Chúng Ta Cung Đấu Đi

"Nương nương, ngài không thể như vậy a, đó là không nhìn lại chính mình, cũng phải lo lắng tiểu hoàng tử trong bụng a." Hạnh Chi nhìn bữa trưa đưa tới, chủ tử nửa phần chưa động, có chút sốt ruột,"Khương đại nhân mặc dù người đang trong ngục, nhưng Hoàng Thượng vẫn không có hạ lệnh nghiêm trị, nương nương nếu nghĩ muốn xoay người cứu Khương đại nhân, lợi thế duy nhất đó là hoàng tử trong bụng."

Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt, vô cảm: “Phụ thân bổn cung bị hạ tù, hiện giờ cậu, thúc bá cũng đều liên lụy trong đó, trong ngục thấp hàn khó nhịn, vài vị trưởng bối cũng không biết bị dày vò ra sao, bổn cung làm sao nuốt trôi?"

"Nương nương nếu là lo lắng cho trưởng bối đại nhân, càng phải chú ý thân thể của mình, lúc nãy nô tỳ đem thuốc dưỡng thai này hâm nóng một lần, nương nương mau uống đi." Hạnh Chi trước dùng thìa thử xong, độ ấm vừa đủ không bị phỏng, cũng không khác thường mới đưa tới.

Hoàng Hậu nhìn thở dài: "Hạnh Chi, hiện giờ bên người bổn cung cũng chỉ còn lại ngươi, làm khó ngươi, nhiều lần đều phải thử độc cho bản cung."

"Nương nương đối xử nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ hầu hạ ngài tất nhiên là phải làm." Trong lòng Hạnh Chi lên men, cúi thấp đầu xoay người cầm chút mứt hoa quả lại đây, "Nương nương, nô tỳ vẫn nhớ rõ trước đây, mới trước đây chủ tử luôn rất bướng bỉnh, không nghe lời của Khương đại nhân, mang theo nô tỳ giả dạng làm gã sai vặt chạy ra phủ. Khi đó chủ tử luôn rất vui vẻ, mỗi ngày đều cười, vê đồ chơi làm bằng đường cùng nô tỳ, cùng nhau gấp giấy diên. Sau chủ tử vì Khương đại nhân, tự nguyện xin đi giết giặc gả cho đại hoàng tử, nô tỳ còn khuyên chủ tử. Nhưng chủ tử không nghe, nói huynh trưởng vì Khương gia một lượt lên chiến trường, chính mình cũng nên vì Khương gia ra một phần lực. Sau đại hoàng tử làm Hoàng Thượng, chủ tử cũng thuận lý thành chương đã trở thành hoàng hậu nương nương."

Rốt cuộc nhịn không được, nước mắt Hạnh Chi rơi vào trong đĩa mứt hoa quả: "Nhưng nương nương, từ khi đó, ngài rất ít tươi cười. Hoàng Thượng đối đãi ngài cũng không thân dày như trước, Trương quý phi đối với chủ tử ngài cũng càng ngày càng không tôn kính, trọng trách hậu cung này cũng càng ngày càng nặng."

"Nô tỳ mấy năm nay nhìn chủ tử ngày đêm làm lụng vất vả, mỗi khi đêm đã khuya đều không thể đi vào giấc ngủ. Nhưng mặc dù là như vậy, Hoàng Thượng vẫn bất mãn với ngài, với đại hoàng tử. Nương nương ngày đêm lo lắng Trương quý phi mơ ước vị trí của chủ tử, liều mạng chịu đựng, thận trọng tìm cách, nhưng chủ tử, nô tỳ vẫn nhìn ở trong mắt, đau lòng vì ngài."

Trên mặt Hoàng Hậu luân phiên bất đắc dĩ, đau đớn cùng buồn bả: "Hạnh Chi, mấy năm nay vẫn cùng bổn cung, cũng chỉ có ngươi. Từ nhỏ, bổn cung liền không thông minh, nữ công cũng không xuất sắc, thi họa am hiểu một chút, có lẽ là kế thừa tổ mẫu. Tổ mẫu nói qua chuyện xưa của cô cô của bà cho bổn cung nghe, khi đó nàng phong hoa tuyệt đại, lại tới gần ba mươi vẫn chưa xuất giá. Mãi cho đến gặp gỡ thế tổ hoàng đế cải trang vi hành, mới trở thành một đoạn giai thoại."

“Bổn cung khi còn bé thập phần hâm mộ, ảo tưởng cũng có thể gặp gỡ người đàn ông như thế tổ hoàng đế vậy, đối đãi bổn cung toàn tâm toàn ý. Mãi cho đến khi gả cho Hoàng Thượng, nến đỏ đêm hôm đó cháy hết, Hoàng Thượng mặc cát phục đỏ thẫm, phảng phất lây dính hồng trần. Sau hôn lễ vẫn đối xử với bổn cung ôn nhu như nước, chưa bao giờ có nửa điểm chỉ trích. Bổn cung liền khờ dại nghĩ, cũng gặp được người coi bổn cung là duy nhất như thế. Mặc dù sau đó Hiền phi vào phủ, bổn cung cũng không có để vào mắt.” Hoàng Hậu khẽ cau mày đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch, lập tức cầm viên mứt hoa quả, "Coi đó là tiên đế tứ hôn, Hoàng Thượng bất đắc dĩ mới thú, Hoàng Thượng vẫn đối đãi như lúc đầu, Hiền phi này cũng bất quá là người đi ngang qua sân khấu mặt mà thôi. Cho đến khi Trương quý phi, Thục phi cũng vào phủ, bổn cung mới rốt cục ý thức được, bổn cung không có phúc phần như tổ tiên vậy."

"Nhưng bổn cung níu kéo một tia ảo tưởng cuối cùng, bổn cung biết làm Hoàng Hậu, bổn cung ngày sau còn có thể trở thành thái hậu, đứa nhỏ của bổn cung cũng sẽ trở thành thái tử."

"Lần đầu tiên mang thai, bổn cung rất cao hứng, ngày ngày ngóng trông sinh tiểu hoàng tử cho Hoàng Thượng. Nhưng trước khi tới ngày sinh, bổn cung mới biết được đứa nhỏ này yếu ớt như vậy, cùng bổn cung vô duyên. Đại hoàng tử mặc dù không phải bổn cung sinh, bổn cung lại coi nó như chính mình sinh ra, có lẽ vì nhớ thương đại hoàng tử chưa từng thấy qua thế giới này đã qua đời. Lúc đó bổn cung rất to gan a, ngay cả việc treo đầu dê bán thịt chó đều làm ra được, bất quá là ỷ vào Hoàng Thượng ngày sau đăng cơ muốn mượn thế lực Khương gia thôi. Cho đến giờ này, bổn cung lại có mấy phần can đảm này?"

"Thôi, nhiều lời vô ích, Hạnh Chi ngươi đi xuống trước đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi."

Hoàng Hậu mỏi mệt phất phất tay, Hạnh Chi lặng yên không một tiếng động lui ra.

"Hạnh Chi cô cô, ngài đây là làm sao vậy?" Phụ trách vẩy nước quét nhà ngoài sân, tiểu thái giám thấy nàng đi ra, trên mặt toàn là nước mắt, ân cần hỏi han.

Hạnh Chi lau nước mắt, hít hít cái mũi mới miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy mùa đông năm nay so với năm rồi kéo dài rất nhiều, hiện tại mới có chút ngày xuân."

Đang nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến tiếng thái giám thông truyền: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Hạnh Chi vỗ vỗ bả vai thái giám kia: "Mau tìm Sở Nhi vào điện hầu hạ nương nương!"

Khi Gia Nguyên đế cùng Kỳ quý tần tiến vào trong điện liền nhìn thấy Hoàng Hậu đang dốc lòng ở bên bàn sao kinh Phật, mặc lên người một thân hoa phục long phượng trình tường màu vàng, vẫn mang theo phong phạm mẫu nghi thiên hạ trước đây.

"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng." Nàng hơi hơi phúc thân mình thỉnh an.

Sắc mặt hoàng đế cũng không tốt, thản nhiên mở miệng: “Hoàng Hậu ngồi đi, hôm nay trẫm lại đây, là có chút chuyện muốn hỏi nàng. Kỳ quý tần, nàng hồi cung đi, tất cả mọi người lui ra, trẫm có chuyện nói riêng với Hoàng Hậu."

Trong mắt Kỳ quý tần hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng đành phải phúc thân, lập tức lui ra.

Chạng vạng đầu mùa xuân ánh sáng nhu hòa, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa tà tà chiếu vào trong đại điện, đem thân ảnh đế hậu hai người kéo rất dài. Khương hoàng hậu thất thần nhìn, cúi đầu mở miệng: "Hoàng thượng mới vừa đến bên ngoài cửa cung, trong lòng nô tì còn từng hiện lên một tia vui sướng. Bất quá cũng chỉ có chợt lóe mà thôi. Hoàng Thượng tới nơi này, đó là biết hết thảy chân tướng phải không?"

Gia Nguyên đế nhìn Hoàng Hậu, thê tử kết tóc của hắn, năm đó vì chèn ép thế lực lão Tam, cho nên mới cùng Khương gia đám hỏi, cưới người phụ nữ này.

Trong đầu đột nhiên liền nhớ lại cảnh tượng ngày đại hôn lúc trước của hai người, lúc đó hắn mới mười bảy tuổi, so với hoàng tử khác đã sớm hiểu quyền thế, sớm có quyền lợi hơn, cũng càng sớm trở nên có lòng tham. Cho nên hắn cưới người phụ nữ này, cưới thế lực Khương gia.

Trong lòng dù chưa có bao nhiêu cảm tình, nhưng hắn tự nhận không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, nếu nàng không có rất nhiều động tác sau này, Khương gia cũng không có dã tâm bừng bừng, có lẽ, nàng cũng không thất thế như thế.

"Trẫm đã biết." Gia Nguyên đế bước chậm, đến bên cạnh nàng, nhìn thấy chữ viết sao chép kinh phật rất đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, “Thư pháp Hoàng Hậu tiến bộ rất nhiều, nhất mạch truyền thừa của Huệ Thục Hoàng Hậu của thế tổ hoàng đế năm đó."

"Nhưng sách sử ghi lại Huệ Thục Hoàng Hậu nhân đức, cùng thế tổ hoàng đế kiêm điệp tình thâm, sao Hoàng Hậu của trẫm lại biến hoá hiểm ác kỳ lạ như vậy, chỉ biết một mặt tính kế trẫm?"

Gia Nguyên đế hỏi lại, biểu tình cười mà không cười.

Hoàng Hậu biết tất cả hết thảy kết cục đã định, sớm vô lực xoay chuyển trời đất, thẳng tắp quỳ gối trước mặt hắn: "Nô tì biết sai, nhưng việc này là nô tì một người phạm phải, không liên quan tới gia tộc Khương thị, kính xin Hoàng Thượng khai ân, tha thứ phụ thân nô tì tuổi đã già."

"Hiện giờ Hoàng Hậu mang đứa nhỏ của trẫm, sàn nhà rất lạnh không nên quỳ lâu, đứng lên đi." Gia Nguyên đế nói vậy, nhưng không tự mình đem nàng nâng dậy, "Trẫm mấy năm nay đối xử với đại hoàng tử không coi là thân dày, nhưng cũng ký thác kỳ vọng cao. Hoàng Hậu cũng biết khi trẫm biết được chuyện này trong lòng có bao nhiêu thất vọng, có bao nhiêu phẫn nộ?"

Hoàng Hậu kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt là tia sáng không thể tin: "Hoàng thượng là khi nào biết được?"

Gia Nguyên đế nhìn nàng, trong mắt là không hề bận tâm: "Bốn năm trước, lúc Trương quý phi sinh hạ đại công chúa. Trẫm nhớ rõ đại hoàng tử ngày đó sốt cao không lùi, Hoàng Hậu còn từng tìm đến trẫm. Trẫm lúc ấy đang xem đại công chúa mới ra sinh, đôi mắt quý phi cùng Tuệ thục nghi đều rất lớn, khi nhị hoàng tử cùng đại công chúa sinh ra, đôi mắt cũng đều rất lớn, nhưng vì sao đại hoàng tử do người có đôi mắt to hơn là Hoàng Hậu sinh ra, đôi mắt lại không giống người thường như vậy?"

"Chỉ cần có hoài nghi, trẫm tìm ra chân tướng có gì khó?"

Hoàng Hậu cố gắng chống đỡ, trong giọng nói vẫn là hữu khí vô lực: "Nô tì cũng hiểu được, từ đó về sau, Hoàng Thượng đối với nô tì lãnh đạm rất nhiều. Hoàng Thượng lúc ấy sở dĩ không có phát tác, là nhớ phần tình cảm với nô tì, hay là vì tiên đế bệnh nặng, Tam hoàng tử như hổ rình mồi với ngôi vị hoàng đế đây?"

“Hoàng Hậu nghĩ sao?" Trong mắt Gia Nguyên đế lộ vẻ đùa cợt, "Trẫm lúc lúc trước là người tiên đế lựa chọn kế vị, là hoàng tử nhận hết ngàn vạn lần người quỳ lạy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ, thay người khác nuôi con? Bốn năm nay, trẫm không muốn nhìn thấy đại hoàng tử, không muốn nhìn thấy Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nhất định không biết."

“Hoàng Hậu đừng hỏi trẫm không niệm tình cảm với Hoàng Hậu, trước để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay có bao nhiêu chuyện xin lỗi trẫm." Gia Nguyên đế không mang theo cảm tình phân tích, "Tuệ thục nghi khó sanh bỏ mình, thân thể nhị hoàng tử yếu ớt đến nay. Hiền phi vĩnh viễn cũng không có biện pháp sinh hạ đứa nhỏ thuộc về mình. Còn có Lục chiêu nghi đã qua đời, khi qua đời trong bụng kỳ thật mang đứa nhỏ của trẫm, Hoàng Hậu cũng biết hết?"

Sắc mặt Hoàng Hậu lụi bại, nàng vẫn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng xem ra hắn sớm đã rõ như lòng bàn tay: "Hoàng Thượng nếu sớm biết, nô tì cũng không có gì để nói. Nô tì cũng biết, Khương thị thủy chung là tai hoạ ngầm trong lòng Hoàng Thượng, nhưng nô tì khẩn cầu Hoàng Thượng niệm phân thượng phụ huynh ở nhà đều từng vì hoàng thượng đăng cơ đã cống hiến, cũng nhớ hoàng thượng muôn đời anh minh, phán nhẹ cho gia tộc Khương thị đi."

Gia Nguyên đế nhìn Hoàng Hậu từ trên cao nhìn xuống, nàng hôi bại, trên mặt đã có màu xám, môi cũng dần dần bắt đầu xanh đen, là dấu hiệu trúng độc: “Lần này, cuối cùng Hoàng Hậu hiểu được lòng trẫm."

Hoàng Hậu suy yếu cười, khóe miệng có tơ máu tràn ra, nàng trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: "Hoàng Thượng, nô tì biết, nếu là gượng chống mấy tháng sinh hạ đứa nhỏ trong bụng, Hoàng Thượng nhất định sẽ không đả thương con của mình, vậy vì hoàn toàn chặt đứt gia tộc Khương thị có thể quật khởi, Hoàng Thượng tất sẽ không lưu lại tánh mạng phụ thân cùng huynh trưởng. Mà đứa nhỏ, sinh ra cũng chỉ sẽ có ngoại tổ phụ là tội thần. Nếu là như thế... Không bằng nô tì tự mình chấm dứt là tốt nhất."

"Nô tì cả đời này, từng có hai đứa bé, lại đều không có năng lực giữ được... Là một mẫu thân thất bại, vậy ít nhất phải làm một nữ nhi không thất bại đi... Hoàng Thượng, phụ thân nô tì tuổi tác đã cao... Huynh trưởng, lỗ mãng xúc động, thỉnh Hoàng Thượng... chấp thuận bọn họ về quê đi..."

Cuối cùng nhịn không được, Hoàng Hậu ngồi liệt trên mặt đất, gắt gao níu lấy vạt áo long bào, dùng hết một tia khí lực cuối cùng mở miệng: "Hoàng Thượng, nô tì... không phải... thê tử tốt, cũng coi như không phải... là... Hoàng Hậu tốt..."

Canh giữ ở bên cạnh đại hoàng tử, Thôi Vĩnh Minh vội vàng vào đại điện: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, đại cung nữ Hạnh Chi bên cạnh Hoàng Hậu xâm nhập hoàng tử sở, sát hại đại hoàng tử đang suy yếu, sau đó đụng cột trụ mà chết."

Tiểu Tần Tử - ngự tiền phụng dưỡng thở hổn hển báo lại: "Hoàng Thượng, Thư tiệp dư trong Vĩnh Hòa cung, sắp sinh."

Gia Nguyên đế lại chỉ cúi đầu nhìn người phụ nữ ngã ở bên chân, mặc phục chế Hoàng Hậu đẹp đẽ, quý giá mà tất cả phụ nữ mơ tưởng đã lâu, trên đầu đội nhất quan cao quý, có được quyền lợi vạn người kính ngưỡng, lại ở năm Trung Quốc cường thịnh nhất, đột nhiên chết đi.

“Hoàng Hậu có lẽ không biết đi, Huệ Thục Hoàng Hậu mà thế tổ hoàng đế yêu tha thiết, cuối cùng cũng chết ở trong ngực thế tổ hoàng đế." Gia Nguyên đế lưu lại những lời này, mới thong thả ra Cảnh Nhân cung.

Trời chiều đưa bóng dáng hắn lạp thành một bóng hiu quạnh thẳng tắp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui