Chúng Ta Cung Đấu Đi

Lập tức lại tuyên hai thái y đến chẩn đoán chính xác, mới chính thức xác định đại công chúa bị nhiễm dịch bệnh, mà Chu Anh cũng bị sốt nhẹ. Cũng may nàng cũng đã trải qua dịch SARS cùng cúm gà, ngây người ba phút, liền lại trấn định như thường phân phó công tác ứng đối kế tiếp: "Bách Hợp, đại công chúa nơi này để ta tự mình trông coi, các em chỉ cần đem chén thuốc cùng với mấy thứ ta cần đặt ở cửa tẩm điện là được, bất luận kẻ nào không được tùy ý bước vào."

"Lục La và Lan Tương đem tiểu công chúa mang đến trong cung Hiền phi nương nương đi, nàng sẽ an bài, em cùng An Thanh Bình thay ta đi thăm dò một ít đồ vật." Chu Anh không chút hoang mang nói, "Đại công chúa ở thâm cung lâu, mà trong cung cũng không phát sinh dịch bệnh, vậy sao bé lại nhiễm dịch bệnh? Từ miệng mấy ma ma gần người đại công chúa hỏi xem, hôm qua rốt cuộc nàng đi nơi nào, ăn cái gì."

Bách Hợp cách mành trả lời, trong giọng nói cũng đầy lo lắng: "Nhưng chủ tử, thái y nói bệnh dịch này hung hiểm dị thường, ngài hiện giờ mới mắc bệnh dịch, chú ý điều trị chắc chắn chữa khỏi, đại công chúa liền giao cho nô tỳ chiếu cố đi."

Chu Anh cảm giác thân thể của mình đang nóng lên, giọng nói lại càng ngày càng lạnh: "Chuyện lần này cũng không phải là ngẫu nhiên, người thiết kế tâm ngoan thủ lạt, không chỉ muốn gài bẫy ta cùng với Trương quý phi, thậm chí là muốn đưa ta cùng đại công chúa đến chỗ chết. Em sai An công công tra rõ ràng, gần đây ngoài cung có chỗ nào có phát sinh dịch, từ chỗ đó tra ra, chắc chắn có chút manh mối."

Nói tới đây đột nhiên nhớ tới: "Hôm qua em nói Đức phi tặng vài thứ đi Ninh Tú cung, có tra ra là tặng vật gì không?"

Trên mặt Bách Hợp cũng một mảnh ngưng trọng: "Vâng, chủ tử, nô tỳ nhất định cẩn thận tra hỏi."

Nói xong này đó, Chu Anh liền kéo thân mình mỏi mệt trở về giường. Đã có người vội vã dồn nàng vào chỗ chết như vậy, nàng sẽ không cho người đó thu hoạch được gì.

"Hoàng Thượng, đây là bánh ngũ cốc mới vừa rồi mua, Hoàng Thượng nếm thử một chút đi." Trương quý phi gắp cho hắn một khối, "Đây là thực vật mà dân chúng ăn hằng ngày, nô tì mới vừa rồi nếm một khối, ăn ngon vô cùng."

五谷饼 - Bánh ngũ cốc

Gia Nguyên đế tiếp nhận nhưng chưa ăn, xốc lên màn kiệu thúc giục thị vệ lái xe đằng trước: "Đi mau thêm chút nữa."

Trương quý phi đành phải không khuyên hắn nữa, đông thú lần này mặc dù hầu hạ ở bên cạnh, Hoàng Thượng đối xử với nàng cũng không thân thiết như lúc mới đăng cơ. Nàng thấy Hoàng Thượng đối xử với Ôn phi cùng Tô sung nghi cũng coi như không được sủng ái lắm, rất nhiều thời điểm đều là một mình mang theo thị vệ xuất hành săn bắn, thu hoạch khá tốt.

Mấy ngày trước đây đột nhiên thu được tấu chương nói là một thôn phía nam kinh thành có dịch bệnh bùng nổ, hắn lại không để ý khuyên can, tự mình đi thị sát tình huống. Lúc sau liền khởi hành hồi cung, trên đường hắn đều thập phần lo lắng, tựa hồ có dự cảm không được tốt.

Quả nhiên, vừa mới hồi cung liền nghe tin tức xấu này.

"Nàng nói cái gì?" Lúc này Gia Nguyên đế vỗ án chất vấn, "Nhưng thật là quái lạ, sao trẫm đi thị sát tình hình khu dịch bệnh cũng không có chuyện, Thư tu nghi cùng đại công chúa đợi trong cung lại bị nhiễm dịch bệnh?!"

Gương mặt Trương quý phi giả vờ yếu ớt, khóc ròng ở bên cạnh Gia Nguyên đế, vì lo lắng cho đại công chúa.

Hiền phi tự biết thất trách, quỳ xuống đất thỉnh tội.

Gia Nguyên đế cau mày nói nàng đứng dậy: "Việc này cũng không phải nàng muốn vậy, nàng từ từ nói cho trẫm, đây rốt cuộc phát sinh như thế nào?"

Hiền phi liền đem từ đầu đến cuối nhất nhất nói ra: "Đại công chúa gần đây thập phần hợp ý cùng tiểu công chúa, liền hay tới Cảnh Dương cung, Thư tu nghi đối xử với đại công chúa cũng tốt, đại công chúa liền thích tới hơn. Đêm hôm trước tiểu công chúa vẫn lôi kéo không cho đại công chúa hồi cung, Thư tu nghi liền đành phải đến xin chỉ thị nô tì, nói là quý phi nương nương cũng không trong cung, các cung nhân sợ chiếu cố không chu toàn, muốn đưa đại công chúa cùng nhị công chúa tới Cảnh Dương cung. Nô tì nghĩ thầm rằng tiểu công chúa xưa nay làm ầm ĩ, nếu thêm nhị công chúa, Thư tu nghi sợ là ứng phó không được, liền đem nhị công chúa đưa tới Vĩnh Hòa cung. Đại công chúa liền nghỉ ở Cảnh Dương cung, hôm qua đại công chúa ăn chút gì đó không sạch sẽ, vẫn nôn mửa, trong lòng tu nghi muội muội áy náy nên tự mình chiếu cố. Làm sao dự đoán được ban đêm đại công chúa liền sốt cao, thái y chẩn ra là nhiễm dịch bệnh, mà Thư tu nghi vẫn chăm sóc bên cạnh, cũng bất hạnh bị lây nhiễm."

Gia Nguyên đế trầm xuống: "Hôm nay tình huống như thế nào?"

Đức phi cúi đầu thở dài: "Hồi Hoàng Thượng, nô tì mới vừa rồi hỏi qua thái y, đại công chúa đã qua thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng vẫn cần cẩn thận điều trị, tối nay còn có chút hung hiểm, nếu là có thể bình yên vượt qua, chỉ cần điều dưỡng thêm nửa tháng thì sẽ khỏi hẳn, quý phi nương nương cũng đừng quá lo lắng."

"Vậy Thư tu nghi thì sao?" Khuyết Tĩnh Hàn cúi đầu hỏi, trên tay bưng nước trà, trên mặt không gợn sóng. Thời điểm đông thú trở về, hắn đi xem qua thôn bị bệnh dịch phía nam kinh thành kia, cứ một khối thi thể bị chết do không được chữa trị đều ném vào trong hầm thiêu, giây lát hôi phi yên diệt, rốt cuộc tìm không được tung tích.

Nói tới đây hốc mắt Hiền phi có chút đỏ: "Đêm qua Thư tu nghi vì không muốn người bên ngoài bị lây bệnh, vẫn là tự mình chăm sóc đại công chúa, hôm nay đại công chúa bớt sốt, nhưng Thư tu nghi đã ngã gục, cho tới bây giờ sốt cao không lùi, thái y nói... thái y nói sinh tử chưa rõ."

Gia Nguyên đế không nói được một lời, nhìn người trong điện, ánh mắt nhìn mỗi người một vòng, cuối cùng mới phất phất tay: "Đều quay về trong cung của mình đi, trẫm còn có vài tấu chương phải phê. Hiền phi, đi chiếu khán Thư tu nghi cùng đại công chúa, tùy thời bẩm báo cho trẫm. Tiểu công chúa hiện nay ở trong cung nàng, nàng cũng nên quan tâm nhiều hơn."

"Nô tì tuân chỉ." Hiền phi lĩnh chỉ.

Gia Nguyên đế vỗ vỗ quý phi vẫn đang thương tâm không thôi, an ủi: "Từ Nhân, nàng cũng hồi cung trước đi, hôm qua không phải mới cầu được thẻ đại cát sao, công chúa của trẫm sao lại yếu ớt như vậy được?"

Lúc này Trương quý phi mới gật gật đầu, lại làm bộ muốn quỳ: "Nô tì đang tự trách không có quản giáo tốt đại công chúa, bởi vì nàng không hiểu chuyện, liên luỵ tu nghi muội muội. Từ sau khi sinh thần nhị công chúa, đại công chúa liền thường đi Cảnh Dương cung, nô tì nghĩ tỷ muội tình thâm với tiểu công chúa, liền mở một con mắt nhắm một con mắt ngầm đồng ý, là lỗi của nô tì, kính xin Hoàng Thượng giáng tội."

Gia Nguyên đế đem nàng dìu lên: "Được rồi, việc này trẫm biết rõ, nàng trở về trước đi."

Giương giọng sai cung nữ bên người quý phi phù chủ tử nhà mình hồi cung.

"Hoàng Thượng, nếu không nô tài lại đi hỏi thăm?" Thôi Vĩnh Minh thấy Hoàng Thượng xuất thần hồi lâu, đoán hắn có lẽ là lo lắng đại công chúa cùng Thư tu nghi, liền tiến lên mở miệng.

Gia Nguyên đế bị giọng nói này làm hoàn hồn, mới phát hiện tấu chương trong tay mình đã cầm hồi lâu, tùy tay ném ở trên bàn: "Sau bữa tối, trẫm ở trong cung phê duyệt tấu chương, ai cũng không gặp."

"Vâng" Thôi Vĩnh Minh đoán không ra tâm tư hoàng thượng, liền cũng không đoán nữa, an phận lĩnh mệnh.

Gia Nguyên đế căn bản không lòng dạ nào dùng bữa tối, gắp hai chiếc đũa có lệ liền đặt xuống, phân phó dọn đi, mang theo Thôi Vĩnh Minh liền vào nội điện.

Thôi Vĩnh Minh thấy hắn đang cởi quần áo, bước lên phía trước hầu hạ: "Hoàng Thượng mệt mỏi? Nô tài phân phó bọn họ chuẩn bị chút nước ấm, Hoàng Thượng tắm rồi hẵng ngủ được không?"

Gia Nguyên đế như không có nghe thấy lời của hắn, thản nhiên phân phó: "Đi lấy một bộ thường phục ngày thường của ngươi cho trẫm."

Thôi Vĩnh Minh hoảng sợ, trong lòng ẩn ẩn đoán được chút: "Hoàng Thượng đây là muốn làm cái gì?"

"Khi nào đến phiên ngươi tới chất vấn trẫm?" Gia Nguyên đế tùy tay đem long bào để qua một bên, "Mau chút đi, cứ trì hoãn, trẫm lấy đầu của ngươi."

Thôi Vĩnh Minh mặc kệ rơi đầu, can gián nói: "Hoàng Thượng cần phải bảo trọng long thể a, nô tài biết ngài đối với Thư chủ tử tình thâm ý dày, nhưng việc này lại trăm triệu không thể a. Bệnh dịch lây nhiễm rất nhanh, nếu là hoàng thượng có sơ xuất, nô tài ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ a."

"Trẫm khi nào nói qua đi gặp Thư tu nghi, trong lòng trẫm không bỏ xuống được đại công chúa, đại công chúa là cốt nhục của trẫm, trẫm đi nhìn một chút có gì không thể?" Gia Nguyên đế không để ý mở miệng, "Mau đi lấy, chớ để trẫm tức giận."

Thôi Vĩnh Minh thấy hắn quyết tâm, đành phải xoay người tìm bộ xiêm y mới làm lại đây. Gia Nguyên đế mặc vào bị nhỏ chật, hắn không để ý, buộc lại dây lưng bên hông, nói: "Trẫm đi một mình, ngươi ở lại tẩm điện trông coi, bất luận kẻ nào không được tiến vào."

Thôi Vĩnh Minh vốn muốn nửa đường khuyên Hoàng Thượng về, giờ phút này trợn tròn mắt, phù phù một tiếng quỳ xuống, ôm chân của hắn: "Hoàng Thượng, việc này trăm triệu không thể a, thân thể Hoàng Thượng ngài đáng giá ngàn vàng, Đại Tề cần ngài, con dân ngài cần ngài a..."

Gia Nguyên đế không do dự chút nào đá văng hắn, liền thừa dịp bóng đêm đi ra ngoài.

Cảnh Dương cung bởi vì chuyện Thư tu nghi cùng đại công chúa, sớm đã loay hoay rối loạn, cũng không có người lưu ý đến hắn. Gia Nguyên đế đi tẩm điện đại công chúa trước, Lan Khê cùng hai ma ma bên người công chúa đang hầu hạ, khi thấy hắn sợ tới mức nửa ngày nói không ra lời.

Lão ma ma rốt cuộc trấn định hơn, sau khi hoàn hồn liền khuyên Hoàng Thượng bảo trọng long thể, chớ tới gần.

Gia Nguyên đế liếc mắt một cái: "Đại công chúa hiện nay như thế nào?"

"Hồi Hoàng Thượng, thái y nói đại công chúa khôi phục rất tốt, qua tối nay liền không có gì đáng ngại." Ma ma trả lời, "Kính xin Hoàng Thượng bận tâm long thể rời trước đi, đợi đại công chúa khỏe hơn, nô tỳ lập tức hồi bẩm."

Gia Nguyên đế gật gật đầu, ra tẩm điện công chúa, lại chưa ra Cảnh Dương cung, cũng đi hướng tẩm điện Thư tu nghi bên tay trái. Hai cung nữ trông coi cửa đại điện, cũng thường hầu hạ bên người nàng. Hai người thấy Gia Nguyên đế mặc thường phục cung nhân cũng bị hết hồn, vội vàng hấp tấp quỳ xuống hành lễ.

"Mấy người Bách Hợp đâu?" Gia Nguyên đế thản nhiên hỏi, "Đều ở bên trong hầu hạ sao?"

Một cung nữ lắc đầu: "Hoàng Thượng, bên trong hầu hạ chủ tử chỉ có Bách Hợp, Lục La và Lan Tương ở trong Vĩnh Hòa cung cùng tiểu công chúa."

"Chủ tử các ngươi hiện nay như thế nào?"

"Mới vừa rồi Bách Hợp cô nương đi ra nói chủ tử vẫn chưa lui sốt." Cung nữ lo lắng nói, "Chiếu cố đại công chúa suốt cả đêm qua, giờ thìn hôm nay, đại công chúa rốt cục lui sốt, nhưng chủ tử lại bỗng nhiên té xỉu, mãi cho đến giờ người vẫn mơ mơ màng màng, Bách Hợp cô nương vẫn vâng theo thái y phân phó, hạ nhiệt cho người, lại vẫn không thấy chuyển biến tốt."

Gia Nguyên đế khóa mày, hơi thở quanh thân ở trong bóng đêm phát ra lạnh như băng.

Mắt thấy Hoàng Thượng chuẩn bị đẩy cửa vào, hai người nhất tề lại quỳ xuống đất ôm chặt hắn: "Hoàng Thượng, ngài không vào được a, hiện giờ chủ tử là thời kì hung hiểm, nếu Hoàng Thượng bị lây bệnh, chủ tử sẽ càng không an tâm."

Gia Nguyên đế nhíu mày: "Ngươi, đi chuẩn bị khăn thấm qua nước thuốc cho trẫm, nhanh lên!"

Hai người vừa kinh vừa sợ, vừa không dám để cho Hoàng Thượng đi vào, cũng không dám không nghe thánh ý, đành phải ngoan ngoãn cầm khăn, vẻ mặt đau khổ trơ mắt nhìn Hoàng Thượng đi vào.

Người đang tức giận cường đại đang tới gần, Bách Hợp mẫn cảm quay đầu, cả kinh, khăn trên tay đều rơi xuống đất.

Gia Nguyên đế lại cúi người nhặt lên, đem giặt sạch ở chậu nước bên cạnh, sau đó tự mình lau khuôn mặt của người đang nằm trên giường bệnh. Bách Hợp vốn muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, liền đứng ở một bên im lặng.

Khuyết Tĩnh Hàn đánh giá vẻ mặt mang bệnh của Thư tu nghi, so với nạn dân hắn ở ngoài cung gặp qua không khác nhiều, nhưng dung nhan dù tái nhợt vẫn xinh đẹp lạ thường, nhìn như vậy, lại không giống với bất luận kẻ nào.

Từ hôm qua trong lòng hắn nặng trịch, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là dự cảm không tốt.

"Có lẽ chỉ có ở trong này, trẫm mới có thể nghe được chân tướng." Gia Nguyên đế liếc Bách Hợp một cái, thấy đôi mắt nàng hồng hồng, "Chủ tử nhà ngươi luôn luôn ương ngạnh, lúc trước trận bệnh kia nàng vẫn vượt qua, hiện giờ tất nhiên cũng có thể vượt qua được. Ngươi nói một chút đi, đến tột cùng là cớ gì? Đại công chúa chưa bao giờ xuất cung, sao đột nhiên nhiễm dịch bệnh?"

"Kính xin Hoàng Thượng làm chủ cho chủ tử a, lần này là có người muốn đẩy chủ tử cùng đại công chúa vào chỗ chết a."

Một bàn tay của Gia Nguyên đế thỉnh thoảng rờ cái trán Chu Anh, cau mày ý bảo nàng tiếp tục.

Bách Hợp nghẹn ngào đem chuyện mình và An Thanh Bình nghe được đều nhất nhất nói ra: "Đại công chúa hôm qua một mực Cảnh Dương cung, ẩm thực đều là qua tay nô tỳ, không dám có nửa điểm qua loa. Nhưng trước buổi trưa trở về Ninh Tú cung, dùng chút điểm tâm cùng nước trà, sau khi trở về không lâu liền vẫn nôn mửa, chủ tử thập phần lo lắng, liền tự mình chiếu cố. Khi buổi tối đại công chúa lại đột nhiên sốt cao, thái y bắt mạch nói là nhiễm dịch bệnh, mà chủ tử chiếu cố nàng nửa ngày, cũng bị lây bệnh."

"Nô tỳ tự mình đi hỏi qua, hôm nay Chu công công phụ trách mua đồ ăn cho ngự thiện phòng là như bình thường, cho nên nguyên liệu nấu ăn cũng không vấn đề, nhưng thủ vệ thị vệ nói là có vài cung nhân trong cung ra vào cung. Nô tỳ cảm thấy bệnh dịch này hẳn là từ ngoài cung dẫn vào, nhưng nô tỳ người nhỏ, lời nhẹ, không thể nào tra tiếp, kính xin Hoàng Thượng tra rõ." Lúc này giọng nói Bách Hợp trấn định mấy phần, đâu vào đấy nói, "Ẩm thực của đại công chúa cũng rất có kỳ hoặc, sao vô cớ ăn phải gì đó không sạch sẽ?"

Gia Nguyên đế liếc mắt nàng một cái: "Trẫm sẽ điều tra rõ."

Gian ngoài đứa tới chén thuốc, đặt tại cửa, Bách Hợp trở lại bưng tới. Đang muốn đút cho chủ tử, lại bị một tay Gia Nguyên đế đón lấy: "Để trẫm."

"Hoàng Thượng..." Bách Hợp run rẩy đưa qua, "Hay là để nô tỳ làm đi, chủ tử đang bị bệnh dịch, nếu là vô ý lây nhiễm cho Hoàng Thượng, vậy Cảnh Dương cung là tội nhân thiên cổ."

"Bệnh dịch này giống như bệnh đậu mùa, nếu là đã bị liền sẽ không bị lây nhiễm, khi còn bé trẫm từng bị một lần, tất nhiên là sẽ không bị nữa." Gia Nguyên đế chậm rãi đem thìa thuốc đút cho nàng, nhưng tựa hồ trong tiềm thức Thư tu nghi cự tuyệt thuốc đắng này, cau mày mím môi không chịu há mồm.

Hắn hơi hơi dùng lực cạy mở miệng của nàng, cuối cùng đem thuốc đút vào, nhưng trong nháy mắt, thìa thuốc này lại dọc theo khóe miệng chảy ra, không nuốt xuống một chút nào.

"Vẫn là như vậy sao?" Gia Nguyên đế cũng không nhụt chí, đem miệng của nàng nạy ra thêm, trực tiếp đem nước thuốc rót vào cổ họng của nàng, làm nàng sặc, ho khan không ngừng.

Bách Hợp thấy hết hồn: "Hoàng Thượng... Vẫn để nô tỳ làm đi..."

"Hừ." Gia Nguyên đế hừ lạnh một tiếng, nhìn người phụ nữ hai mắt nhắm chặt trên giường, "Trẫm vẫn không tin, nếu chén thuốc này không uống hết, ngày mai trẫm liền đem tiểu công chúa đưa đi Trường Xuân cung giao cho Đức phi nuôi nấng."

Bách Hợp hoảng sợ, đang muốn cầu tình, lại kinh ngạc thấy chủ tử thật sự uống hết toàn bộ chén thuốc...

Cho đến khi đút hết chén thuốc Gia Nguyên đế mới đứng dậy rời đi, trước khi đi thản nhiên mở miệng: "Hôm nay trẫm sẽ ở Dưỡng Tâm điện, sẽ không tới nơi khác, có nhớ kỹ?"

Bách Hợp gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, sẽ bẩm báo cho hoàng thượng."

"Chú ý chiếu cố chủ tử các ngươi, đây là chén thuốc đúng bệnh, cứ hai canh giờ dùng một lần, không được chậm trễ." Nếu là nhìn kỹ liền có thể phát hiện lúc này khóe mắt Gia Nguyên đế mang theo ý cười thản nhiên, người trên giường giống như nghe tin dữ, trên mặt cũng run rẩy, làm như thập phần tuyệt vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui