậu kỳ khác, không cần phí công, cải trắng đại hiệp cậu xong đời rồi, cậu bây giờ đã hoàn toàn là sản phẩm đã đóng gói ha ha.”

“Không phải,” Kỳ Dĩ cắt ngang cậu, “Hậu kỳ là lúc cậu nhận kịch tôi đáp ứng Lạc Lạc, tôi nói chính là,” Kỳ Dĩ chậm rãi nói, “Tôi nhận công âm* của cái vở kịch ấy.”

****g tiếng vai công

“Cái gì!” Đạm Ngữ nhảy dựng, “Cậu cậu cậu muốn phát triển hướng CV?”

“Không có,” Kỳ Dĩ lắc đầu, “Chỉ là nhận công âm của vở kịch này, là tôi dùng Mã Giáp đi thử âm.”

╮(╯▽╰)╭

Vậy là ta đã edit xong những đoạn đã làm qua trước khi máy hỏng, lần này làm lại lần thứ 2, thật là chán muốn chết, cuối cùng đã xong.

Next:

“Chúng ta, chơi giả làm thật đi?”

.

.

“Cậu không phải thẳng sao?”

.

.

“… bây giờ tôi còn cơ hội không?”

~oOo~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui