Chúng Ta Của Sau Này


Cây cỏ vào mùa thay lá, bò sát tới lúc thay da, công ty Núi thì thay đổi nhân lực nhanh gọn và róp rẻng đến mức người ta choáng váng.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra nhanh như một cái chớp mắt, không để lại bất kỳ dị nghị nào.

Mọi thứ diễn ra tự nhiên và hợp lý, không hề ồn ào như khi An Nhi lên chức.
Lý Phi từ phòng làm việc đi ra, thái độ trước sau như một, ghét ai vẫn ghét, thương ai vẫn thương.

Người mến cô thì vui vẻ vẫy tay, kẻ ganh cô thì hất mặt làm ngơ.

Đời người mấy khi có cơ hội lên mặt, đợi khi ngã xuống rồi còn ấm ức chưa kịp vỗ ngực tự xưng mới là tiếc.
Mỹ Chi ra đi mang theo thị phi rền vang, phòng hành chính bị chỉnh đốn đến mức sống lưng sắp cong ngược về sau.

Lý Phi thân là trưởng phòng mới, bị chỉnh đến không còn chỗ sửa.

Người có tinh thần thép như Lý Phi cô cũng phải rươm rướm nước mắt mỗi đêm.
An Nhi không giận Lý Phi biết chuyện không báo, chỉ giận cô thà chọn đứng về phe sếp tổng chứ không chịu đến tìm cô bạn bạc trước.

Lý Phi biện bạch là thân bất do kỷ, lời muốn nói chứa đầy ở trong bụng, chỉ là không có cơ hội nói ra.
Người ở phòng hành chính thính tai nhạy mắt, đầu óc linh hoạt, không chuyện gì là không biết, chỉ có muốn biết hay không.

"Qua chuyện này mới thấy sếp tổng đối với bà đúng là một lòng một dạ."
"Vậy sao?" An Nhi cố tình không hiểu.
Lý Phi khinh bỉ phán xét: "Thôi đừng có xạo ke nữa.

Tổng giám đốc của chúng mình thiếu nước đội bà lên đầu thôi."
"..."
"Gần đây tôi khám phá ra được một chuyện.

Thời điểm bà còn phải ôm dự án của công ty TN, phòng thị trường tăng ca liên miên, nhưng chỉ bữa nào bà có mặt thì cả phòng mới có ăn.

Bà nói coi, sếp tổng chính thức theo đuổi bà từ khi nào?"
"Đừng nói đó là trò theo đuổi âm thầm của sếp tổng nhé?"
"Bà hỏi tôi làm gì? Đi mà hỏi sếp á."
Nhắc thì mới để ý.

Bây giờ dùng đầu gối mà nghĩ cũng khoanh vùng được vị đại ca tầng ba rồi.

An Nhi không nhịn được mà cười trộm, cái lão này đúng là lắm trò.
Lý Phi cười haha: "Đủ thấy lão một lòng một dạ với bà chưa?"
"Dăm ba bữa cơm cũng đem ra tính được, con tim bà mong manh vậy hả? Dễ rung động như thế sao không thấy bà có bồ?"
Bị đá vào chỗ đau, Lý Phi muốn ôm ngực mà lăn lộn vài vòng ăn vạ: "Mẹ, người ế không thích bị đề cập đến hạng mục này đâu."
"Hèn gì mãi ế."
"Má.

Cũng không lâu nữa đâu."
"Không lâu cái gì? Chuyển từ hội độc thân sang hội người già neo đơn hả?"
Lý Phi bậm môi nén giận rồi hạ giọng cảnh cáo: "Có tin tôi đưa bà vào hội thương binh liệt sĩ không?"
"..." An Nhi đưa tay ra hiệu OK, rồi khóa miệng lại.
"Mất cả hứng."
"Thôi nào, nói đi, không lâu cái gì?"
"Chinh chiến bấy lâu cũng đến lúc thành gia lập thất rồi."

Thông tin này rất là chấn động nha: "Gì má? Bồ còn chưa có, tính tới chuyện lấy chồng sinh con luôn rồi?"
"Bé bé cái mồm thôi." Lý Phi đưa ngón trỏ lên mỏ, ra hiệu cho An Nhi giảm âm lượng lại.
"Bà có bồ mà giấu tôi hả? Chị em kiểu này chắc nghỉ chơi sớm."
"Mẹ nó, bình tĩnh nghe tôi nói được không.

Mới sắp thôi, chưa có gì chắc chắn hết."
"Đối tượng là ai?"
"Đã bảo chưa chắc."
"Là người trong công ty à?"
Lý Phi nhìn ngang ngó dọc rồi gật đầu.
"Tầng nào?"
"..."
"Tầng một?"
Lý Phi lắc đầu.
"Tầng hai?"
Lý Phi lắc đầu.
"Mẹ nó, tầng trệt ngoài mấy ông bảo vệ ra thì còn ai?"
Lý Phi buộc miệng thốt ra: "Tầng ba cũng có trai mà, sao bà không hỏi?"
"..." An Nhi không nghĩ ra ai ngoài vị lãnh đạo cấp cao kia, ánh mắt kèm biểu cảm trong ngờ vực đến kỳ cục.
Biết An Nhi đang nghĩ gì, Lý Phi tức giận nói: "Bà đây vĩnh viễn không phải là loại người giành kem của bạn."
"Trên đấy ngoài sếp tổng thì chỉ có lão Hồ trưởng phòng pháp lý đã một vợ ba con, bà đừng nói là con trai lão nhé.

Tôi nhớ không lầm nó còn đang bú sữa và đái dầm đấy."
"..." Lý Phi mắng An Nhi ngu ngốc, tiện tay còn vố vào mông cô nàng dăm bảy cái cho hả giận: "Dù lão Hồ có độc thân thì bà đây cũng nuốt không trôi đâu."
"Vậy thì còn ai nữa đâu."
"Thật sự không nhớ ra à? Tầng ba chỉ có hai người họ là đàn ông à?"
Ngẫm nghĩ qua loa, sau đó An Nhi quả quyết gật đầu, đích thị là không nhớ.

"Ngoài sếp tổng ra thì bà còn nhớ được cái gì kể nghe xem?"
"Đây tuyệt đối không phải là người yêu vào là lú."
"Vậy có nhớ ra không?"
"Không."
"..."
Lý Phi chán nói chuyện với An Nhi, xoay người một cái là biến mất luôn.

An Nhi đứng tần ngần ở hành lang rất lâu, sau cùng trong đầu mới hiện lên một cái tên: Phan Thanh?
Sau khi nhận được báo cáo tài chính của công ty Đại Dương trong tháng đầu, Khải Lộc đã nhanh chóng hẹn Hải Vinh ra bàn bạc.

Thuận tiện thế nào còn có nhà đầu tư là tổng giám đốc công ty Núi, đồng thời cũng là giám đốc bộ điều hành phân khu quận B của Buildings.

Giấy tờ hợp tác hầu hết đều nhờ vào sếp Phong thông qua, Đại Dương mới có thể thuận tiện xoay vòng vốn trong thời gian nhanh nhất.
Hải Vinh đối với Trường Phong không hề khách sáo, trực tiếp xem anh như bạn bè đồng trang lứa, nói chuyện thoải mái vô tư.

Về điểm này Trường Phong rất hài lòng, cùng anh bàn chuyện làm ăn vui vẻ thoải mái, không câu nệ tiểu tiết.
Cả quá trình đều là Hải Vinh và Trường Phong nói chuyện, Khải Lộc chỉ ngồi một bên nghe, đến khi đạt được thỏa thuận ký tên cũng chẳng thấy anh mở miệng nói tiếng nào.

"Lộc, cậu hẹn tôi ra là có chuyện để nói mà?"
"Tôi thấy hai người bàn công việc, chen vô thì kỳ."
"Cậu có góp ý gì không?" Ngừng một chút Hải Vinh lại nhắc: "Cái báo cáo tài chính của tháng đầu quá đẹp đúng không?"
Khải Lộc cười trừ, âm giọng nhẹ nhàng: "Quá đẹp là đằng khác."
"Tôi cũng không ngờ là lại đẹp đến như vậy.


Gần đây dự án của Thái Hà đang rút riết, tôi chỉ có thể xem qua sơ bộ, chi tiết thế nào không nắm rõ được."
Trường Phong tiện tay cầm lên xem, chớp mắt đã nhìn ra vấn đề: "Ông chủ như cậu tất trách quá."
Trường Phong truyền tay cho Hải Vinh xem, Khải Lộc đồng thời nói: "Nhà đầu tư cho Đại Dương hầu hết không phải là trong ngành.

Nhìn qua báo cáo với hàng loạt mấy con số bắt mắt thế này chắc ngủ cũng nhe răng."
Vấn đề tuy không lớn, nhưng là bước cản trở đầu tiên, đôi mài Hải Vinh chau lại: "Số quá đẹp cũng là chuyện lớn.

Họ sẽ nghĩ chúng ta khai man để kêu gọi nguồn vốn lớn hơn.

Từ đó gây mất lòng tin với các nhà đầu tư."
"Công ty mới nào cũng vướng phải vấn đề tài chính.

Công ty Núi ngày trước cũng khá chật vật, dù có Buildings chống lưng.

Cậu không cần căng thẳng quá." Trường Phong hớp một ít cà phê, trạng thái rất bình thường.
Khải Lộc gật đầu tán thành, nhưng miệng lại nói khác: "Có điều cái báo cáo này là thật cũng sẽ có người vạch lá tìm sâu.

Hiện hệ thống pháp chế của Đại Dương chưa được cứng cáp, cậu nên đề phòng thì hơn.

Vấn đề tài chính là cốt lõi của công ty, nên giải quyết từ gốc đến ngọn để tránh gây hậu hoạn."
Nghe qua như đang cố ý phản bác lời của mình, Trường Phong không thấy chói tai, ngược lại thấy người này khá nhạy bén: "Vậy theo cậu thì nên giải quyết thế nào?"
"Tôi không tán thành khai man số liệu, nhưng số liệu thật đẹp quá thì cần có bản phân tích cùng với danh sách doanh số chi tiết của từng cơ sở và bộ phận bán hàng.

Kể cả hóa đơn của bộ phận hỗ trợ kỹ thuật cũng phải được tổng hợp kỹ càng."
"Vậy thì phức tạp quá."
"Công ty Núi ngày xưa không làm vậy sao?"
"Đúng vậy, công ty Núi chúng tôi chỉ điều chỉnh tỷ lệ xuất nhập khẩu, cân bằng nguồn cung và nguồn cấp, về mặt hành chính không hề đặt nặng thủ tục rườm rà."
"Nói vậy thì do anh có tài lãnh đạo, hay là do công ty Núi có chỗ dựa lớn?"
Nghe đến đây Trường Phong hơi giận: "Ý cậu là tôi thừa tiền thiếu kinh nghiệm có phải không?"
"Tôi không có ý đó."
Tình hình trước mắt có thể dẫn đến mâu thuẫn, trong thời điểm này mọi mâu thuẫn đều có ảnh hưởng đến lợi ích chung, Hải Vinh liền đứng ra hòa giải: "Đừng cãi nhau nữa, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Chúng ta từ từ bàn bạc."
Trường Phong thấy mình thân là người lớn tuổi nhát ở đây, bất kể tuổi đời hay tuổi nghề đều có thể đẻ ra họ, khoảng cách thế hệ khiến anh và họ không cách nào bắt được tầng sóng, nên lên tiếng giữ hòa khí: "Ý của Khải Lộc tôi hiểu.

Cứ theo đó mà làm, mọi đóng góp chỉ có lợi chứ không có hại."
Cái gì gọi là nhường một bước tiến ba bước, người tên Trường Phong này dùng chiêu đó đi đến mòn cả đường rồi.

Khải Lộc lập tức lên tiếng xin lỗi: "Là tôi quá đáng rồi."
Nói chuyện thêm được một lúc thì tổng giám đốc Phong về trước, chỉ còn lại Khải Lộc và Hải Vinh trong phòng họp.
"Hôm nay ăn phải thuốc súng à? Cả ông Phong mà cậu cũng dám bắn?"
Khải Lộc im lặng hồi lâu, ngồi xem giấy tờ, không có ý trả lời.

Hải Vinh quan sát Khải Lộc kỹ càng, liên hệ vài chuyện gần đây nghe được từ chỗ của Nghi Đình, nhất thời lên tiếng: "Người cậu muốn bắn là tôi à?"
Khải Lộc ngẩng cổ nhìn Hải Vinh ba giây, sau lại cười nụ cười bất đắc dĩ: "Khi không tôi bắn cậu làm gì?"
"Xem như người làm anh này chịu tội thay đi."
"..."
Việc quan trọng đã giải quyết xong, vãn ngày Hải Vinh lái xe mang theo Khải Lộc đến một quán nhậu bình dân, đông nghịt người.


Vừa bước tới cửa quán cảm giác xô bồ, tấp nập, Khải Lộc không muốn vào cho lắm.

"Càng ồn ào càng dễ nói chuyện." Hải Vinh vừa đẩy vai Khải Lộc trực tiếp đi vào.

"Không nhìn ra cậu lại thích mấy chỗ an ninh bất ổn như vậy."
"Cái gì mà an ninh bất ổn?"
Khải Lộc chưa kịp lên tiếng giải thích thì cuối quán đã có một trận chiến máu lửa, đánh nhau toét đầu chảy máu, tiếng mắng chửi hung hăng kịch liệt, người chạy tán loạn cũng có, kẻ hăng máu nhảy vào đánh ké cũng có.

Dân phòng đến nơi thì xe cấp cứu cũng phải đến, vậy mà Hải Vinh vẫn bình chân như vại, kéo Khải Lộc ngồi xuống bàn, tiện miệng gọi một kết bia cùng mấy món nhâm nhi.

"Vậy mà còn nhậu được à?"
"Chuyện bình thường ở huyện.

Đánh nhau có là gì.

Hồi tôi ở bên Mỹ, đằng này uống rượu lắc lư, đằng kia súng bắn đùng đùng cũng chẳng hề hấn gì."
"..."
Từ đầu đã không có hứng thú nhậu nhẹt, gặp thêm cảnh binh đao loạn lạc, máu me bét càng dội trân.

Khải Lộc thật tình không nuốt nổi cái gì: "Nhất định phải nói ở đây hả?"
Nhìn xung quanh, những người còn ở lại vẫn vui vẻ cạn ly, vẻ như từ nãy tới giờ không có chuyện gì xảy ra.

Khải Lộc lắc đầu ngao ngán:
"Cậu thường đến đây lắm à?"
"Cũng không gọi là thường.

Khi vừa về đây cảm thấy cô đơn lạc lõng, tìm chỗ đông người để biết ngoài mình ra xung quanh vẫn còn người sống."
"..." Người bạn này năm xưa là cậu ấm chốn thiên cung, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, để bây giờ không sợ súng gươm vạ lây đến mình.

Khải Lộc sống ở thành phố này bấy lâu, có những việc đến hôm nay mới mở mang tầm mắt.

So với người bảy năm mưới trở về, anh đúng là kém cỏi.
"Được rồi, nói chuyện của cậu đi."
Hải Vinh khui một chai bia, rót đầy vào ly của Khải Lộc, sau đó nhấc ly của mình lên, ra hiệu cạn ly.

Khải Lộc bắt đà làm theo, mồi chwua lên đến bàn thì họ đã xuống ba chai.

Hơi men dần thấm vào người, cả hai người không ai là tiên tửu, ba chai này đã trực tiếp đánh họ bại trận, bắt đầu kê ca.
"Trước đây tôi luôn nghi ngờ Ngọc Lam vẫn chưa quên được em trai của cậu.

Bây giờ xem ra chẳng cần nghi ngờ nữa."
"Cậu đã biết rồi à?"
"Biết thì sao.

Tôi còn biết bản thân không có bất kỳ vị trí nào trong lòng cô ấy."
"Đừng có nản chí.

Tình cũ không rủ cũng đến, đến rồi lại đi.

Tình yêu thật sự thì sẽ ở lại thôi."
Khải Lộc cười chua xót, hốc cạn ly bia đầy, cay đắng của bia rượu làm sao bằng lòng anh tan nát.
"Tôi cứ nghĩ chỉ cần tôi cố gắng nhiều hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn, yêu thương cô ấy nhiều hơn, thì sẽ chinh phục được trái tim cô ấy.

Có lẽ tôi nghĩ sai rồi."
Hải Vinh ngừng uống, nhìn kỹ bộ dạng thảm hại chưa từng thấy của Khải Lộc, đây là kẻ bại trận dưới tay Kiến Ninh sao? Kẻ địch này mạnh như vậy, em trai anh bằng cách nào mà đánh bại được vậy?
"Tâm tư của con gái tôi không hiểu được.

Tôi cũng không bênh vực em trai mình, nhưng cũng không thể xen vào được.


Đều đã là người trưởng thành, việc ai người nấy quản.

Tôi không giúp cậu được."
"Hừm, cậu thì giúp được gì.

Một khi cô ấy đã không yêu tôi, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."
Bình thường Khải Lộc là một người nghiêm chỉnh, đứng đắn.

Rượu vào rồi cũng không quật được anh bê tha, chỉ có dáng vẻ âu sầu là hiện rõ mồn một khiến người đối diện không thể không thương hại.
Im lặng một lúc, hai người tự ai nấy uống, đến quá nửa kết bia, Khải Lộc ngước nhìn Hải Vinh bằng đôi mắt đỏ ngầu, kèm theo gương mặt màu đỏ cháy: "Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?"
"Còn làm gì được nữa? Ngọc Lam nói lời chia tay với cậu chưa?"
"..." Khải Lộc cúi đầu, rồi lại ngẩng cổ dốc ngược chai bia uống cạn, nước bia trào ra ướt đầm cả cổ áo.

"Tôi còn đợi cô ấy lên tiếng à?"
Hỏi ra mới biết, từ khi biết được Kiến Ninh và Ngọc Lam liên lạc với nhau, Khải Lộc vì sợ bản thân sẽ đau lòng khi nghe Ngọc Lam đề nghị chia tay, nên tự mình tránh khỏi tầm mắt cô ấy.

"Cậu làm vậy là sai rồi."
"Nếu làm đúng thì là đến chúc phúc cho cô ấy à?"
Hải Vinh lắc đầu tặc lưỡi: "Người ta chưa đánh mà cậu đã đầu hàng."
"Nói như cậu, nếu cậu đã chắc chắn trong lòng Minh Anh không có cậu, thì cậu sẽ tự động rút lui để giữ lại tôn nghiêm, hay vồ vập tiến tới tranh giành dù biết trước sẽ thua cuộc?"
Phân tích kỹ lời Khải Lộc nói, xong Hải Vinh lại khui hai chai bia mới: "Trước đó không phải rõ ràng là rất tốt sao? Ngọc Lam đối với cậu cũng rất tình cảm mà."
Nụ cười giễu xuất hiện trên môi, không phải cười Hải Vinh nói mây nói gió, mà cười bản thân mình cứ như thằng ngốc: "Khi Kiến Ninh chưa xuất hiện, tôi thấy mình cố gắng.

Khi Kiến Ninh xuất hiện rồi, tôi nhận ra mình cố chấp."
Tàn canh, cả hai đã say bí tỉ, Hải Vinh gọi một chiếc taxi đưa Khải Lộc về nhà, còn bản thân mình thì gọi Phan Thanh cứu viện.

Về đến nhà gà đã gáy năm canh, không muốn làm phiền Minh Anh nên Hải Vinh đã vo mình thành hình cơm nắm trên ghế sofa mà ngủ.

Tờ mờ sáng khi Minh Anh muốn đi vệ sinh mới phát hiện mà mang cho anh một cái chăn, cẩn thận phủ kín hết thân hình to lớn kia, miệng còn lẩm bẩm chê bai kẻ tửu lượng kém còn bày đặt rủ rê người khác nhậu nhẹt.

Mồm thì phàn nàn khe khẽ, tay thì vẫn nấu nước pha cho Hải Vinh một ly trà chanh giải rượu rót vào bình giữ nhiệt.

Miệng cứng lòng mềm.
Hải Vinh đã tỉnh giấc từ lúc nào, nhân lúc Minh Anh lại gần thì kéo tay cô ngã vào ngực mình.

Minh Anh vùng vằng thì bị anh ôm chặt, hơi men hòa vào hơi thở, làm cô muốn xỉn theo.
Qua cơn ngáy ngủ, Hải Vinh mới thỏ thẻ: "Thì ra cảm giác được yêu chính là như vậy."
"Anh nhảm cái gì vậy?"
"Nếu em không yêu anh nữa, em có đành lòng vứt bỏ anh không?"
"Có."
"..."
Hai mắt Hải Vinh nhắm nghiền, miệng không ngừng thủ thỉ: "Xin em đừng vì trả thù anh bảy năm qua mà đột ngột vứt bỏ anh.

Anh rất sợ..."
"Anh nói điên nói khùng cái gì vậy?"
"Hôm nay Khải Lộc nói Ngọc Lam đã bỏ cậu ấy rồi.

Em tuyệt đối đừng như Ngọc Lam."
Minh Anh ngẩng người, bò dậy vỗ vỗ vào má Hải Vinh đôm đốp đến đau điếng: "Anh tỉnh dậy, tỉnh dậy nói rõ cho em nghe chuyện đó nhanh lên.

Ngọc Lam bỏ Khải Lộc khi nào?"
Bị đánh đến tỉnh người, rượu bia trong người tiêu hóa hết, Hải Vinh lồm cồm ngồi dậy dòm giáo giác, rồi lại ôm hai cái má đau đớn: "Em ra tay tàn độc vậy?"
"Anh mau nói đi, là chuyện gì?"
Hải Vinh vắt hết trí nhớ ra kể đầu đuôi ngọn ngành, Minh Anh trong lúc tức giận mà thúc vào ngực anh một cái đến trọng thương.

Anh ôm ngực đầy oan ức: "Là Ngọc Lam bỏ Khải Lộc, đâu phải anh bỏ Khải Lộc, em đánh anh làm gì?"
Minh Anh quê độ cười trừ: "Xin lỗi, nhầm địa chỉ rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận