Chúng Ta Cung Đấu Đi

Yến hội này làm rất hợp ý Khuyết Tĩnh Hàn, ngày thứ hai hắn liền thưởng Trương quý phi rất nhiều kỳ trân dị bảo để ngợi khen, Chu Anh trên đường nhìn thấy thái giám phủ nội vụ sắp hàng nghiêm chỉnh, mang các bảo vật vô giá tặng cho Ninh Tú cung như nước chảy, nửa điểm xúc động đều không có. Nàng cảm thấy Trương quý phi cao hứng cũng không phải vì bảo vật này, mà là được hoàng thượng công nhận và coi trọng.

Mà đồng dạng nhân yến hội này cũng nổi tiếng đó là Nghê bảo lâm, giống như Chu Anh năm đó, từ chính bát phẩm thường tại tấn liền ba cấp trở thành chính thất phẩm bảo lâm, cũng là ban cho như nước chảy, dị thường ân sủng.

Gia Nguyên đế nghỉ ba ngày liên tục ở trong cung Nghê bảo lâm, kế tiếp bốn ngày lại nghỉ ở Ninh Tú cung của Trương quý phi, cho thái hậu đủ mặt mũi.

"Hoàng Thượng, Lương đại sứ đến đây." Thôi Vĩnh Minh tiến vào bẩm báo.

Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Tuyên."

Lương đại sứ vào điện hành lễ tiêu chuẩn, mặc áo trắng thêu trúc, so với yến hội ngày ấy tùy ý rất nhiều.

"Mấy ngày gần đây Lương đại sứ du lãm kinh đô Đại Tề ta, cảm thấy như thế nào?" Gia Nguyên đế vừa dùng bữa, vừa nói chuyện phiếm với hắn, "Trẫm từng đi qua đô thành Đại Yến, khác khá xa Đại Tề, không biết Lương đại sứ có quen không?"

Lương Văn Hạo cười ôn nhuận: "Cám ơn Hoàng Thượng quan tâm, thần sử mấy ngày này rất thư thái, Hoàng Thượng có thể không biết, sáu năm trước thần sử từng ở kinh đô một năm, hiện giờ bất quá là trở lại chốn cũ thôi, làm sao sẽ không quen chứ?"

"Sao?" Vẻ mặt Gia Nguyên đế kinh ngạc, "Lương đại sứ từng ở, chứng tỏ có duyên phận rất sâu với Đại Tề ta, nếu là không có công vụ khác trong người, tìm người quen cũ cũng không tồi."

Lương Văn Hạo giống như lâm vào chuyện cũ, cười sáng lạn: "Nói đến bạn cũ, thần sử có gặp con của vị ân nhân cứu mạng một lần ngắn ngủi mấy ngày trước đây, trong lòng rất tiếc nuối. Bất quá nhìn thấy nàng sống tốt, thần sử cũng coi như yên tâm."

Như vậy càng làm cho Gia Nguyên đế tò mò: "Là người phụ nữ như thế nào, nhưng lại làm Lương đại sứ nhớ thương mấy năm nay, trong lòng trẫm thập phần muốn gặp, có cần trẫm ra tay, tứ hôn cho đại sứ?"

Lương Văn Hạo cười mà không cười nhìn Gia Nguyên đế, cuối cùng cô đơn lắc đầu: "Thần sử đa tạ ý tốt Hoàng Thượng, nhưng nàng ấy hiện giờ đã có gia phu, thần sử tất nhiên là sẽ không làm nàng ấy suy nghĩ tiếp."

Gia Nguyên đế tựa hồ thay hắn tiếc hận: "Đã thành kết cục đã định, Lương đại sứ liền đem tâm phóng khoáng chút đi."

Người vừa đi, Gia Nguyên đế mới mở miệng: "Có biết những ngày qua Lương Văn Hạo đi đâu không?"

Thôi Vĩnh Minh đã đem tin tức râu ria được mật thám báo loại ra, chọn lấy tin trọng yếu bẩm báo: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Lương đại sứ đi cũng không nhiều nơi, chỉ đi Thiên Kim hồ nổi danh, Phong Lâm tháp linh tinh. Nhưng có một tin nô tài cảm thấy có chút kỳ quái, Lương đại sứ đi phủ đệ của hộ bộ thượng thư Chu đại nhân, nhưng không lâu, hơn nữa tìm hiểu kỹ thì Lương đại sứ cùng Chu đại nhân tựa hồ từng có giao tình, nhưng tình huống cụ thể không rõ."

"Đã biết, ngươi đi xuống trước đi." Gia Nguyên đế phất phất tay, khi Thôi Vĩnh Minh đang chuẩn bị cúi người lui ra đột nhiên lại nghĩ tới chuyện khác.

"Hoàng Thượng, mới vừa rồi cung nhân trong Trường Xuân cung báo lại, Tam hoàng tử tựa hồ là bị cảm lạnh."

Lúc này Gia Nguyên đế mới nhớ tới đã lâu không gặp Tam hoàng tử: "Tam hoàng tử ở trong bụng mẹ liền bị kinh hách, thân mình tất nhiên là yếu nhược, mấy ngày nay trẫm nhớ kỹ mấy công chúa, nhưng thời gian thật dài không đi nhìn Tam hoàng tử một chút. Đi thôi, bãi giá Trường Xuân cung."

Trong Dực Khôn cung, Thục phi đang chăm chú chăm sóc hải đường trong chậu, vừa xong.

"Nương nương, nương nương." Hoa Hảo suy nghĩ mấy ngày nay, vẫn quyết định nhắc nhở chủ tử nhà mình, "Nương nương, ngày đó ở trên yến hội thái hậu nương nương, nô tỳ nhìn sứ thần đại nhân một cái."

Thục phi mới hoàn hồn cười: "Như thế nào, Hoa Hảo cũng bị Lương đại sứ mê hoặc sao? Bổn cung ngày ấy thật cũng không có nhìn kỹ, cũng không biết Lương đại sứ này có tuấn mỹ thật như đồn đãi hay không?"

"Trong lòng, trong mắt nương nương chỉ nhìn thấy Hoàng Thượng, làm sao còn có thể chú ý những người khác?" Hoa Hảo to gan trêu chọc chủ tử, "Nhưng nô tỳ suy nghĩ trước sau đều cảm thấy chủ tử hẳn là quen biết."

"Ngươi chừng nào thì cũng học nha đầu Nguyệt Viên kia." Nói tới chỗ này, lại nghĩ tới Nguyệt Viên, vẻ mặt ảm ảm, "Đã nhịn không nổi, thì nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện cho tới bây giờ, bổn cung còn có cái gì thừa nhận không nổi?"

Hoa Hảo cũng nghĩ tới Nguyệt Viên uổng mạng, giọng nói thấp thấp: "Thật không có chuyện khác, chính là ngày ấy nô tỳ nhìn thấy Lương đại sứ kia rất quen mắt, bắt đầu còn không có nhớ tới, sau lại nghĩ cẩn thận, nhưng lại có bảy tám phần giống Bùi công tử."

"Bùi công tử?" Thục phi nhíu nhíu mày, hơn nửa ngày mới nhớ tới, "Bùi công tử lúc trước từng ở trong phủ?"

Hoa Hảo gật đầu: "Đúng, chính là Bùi công tử kia, lúc trước còn dưỡng thương ở trong phủ một năm, là Bùi công tử mạc nghịch chi giao (bạn bè thân thiết, tâm đầu ý hợp) với đại nhân."

Trong lòng Thục phi lộp bộp một cái, Bùi công tử này chính là một cái tai hoạ ngầm.

"Ngươi thấy Thư tần nhận ra Bùi công tử này sao?" Thục phi hỏi, "Trên yến hội, bổn cung chưa từng chú ý nàng, ngươi nhìn ra nàng có cái gì không được bình thường sao?"

Hoa Hảo bởi vì cảm thấy kỳ quái, cho nên trên yến hội liền chú ý, quan sát thật lâu: "Nô tỳ cẩn thận nhìn, Thư tần trộm nhìn Bùi công tử vài lần, nô tỳ xem chừng nàng hẳn là cũng nhận ra."

Kéo trên tay Thục phi nhất thời trượt xuống, liền cắt đứt một đóa hải đường màu đỏ đang nở, trên mặt nàng ta có chút bất an: “Bổn cung không thể để nàng lợi dụng, trước hết nghĩ biện pháp mới được, kêu cung nhân Vĩnh Hòa nhìn chằm chằm, Thư tần có động tĩnh gì lập tức hội báo."

"Vâng, nương nương."

Khi Gia Nguyên đế đến Trường Xuân cung, Kỳ quý tần đang canh giữ ở bên giường Tam hoàng tử, cúi đầu rơi lệ. Hắn cũng không có lập tức lên tiếng, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn. Kỳ quý tần mặc dù không diễm lệ hơn hoa bằng Trương quý phi, kỳ thật cũng có một phen tư vị, ánh mắt rất lớn, ngũ quan phối hợp làm cho người ta thoải mái, lại có vài tia lãnh ý. Gia Nguyên đế nhớ tới khi nàng ta mới vừa vào cung, đúng là lúc mình mới vừa đăng cơ. Khi đó chính vụ bận rộn, lúc ấy thời gian Lục chiêu nghi Lục Chân làm bạn ở bên tương đối nhiều, sau khi Kỳ quý tần Lục Thành vào cung, hắn cũng ít gặp. Mãi cho đến khi Lục chiêu nghi bị bệnh, Kỳ quý tần toàn tâm toàn ý phụng dưỡng ở bên cạnh, hắn mới dần dần chú ý nâng đỡ người phụ nữ này. Không giống Lục Chân đơn thuần, Lục Thành ổn trọng rất nhiều, nhưng nhiều khi ổn trọng quá, ngược lại làm cho nàng ta có vẻ quá mức già dặn, quá mức có tâm tư.

Trên thực tế đúng là như thế.

Khi Lục chiêu nghi Lục Chân bệnh nặng ở giường, bộ dáng Kỳ quý tần ở bên giường bệnh chăm sóc, nhìn rất thành tâm thành ý, là muội muội thiện lương, yêu thương tỷ tỷ. Gia Nguyên đế nghĩ lại, lúc trước xác thực là bị bộ dạng này của nàng ta đả động. Bởi vì khi còn bé gặp dù là chị em cùng mẹ nhưng đến cuối cùng bởi vì ân sủng cũng bỏ đá xuống giếng, một lòng một dạ chiếu cố tỷ tỷ như vậy, sẽ không vì hắn ở đây mà nhìn thêm phần nửa ánh mắt, giả làm người phụ nữ không có nửa phần tâm tư, dễ dàng làm hắn cảm động.

Đúng là vì bị phần hồn nhiên giống chị nàng đả động, sau khi biết được chỉ là biểu hiện giả dối, mới càng thêm thất vọng.

Đó là lo lắng giả nhân giả nghĩa giống lúc này như đúc, hắn làm sao lại phạm hồ đồ được? Nhưng trên giường kia chỉ đứa bé một tuổi, là đứa con huyết mạch tương liên với hắn.

"Hoàng nhi của trẫm khỏe chút nào chưa?" Gia Nguyên đế lên tiếng, giọng nói ôn nhu đầy quan tâm.

Kỳ quý tần vội vàng lau lệ giữa khóe mắt mới đứng dậy hành lễ, giọng nói vẫn là có chút nghẹn ngào: "Hoàng Thượng, Tam hoàng tử từ lúc sáng sớm ngủ dậy vẫn khóc rống không ngừng, nô tì chỉ nghĩ là khóc bình thường, mời thái y lại đây coi, nói là phong nhiệt mà thôi. Sau khi uống thuốc, ngủ một giấc lại phát sốt như cũ, thái y cũng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp). Hoàng Thượng, nô tì chỉ còn lại có Tam hoàng tử, cầu ngài cứu hoàng nhi."

Gia Nguyên đế dìu Kỳ quý tần có chút kích động lên, trấn an nói: "Trước đó vài ngày tiểu công chúa cũng là như vậy, bây giờ đang thay đổi thời tiết, thân mình trẻ con yếu ớt hơn, sẽ có đau bệnh. Thái y đều đang trông coi, ngày mai liền khỏe. Ái phi đừng quá mức lo lắng, nếu là mình thân mình cũng bị suy sụp, vậy Tam hoàng tử dù khỏe hơn cũng sẽ tiếp tục khóc náo loạn."

Kỳ quý tần ngồi ở bên cạnh Gia Nguyên đế, gật gật đầu: "Có Hoàng Thượng đến xem hoàng nhi, nô tì cũng tin tưởng Tam hoàng tử khỏe lại. Nô tì gần đây hay nằm mơ, nô tì mơ thấy công chúa và hoàng tử chưa xuất thế, trong mộng bọn họ tới trách nô tì, nô tì liền tràn đầy hối hận, hận lúc trước không có bảo vệ tốt bọn họ."

Vẻ mặt nàng đầy bi thương và áy náy.

Gia Nguyên đế đem giai nhân ôm vào lòng trấn an nói: "Ái phi đừng quá mức tự trách, chuyện này hết thảy sớm đã định, từng sinh mệnh đều có định số, chúng ta sao có thể cưỡng cầu?"

"Hoàng Thượng nói đúng, nô tì không nên suy nghĩ miên man. Hiện giờ, Tam hoàng tử là mạng sống của nô tì, nô tì sẽ toàn tâm toàn ý dạy bảo, dưỡng dục hắn." Vẻ mặt Kỳ quý tần thụ giáo, "Kỳ thật trong lòng nô tì là rất hâm mộ Thư tần muội muội, tiểu công chúa trời sanh tính hoạt bát hiếu động, làm người thích, không giống Tam hoàng tử, quá mức im lặng nhu thuận."

Gia Nguyên đế cười: "Tiểu công chúa có điểm tốt của tiểu công chúa, Tam hoàng tử cũng có điểm tốt của Tam hoàng tử, sao có thể so sánh được? Tiểu công chúa hay làm ầm ĩ, hay gây sức ép làm Thư tần mệt mỏi, vẫn là Tam hoàng tử biết điều như vậy, ái phi cũng thoải mái hơn."

"Lúc trước nô tì vẫn kinh ngạc vô cùng, Thư tần muội muội nhìn rất im lặng quy củ, nhưng tiểu công chúa lại hoạt bát như vậy, cũng không biết là giống tính tình ai." Kỳ quý tần cười dịu dàng, "Kết quả mấy ngày trước đây nhìn thấy Thư tần mới minh bạch."

"Hả?" Gia Nguyên đế tò mò, "Ái phi vừa nói như vậy, trẫm cũng rất là tò mò, tính tình Thư tần mặc dù không trầm ổn bằng nàng, nhưng là không phải làm ầm ĩ, trẫm cũng không phải, cớ gì? Tiểu công chúa bướng bỉnh tùy hứng như vậy nhỉ?"

Kỳ quý tần che miệng cười nhạt: "Đó là ngày sinh thần của thái hậu, ngày ấy vừa vặn là trăm ngày của tiểu công chúa, cũng vừa gặp Lương đại sứ. Trên yến hội, nô tì liền thấy Thư tần vẫn rất cao hứng, nô tì còn từng kinh ngạc. Sau khi ra đại điện, nô tì nhìn thấy Thư tần muội muội cùng cung nhân đối thoại mới bừng tỉnh đại ngộ."

Nói đến đây, Kỳ quý tần tựa hồ ý thức được lời nói không đúng, nhanh chóng dừng lại, ánh mắt cũng loáng qua hoảng loạn: "Đến bữa ăn khuya, Hoàng Thượng có lưu lại dùng với nô tì cùng Tam hoàng tử không?"

Trên mặt Gia Nguyên đế cũng không gợn sóng, giống như chưa từng nghe qua lời nàng muốn nói lại thôi, đứng dậy sửa sang áo choàng: "Không được, trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, quay về Dưỡng Tâm điện, ngày mai lại đến thăm tam hoàng nhi."

Kỳ quý tần đứng dậy hành lễ: "Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng."

Mãi cho đến bóng lưng Gia Nguyên đế biến mất ở ngoài cung điện, khóe miệng Kỳ quý tần mới lộ chút ý cười.

"Chủ tử, nô tỳ thấy Hoàng Thượng vẫn chưa có tỏ vẻ gì a, sao chủ tử cao hứng như thế?" Biết được tâm ý chủ tử, cung nữ kinh ngạc mở miệng hỏi.

"Hoàng Thượng trời sanh tính đa nghi, bổn cung chỉ cần nói chút rồi dừng." Ý cười trên khóe miệng Kỳ quý tần rất sâu, "Trên mặt Hoàng Thượng nhìn mặc dù không có gợn sóng, nhưng trong lòng chắc chắn dao động, như vậy liền xem như thành công."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui