Chúng Ta Cung Đấu Đi

“Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng sai Vu thái y an thai cho Thư dung hoa, có thể thấy được Hoàng Thượng rất coi trọng thai nhi trong bụng Thư dung hoa. Nếu thực sinh hạ nhất nam bán nữ, liền làm Đại hoàng tử gian nan khổ cực a." Hạnh Chi lo lắng thay nàng phân tích.

Hoàng Hậu cũng không quá mức để ý: "Tuệ thục nghi khi mang thai Nhị hoàng tử lúc đó chẳng phải Vu thái y một tay chiếu ứng, cuối cùng rơi vào cái kết cục gì ngươi cũng nhìn thấy. Bổn cung nhìn tính tình Thư dung hoa kia yếu ớt, có thể bình an sinh hạ hoàng tử cũng không dễ dàng, nghĩ lâu dài vậy làm cái gì. Huống hồ, một đứa bé do Thư dung hoa nho nhỏ sinh ra, thì sau này tranh khí như thế nào?"

"Nương nương nói rất đúng." Hạnh Chi thu lông mày liễm mắt, "Hoàng Thượng tối nay lật bài tử của Trương quý phi, lại nghỉ ở Lan Tâm đường Thư dung hoa, ngày mai trong Cảnh Nhân cung, tám phần lại có một phen giương thương múa kiếm."

"Ngươi nha, quá coi thường Trương quý phi kia.” Hoàng Hậu nhìn ngang qua Ninh Tú cung, đèn cung đình giống như ánh sáng ngọc: "Nếu nàng thực thiếu kiên nhẫn như vậy, không có vài thủ đoạn phần bất động thanh sắc(không có biểu hiện gì, không có động tác gì, không có lên tiếng...), Hoàng Thượng cũng sẽ không sủng ái nàng nhiều... năm thế này. Nhưng lần này rốt cuộc là chiếm ân sủng của nàng, Thư dung hoa cũng không biết là hạnh hay là bất hạnh."

"Phải, nô tỳ cảm thấy mệnh cách của Thư dung hoa cũng rất kỳ lạ, lúc đầu té xuống nước đúng lúc Hoàng Thượng nhìn thấy, dù chưa tra ra hung thủ nhưng tốt xấu cứu đúng lúc nên tánh mạng không sao, lần thứ hai bị Mai canh y kia hãm hại thê thảm lại có Hoàng Thượng làm chứng cho nàng, cho đến lần này cũng phát hiện thập phần đúng lúc, mỗi lần đều là hóa hiểm vi di (化險為夷 biến nguy thành an), tuy là vô tình, lại không khỏi quá mức trùng hợp." Hạnh Chi tinh tế phân tích một phen, cảm thấy thập phần thần kỳ.

"Theo ngươi phỏng đoán như vậy, đơn giản là hai giả thiết, một là Thư dung hoa này chân chính là người ngốc có ngốc phúc, hai đó là phía sau nàng có người che chở, là Thục phi nuôi phải con bạch nhãn lang (sói mắt trắng, vong ơn phụ nghĩa), hoặc là Trương quý phi làm cho nàng và tỷ muội Thục phi trở mặt với nhau, địa vị ngang nhau, đều không quan hệ đến bổn cung." Sắc mặt Khương hoàng hậu như nước: "Đi nhanh hơn chút, Đại hoàng tử ở Cảnh Nhân cung chờ, bổn cung vài ngày chưa thấy nó, trong lòng rất nhớ."

Mấy câu cuối cùng kia của kia Lâm chiêu dung làm nàng để tâm, nếu Kỳ quý tần này thật không giống thoạt nhìn thuần lương lãnh diễm vậy, vậy mới khó giải quyết. Nàng mặc dù thế lực không đủ so với mình, nhưng nàng có ngày sẽ trở thành nanh vuốt đối phương, sẽ hung hăng cắn chính mình một ngụm.

Đã như vậy, thu dùng mới là hành động tốt nhất: "Hạnh Chi, an bài Bình Nhi điều tra thêm Kỳ quý tần, chính là năm đó Lục chiêu nghi bị tội thất sủng, Kỳ quý tần đẻ non, cùng với một loạt việc liên quan. Lúc trước vẫn chưa tra ra nguyên cớ, lúc này mấy chuyện xung quanh Kỳ quý tần cẩn thận tra cho bổn cung, bổn cung vẫn không tin, dù nàng có thông thiên bổn sự, cũng sẽ không để lại chút dấu vết gì."

"Nô tỳ tuân mệnh."

Vu thái y thái độ làm người công chính lão thành, trong cung hầu hạ cũng có vài thập niên, danh tiếng vẫn đều tốt lắm, Chu Anh đối với việc Hoàng Thượng an bài tất nhiên là hết sức hài lòng. Đợi chúng phi tần đều rời đi Lan Tâm đường, Gia Nguyên đế phân phó rửa mặt chải đầu thay y phục, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nàng ở một bên phồng miệng, tròng mắt xoay chuyển.

"Hôm nay thái y nói thân thể nàng cũng không đáng lo, trẫm liền biết, ái phi lại bướng bỉnh."

"Hoàng Thượng thực anh minh, tần thiếp không thích mùi vị chua này, mấy lần dùng thuốc liền đem chén thuốc trộm rót vào chậu hoa rồi làm bộ nhíu mày đã uống hết, đã lừa gạt Bách Hợp Lục La các nàng." Chu Anh biết thái y bắt mạch liền có thể phát giác nàng vẫn chưa dùng dược, cho nên đã sớm chuẩn bị lời kịch ứng đối.

"Tuy là hành động tùy hứng, lần này cũng là may mắn tránh được một kiếp. Nhưng về sau không được bướng bỉnh như vậy, Vu thái y chuẩn bị thuốc dưỡng thai, nhất định phải dùng đúng hạn." Khuyết Tĩnh Hàn nửa là cảnh cáo nửa là sủng nịch nói.

"Tần thiếp tuân chỉ." Chu Anh cười phúc thân, trong lòng lại không một chút lo lắng, lần này Gia Nguyên đế bất quá là bởi vì quý trọng hoàng tự, nàng nửa điểm cũng sẽ không sao. Nàng hôm nay tâm tình vô cùng tốt, bỏ cũ thay mới Uông thái y không có hảo ý cùng thành công đem mọi hiềm nghi lên người Kỳ quý tần, hai sự kiện này đủ để làm nàng nhẫn nại nói lời hay ý đẹp ứng phó điều tra của Hoàng Thượng. Về phần có thể hay không bắt được Kỳ quý tần, tự nhiên không cần nàng - dung hoa nho nhỏ này nhúng tay. Nàng chỉ cần đùa giỡn tính tình, tận chức tận trách làm sủng phi mười tháng, đem cái bọc nhỏ trong bụng bình an sinh ra là được rồi.

Gia Nguyên đế giai nhân kéo qua: "Gần đây là càng lúc càng bướng bỉnh, làm sao còn có nửa phần thuận theo lúc trước."

Lời nói này như là bất mãn, kỳ thật bằng không. Chu Anh nương chuyện mang thai liền biểu hiện ra nghịch ngợm cùng yếu ớt, là vì lo lắng Khuyết Tĩnh Hàn lại cân nhắc tâm tư thôi.

Thục phi mất con, Trương quý phi bị người hãm hại suýt nữa sanh non, trong lòng Hoàng Đế đối với hậu cung lạnh vài phần. Thêm nàng là muội muội ruột của Thục phi, dung mạo tất nhiên là có vài phần tương tự, tính tình Thục phi vốn rất ít biểu hiện ra mặt, nếu nàng còn như lúc trước kia bộ dáng thuận theo, Gia Nguyên đế khó tránh khỏi lòng nghi ngờ tâm địa nàng thâm trầm giống Thục phi. Mà bị chẩn ra có thai là thời cơ vừa lúc tốt, nàng vừa lúc mượn cơ hội sửa đổi tính, trở nên rực rỡ yếu ớt hơn, có thể bỏ qua ngờ vực vô căn cứ của Hoàng Thượng, có năng lực không bị phát giác khác thường, có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Vì bận tâm thân thể của nàng, Gia Nguyên đế cũng không làm chuyện gì không đứng đắn, hai người khó có được lúc đắp chăn tinh khiết nói chuyện phiếm.

"Tình trạng bụng trướng đã tốt chút nào chưa?" Gia Nguyên đế quan tâm mở miệng.

Chu Anh linh hoạt rút vào trong lòng ngực của hắn, cầm lấy tay Khuyết Tĩnh Hàn chụp lên bụng của mình, làm nũng nói: "Hoàng Thượng thay tần thiếp xoa xoa, tần thiếp liền thư thái."

Gia Nguyên đế cũng không sinh khí, theo tiểu tâm tư của nàng thì như thế nào?

Bàn tay Khuyết Tĩnh Hàn dày rộng khô ráo, cách xiêm y ngủ vuốt ve bụng của nàng, chậm rãi lại ấn lại xoa, lực đạo nhẹ nhàng, làm cho nàng thoải mái thở dài.

"Trẫm nhìn nàng ngày xưa cũng không cả gan làm loạn như vậy, hiện giờ mang thai đứa nhỏ của trẫm, lại hoạt bát rất nhiều." Hắn thản nhiên ở nàng bên tai mở miệng.

Chu Anh lè lưỡi liếm chỗ mẫn cảm ở cổ hắn, cười đến thập phần giảo hoạt: "Hoàng Thượng không thích tần thiếp hoạt bát chút sao?"

Vừa nghịch ngợm lại vô tình khiêu khích làm Gia Nguyên đế có chút người nóng miệng khô, lúc đầu hắn đối với Thư dung hoa có chút cố kỵ, nhìn mềm mại như Thục phi lúc trước, rốt cuộc không muốn đi vào vết xe đổ, sủng nàng nhiều hơn.

Nàng đang có mang, tính tình cũng không giống lúc trước trầm tĩnh, nghịch ngợm, nhanh nhẹn hơn, tuy có chút yếu ớt, nhưng rốt cuộc không phải là đại sự gì. Hắn ngược lại nhìn thuận mắt rất nhiều, tính tình trong sáng như vậy, sủng ái nhiều chút, tất nhiên là cũng không sao.

"Ái phi hoạt bát hơn trẫm tất nhiên là thích. Thái hậu từng nói khi có mang trẫm tính tình cũng đại biến, từ trầm tĩnh trở nên sống động rất nhiều, là do mang thai trẫm liền làm rất ầm ĩ. Lần này ái phi lại cùng Thái hậu năm đó không khác nhiều, nghĩ đến nguyên nhân cũng là đứa nhỏ trong bụng bướng bỉnh." Có lẽ là phần này tương tự, làm cho hắn đối với đứa nhỏ trong bụng nàng cũng coi trọng vài phần.

Trong lòng Chu Anh yên lặng khinh thường, trùng hợp này chỉ do nói hùa, ôm lấy cổ của hắn, lúm đồng tiền như hoa: "Đứa nhỏ trong bụng tần thiếp đúng là bướng bỉnh giống Hoàng Thượng, chờ ngày sau sinh ra tần thiếp nhất định phải giáo huấn cẩn thận."

Khuyết Tĩnh Hàn thiếu chút nữa kiềm chế không được, lại rốt cuộc nhịn xuống phần xúc động này: "Ái phi đây là đang ghét bỏ trẫm?"

"Tần thiếp nào dám?" Chu Anh cũng không dám làm hắn khống chế không nổi, đến lúc đó khó chịu là chính mình, thấy được rồi thì thu lui về tư thế an toàn.

Hắn trấn an vỗ vỗ nàng: "Đêm đã khuya, ái phi hôm nay cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi đi."

Cứ như vậy, vô tri vô giác câu dẫn, hắn liền thật sự bất chấp mọi chuyện.

Ngày thứ hai Gia Nguyên đế phân phó nàng không cần phải đi Cảnh Nhân cung thỉnh an mới đi vào triều, nếu lúc trước, nàng tất nhiên là ngoan ngoãn đi thỉnh an. Nhưng nay nàng mang long duệ, lại được sủng ái thâm sâu, tính tình cũng thay đổi chút, phải thị sủng mà kiêu một phen, liền thản nhiên trở mình an tâm tiếp tục ngủ.

Tâm tình Gia Nguyên đế không tồi, dọc theo ngự hoa viên đi tới điện Thái Hòa.

"Thôi Vĩnh Minh, Hoàng Hậu bên kia có động tĩnh gì?"

"Hoàng Thượng anh minh, Hoàng Hậu nương nương có lẽ là nghe ra huyền cơ trong lời nói Chiêu dung nương nương, lúc nửa đêm liền sai thị nữ Bình Nhi đi thăm dò." Thôi Vĩnh Minh xoay người bẩm báo: "Còn có một việc lạ, tiểu nhân cố kỵ thân mình dung hoa chủ tử, lúc nãy ở Lan Tâm đường vẫn chưa bẩm báo."

"Chính là Uông Viễn Trọng bị người nửa đường chặn giết?" Gia Nguyên đế mở miệng, tựa hồ đã nghĩ đến.

"Hoàng Thượng anh minh, đêm qua lúc thị vệ áp giải Uông Viễn Trọng đi phủ tông nhân, mới xuất cung đi vào đường nhỏ liền nghênh đón một đội sát thủ hắc y, bọn thị vệ liều chết mới che chở trốn ra một hai người, còn lại, liền giống Uông Viễn Trọng, máu tươi lênh láng." Bộ dạng Thôi Vĩnh Minh phục tùng bẩm báo.

Gia Nguyên đế cau mày ngại huyết tinh: "Ngươi hiện giờ làm nô tài càng ngày càng tiền đồ, chỉ là một phạm nhân đều coi không xong. Chuyện này liền để Hoàng Hậu đi thăm dò đi, có thể hay không tra ra vài thứ, để xem bản lãnh của nàng."

"Lời này của Hoàng Thượng làm nô tài càng ngày càng hồ đồ." Thôi Vĩnh Minh hầu hạ mười mấy năm, tự nhiên hiểu giờ phút này nên xu nịnh một phen: "Nô tài ngu dốt, không kịp một phần vạn tâm tư Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng chỉ điểm."

"Hoàng Hậu của trẫm nếu là trí tuệ, tra được trên đầu Kỳ quý tần, bất quá là thay chính mình loại trừ chướng ngại vật, nếu tra không ra nguyên cớ, Kỳ quý tần này liền như cái đinh tồn tại trong mắt nàng, coi như thay trẫm kiềm chế Hoàng Hậu một chút, dù sao trẫm cũng không tổn hao gì." Trên mặt Gia Nguyên đế không có ý cười: “Nhưng vô luận như thế nào, hai thai này của Trương quý phi cùng Thư dung hoa, không thể lại có tổn thất, ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm chút."

"Nô tài tuân chỉ." Thôi Vĩnh Minh hiểu tâm tư Hoàng đế, hậu cung này đấu tranh ra sao cũng không tính, Hoàng Thượng hiện giờ đem điểm mấu chốt mở ra, việc thương tổn hoàng tự, tất nghiêm trị không tha.

"Hôm nay là mười ba tháng chín?" Gia Nguyên đế tính ngày: "Trẫm nhớ rõ mẫu hậu đề cập qua, năm đó ngày mười ba tháng chín được phụ hoàng phong làm Hoàng Hậu. Thôi Vĩnh Minh, hạ triều nhắc nhở trẫm đi bồi bồi Thái hậu lão nhân gia."

"Vâng, Hoàng Thượng."

Trong Cảnh Nhân cung, phi tần kiễng chân trông chờ xem kịch vui nghe Thôi công công truyền chỉ, mỗi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp lúc trước nhìn Thư dung hoa này rất quy củ, nhưng nay đã hoài thai thì ngang ngược kiêu ngạo rất nhiều, quả nhiên là mẫu bằng tử quý." Lâm chiêu dung dùng khăn che miệng, nói với hoàng hậu.

"Thư dung hoa hôm qua chấn kinh, Hoàng Thượng đau lòng con nối dòng, không đến thỉnh an tất nhiên là phải làm, Chiêu dung muội muội cũng phải để ở trong lòng.” Hoàng Hậu quả thật không để ý, hậu cung không sợ ngươi ngang ngược kiêu ngạo, ngang ngược kiêu ngạo là lúc thất sủng. Sợ là sợ chó không sủa cắn người khó lòng phòng bị.

Kỳ quý tần cũng mở miệng: "Nương nương dày rộng nhân từ, tất nhiên là sẽ không so đo cùng Thư dung hoa, sao Chiêu dung muội muội lại không chấp nhận được dung hoa muội muội? Nàng hiện giờ mang long duệ, tất nhiên là so với ta và muội đều tôn quý hơn, còn có ý chỉ của Hoàng Thượng, không đến thỉnh an cũng là suy nghĩ vì hoàng tự, mong rằng Chiêu dung muội muội phóng khoáng tâm tư, đừng so đo cùng Dung hoa muội muội."

Lâm chiêu dung không nói lại một câu, nàng hôm qua ở Lan Tâm đường bỏ đá xuống giếng một phen cuối cùng bất quá là nghĩ muốn cho chính mình một cái trong sạch, trở về nghĩ lại một phen càng cảm thấy chuyện Kỳ quý tần sanh non có điểm không đúng, mà sườn nhị phẩm quý tần sâu không lường được.

"Quý tần nương nương với chuyện này, lúc trước quý tần nương nương phúc khí so với ai khác đều thâm hậu, một lần là ba thai liền cành, tất nhiên là sẽ không hâm mộ dung hoa muội muội phần vinh hạnh đặc biệt này, nhưng tần thiếp hâm mộ thật sự." Lời nói này của Lâm chiêu dung có thể nói là giết người không thấy máu, uy hiếp thẳng thừng Kỳ quý tần.

Trên mặt nàng lại chỉ hiện lên một tia thê lương, phảng phất như cố ý muốn cho trường hợp lạnh xuống, cũng không nói tiếp, ngồi lẳng lặng.

Hoàng Hậu thấy thế liền đứng dậy: "Được rồi, bổn cung nhìn trời lúc này, hôm nay Thái hậu cũng tụng kinh xong rồi, mọi người theo bổn cung đi thỉnh an lão nhân gia đi."

Thái hậu yêu thích yên tĩnh, thỉnh an ngày bình thường dặn dò là có thể miễn, nhưng Hoàng Hậu nhớ hôm nay Gia Nguyên đế sẽ đi Thọ Khang cung, cũng có phần tâm tư, mang theo chúng phi tần chờ ở cửa cung Thọ Khang, chờ thái giám đi vào thông truyền.

Trương quý phi lớn tháng, sớm không thích hợp đi ra đi lại, Thái hậu không muốn thấy các nàng, cũng không muốn làm Hoàng Hậu mất mặt mũi, tuyên mọi người vào điện.

Hoàng Hậu cầm đầu, chúng phi tần ấn phân vị cao thấp sắp xếp tự vấn an, Thái hậu liền gọi người chuẩn bị ghế.

"Làm khó Hoàng Hậu còn thường xuyên nhớ rõ đến xem ai gia, thật là có tâm." Thái hậu mặt mũi cười hiền lành, trên tay vẫn vân vê phật châu: "Ai gia nghe nói chuyện Thục phi, thật sự đau lòng, nói vậy Hoàng Đế cũng cực kỳ thương tâm. Cũng may Thư dung hoa vì Chu gia cãi khẩu khí, ai gia ngóng trông một thai này của nàng có thể an thuận bình thản."

"Là con dâu quản lý lục cung không tốt, làm Thái hậu lo lắng, là con dâu đắc tội.” Hoàng Hậu làm xong đại lễ, đem toàn bộ khuyết điểm vào trên người mình.

Ở đây lại đều có thể nghe ra châm chọc trong lời nói của Hoàng Hậu nương nương, khi Thục phi cùng Trương quý phi gặp chuyện không may là lúc Hoàng Hậu đang tĩnh dưỡng vì bệnh nặng, vẫn chưa xử lý lục cung, làm sao có thể chịu tội vừa nói? Bất quá là ngoài sáng ngầm phủi sạch quan hệ việc này với mình mà thôi.

Thái hậu nào có nghe không ra trong lời nói của nàng, chỉ lấy một bộ diêu trong hòm bên cạnh trên bàn trà, đưa cho Vân Cẩm: "Bộ diêu phượng hoàng ngậm hoa mẫu đơn này là khi ai gia được phong làm hoàng hậu, tiên đế tự mình ban thưởng, hiện giờ ai gia chuyên tâm lễ Phật, đối này đó thật cũng không quá mức để bụng, liền ban cho Hoàng Hậu đi. Bộ diêu ngụ ý cát tường, ai gia ngóng trông có thể bảo hộ ngươi một phần, không cần yếu đuối như vậy. Ngươi hiện giờ là hoàng hậu Đại Tề, nên làm gương cho phụ nhân trong thiên hạ, nếu luôn nghĩ muốn như ai gia - lão bà tử dược bất ly thân này, vậy cũng không có cách nào khác phân ưu cho Hoàng Đế."

Bộ diêu phượng hoàng ngậm hoa mẫu đơn

Lời này của Thái hậu cũng hàm nghĩa thiệt nhiều tầng, Hoàng Hậu lại giống như chỉ nghe phần hảo ý kia, đứng dậy tạ ơn, hết sức trịnh trọng tiếp nhận bộ diêu kia, trên mặt vui sướng vô hạn: "Thần thiếp nhất định cẩn tuân lời mẫu hậu dạy bảo."

Trong đại điện Thọ Khang cung, một cảnh bà tức (mẹ chồng – nàng dâu) hòa hợp.

Lúc này, cửa cung đến tiếng thái giám truyền báo: "Hoàng Thượng giá lâm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui