Tôi đưa Diệp Tử đi gặp Oa Oa, địa điểm hẹn là ở một tiệm KFC gần trường học, coi như vừa gặp bạn mới vừa ăn một bữa KFC.
Oa Oa giống như một con chuột lang nhỏ bé đang gặm lõi ngô.
Tôi ở đối diện nhìn cặp răng thỏ gặm lõi ngô đến trống trơn, đôi mắt sáng lên, thật là đáng yêu!
Diệp Tử cười ung dung hoa quý, ở trước mặt Oa Oa, Diệp Tử giống như là một người chị lớn, còn có cả loại cảm giác lãnh đạo.
Diệp Tử nói: "Phương Dao cứ luôn mồm khen cậu đáng yêu, mình cũng cảm thấy như vậy."
Oa Oa mở đôi mắt thật to nhìn tôi: "Diêu Tử không nói cho mình biết Diệp Tử xinh đẹp như vậy, nếu không mình sẽ không tới đâu, sẽ bị so sánh là không bằng."
Tôi bóp khuôn mặt nộn nộn của cô ấy, dỗ dành: "Sao lại thế, Oa Oa là đáng yêu nhất rồi, Oa Oa thật mềm mại, làm cho đại gia muốn trêu đùa rồi, theo đại gia về nhà đi, sau này nhất định để bé được ăn ngon mặc đẹp."
Oa Oa cười ngọt ngào: "Mình chỉ muốn ăn kem ốc quế."
"Được được, đại gia mua cho bé, đổi lại bằng một nụ hôn được không nào."
Tôi làm bộ muốn hôn tới, đúng lúc khóe mắt đập vào hình ảnh ở bên ngoài cửa sổ có một tên nào đó sắc mặt biến thành màu đen giống như cương thi, còn đôi mắt bốc hỏa giống như yêu quái.
Oa Oa hướng về phía hắn vẫy tay, gọi hắn ta đi vào.
Sao tôi cảm thấy cổ mình lành lạnh nhỉ, giống như có một thanh đao kề ngay ở đó vậy.
Sau khi Nghiêm Diệp đi vào thì kéo Oa Oa đi, hướng tôi nóng giận hỏi: "Vừa rồi bà muốn làm gì?"
Tôi trả lời: "Hôn có cái thôi mà, sao nào, ông không cho tôi hôn hả? Oa Oa, cậu nói xem, cậu có cho tớ hôn không?"
Oa Oa vô tội nhìn chúng tôi, không hiểu chuyện gì.
Cô ấy hết nhìn trái rồi lại nhìn phải xem chúng tôi giằng co.
Diệp Tử nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì thì ngồi xuống rồi từ từ nói, ở đây có nhiều trẻ con như vậy, hai người dọa bọn trẻ khóc thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây."
Diệp Tử nói xong câu nói đó, bầu không khí đều lạnh xuống, Nghiêm Diệp nới lỏng dây thần kinh phòng bị, ngồi xuống bên cạnh Oa Oa.
Nghiêm Diệp, cái thằng cha nhỏ mọn, đồ thần kinh, tên con trai có người yêu thì quên mất anh em, tôi đã làm huynh đệ với hắn kể từ khi bắt đầu học cấp 2, lên đến lớp 11 chuyện cứ mờ mịt như vậy mà trở lại làm hai người có quen biết, cho tới tận bây giờ tôi chưa từng nghĩ có một ngày như thế này, Nghiêm Diệp phòng tôi giống như là đề phòng cướp.
Nghiêm Diệp lấy cốc coca của Oa Oa, hút một hơi, Oa Oa nhìn cốc nước bị Nghiêm Diệp hút một hơi cạn sạch, chán nản muốn khóc.
Vẫn là Diệp Tử chào hỏi Nghiêm Diệp trước, đây chính là khí thế của hội phó Hội học sinh: "Chào anh, tôi là Diệp Tử, bạn của Phương Dao."
Nghiêm Diệp nhìn Diệp Tử thật lâu, lâu đến mức tôi hoài nghi hai người họ có phải là âm thầm cảm nắng nhau rồi không, kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Nghiêm Diệp nói: "Tôi vẫn thường nghe nói khóa này hội học sinh chiêu mộ được một đại mỹ nhân, hiện tại diện kiến rồi có vẻ người ta đồn không sai đâu."
Diệp Tử mỉm cười đáp lại: "Anh quá khen rồi."
Tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bởi vì Nghiêm Diệp và Diệp Tử cho tôi cảm giác hai người cùng một loại, đều là vẻ ngoài học sinh gương mẫu, từ nhỏ đến lớn được gộp chung vào nhóm những thanh niên tốt.
Thời điểm bọn họ đứng gần nhau, ngay cả từ trường cũng đụng nhau rồi.
Lúc tôi nhìn lại Oa Oa, trong đôi mắt của Oa Oa cũng có sự u oán như vậy, hai chúng tôi đều là trẻ nhỏ luân lạc chân trời, bị người lớn bỏ xó qua một bên.
Oa Oa kéo kéo tay Nghiêm Diệp nói: "Mình muốn ăn gà cuộn Bắc Kinh."
Nghiêm Diệp cưng chiều sờ mặt cô ấy: "Được, đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi."
Đến bố tôi cũng chưa từng chiều tôi như vậy, tôi cảm thấy con nhà nghèo khó đích thị là mình rồi.
Dáng vẻ đứa bạn nghèo khó, cảnh ngộ kém tắm như vậy.
"Nghiêm Diệp, tui cũng muốn đi ăn gà cuộn Bắc Kinh." Tôi học theo.
"Coi chừng mập chết bà bây giờ." Có người quay đầu khinh bỉ nhìn tôi.
Cái tên trọng sắc khinh bạn đến chết không chừa này.
Nghiêm Diệp đột nhiên hỏi: "Diệp Tử, cô có bạn trai chưa?"
Tôi cảm thấy mình rất không thích nghe câu hỏi này, nhất là từ trong miệng Nghiêm Diệp nói ra.
Nó khiến cho tôi cảm thấy dường như trong đó có mục đích gì đó.
Diệp Tử đáp: "Tiếc là không ai muốn."
Tôi liền nói ngay: "Làm gì có chuyện đó, người khác không muốn cậu thì để tớ vớt cậu."
Nghiêm Diệp nói thêm vào: "Sao lại thế, cô xinh đẹp vậy mà."
Tôi nhe nanh trợn mắt với Nghiêm Diệp: "Đừng bảo ông để ý người ta rồi đấy nhé, đừng quên ông có Oa Oa rồi!"
Nghiêm Diệp nói: "Nói bậy nói bạ, tôi rất chung tình, ok, Oa Oa đừng sợ, mình chỉ định nói, nếu như Diệp Tử muốn tìm người yêu thì tôi có thể giới thiệu cho, tôi tin là Diệp Tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người thích."
Diệp Tử cúi đầu kín đáo mỉm cười.
Trong lòng tôi rất khó chịu, cái tên Nghiêm Diệp này tự nhiên tới làm loạn làm gì, người mới quen mới có một ngày đã đòi giới thiệu bạn trai cho người ta là sao.
Trong lòng tôi cực lực phản đối.
Diệp Tử cũng không để ý, cô ấy tiếp tục cùng Oa Oa nói chuyện phiếm.
Tôi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Diệp trông coi Diệp Tử, đây không phải là loại ánh mắt mến mộ, ngược lại nó giống như là đang dò xét, đánh giá về Diệp Tử.
...
Lúc này, tôi rất không thích Nghiêm Diệp.
Từ hồi đường tình đôi ngả, tôi đã cảm thấy chúng tôi chẳng thể nào trở về cái thời kỳ sáng tranh cãi chiều khoác vai, trước đây hai chúng tôi là anh em tốt, kề vai sát cánh mặc kệ miệng đời, khi đó Nghiêm Diệp có gì tôi đều biết hết, chúng tôi cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau trốn học, cùng nhau xem JAV, tôi chưa từng nghĩ sau này chúng tôi lại trở thành như vậy.
Vậy thì đến cùng chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ thế nào cũng không thông.
Không thông là không thông, tôi xoay người, chôn đầu vào gối, ép cho mình quên đi.
Coi như trên thế giới này bớt đi một người cùng tôi cướp đoạt hào quang, thế cũng tốt.
"Nè, cậu tắm chưa?" Diệp Tử kéo tôi lại từ cận kề cửa tử, tôi đứng dậy, nhìn Diệp Tử đang cầm khăn tắm và đồ rửa mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Nửa đêm rồi, cậu đi tắm làm gì?" Phòng tắm ký túc xá không phải rất tệ sao?
"Ngày hôm nay mình khó chịu, toàn thân đều là mồ hôi, thực sự không ngủ được.
Nước trong phòng ngủ ngừng mình mới rủ cậu theo mình đi tắm.
mình sợ."
"Cậu sợ cái gì nào? Phòng tắm chung ở ngay bên ngoài, cậu đi đến cuối hành lang là đến, sợ cái gì." Tôi lại chạy qua giường tính ngủ tiếp.
Diệp Tử lôi kéo chăn của tôi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói ở đây có biến thái.
Đi một mình không an toàn.
Dao Dao, xin cậu đấy, đi cùng mình được không?"
Tôi không thể làm gì khác ngoài nhận lệnh đứng lên, miễn cưỡng đi tắm, chỉ cần Diệp Tử nhỏ giọng cầu xin tôi như vậy, tôi nguyện ý làm tất cả, ai mà có thể cưỡng lại được lời thỉnh cầu như vậy chứ.
Cho nên tôi rất ngoan ngoãn, dù sao tôi cũng đã định trước là mình sẽ bại dưới tay Diệp Tử rồi mà, nếu như tôi là tướng quân cổ đại, thời điểm mang quân đi đánh địch, chỉ cần Diệp Tử ở phía bên kia nói "Cầu xin ngươi đừng đánh được không?" Tôi chắc chắn sẽ hạ lệnh toàn quân buông vũ khí, rất ư không có cốt cách mà đi phản bội quốc gia.
"Được rồi, được rồi, để tớ theo bảo vệ cậu, người đến người ngăn, gặp thần che thần, gặp Phật chắn Phật.
Chỉ cần có người dám lại gần cậu một bước, tớ sẽ nhân danh ánh trăng diệt trừ hắn." Tôi ôm chí khí ngút trời nói.
Diệp Tử che miệng cười tôi.
"Cậu đấy, cứ hài hước như vậy." Diệp Tử nói.
"Người ta tốn bao công để đổi lấy một nụ cười của cậu, vậy mà cậu lại đi coi thường người ta, dỗi." Tôi làm bộ nương vào người Diệp Tử, nũng nịu nói.
Sau khi da thịt gần kề, tôi phát hiện nhiệt khí trên người mình đã hóa thành một tầng mồ hôi mỏng, dinh dính.
Diệp Tử đẩy tôi ra: "Cùng đi tắm đi."
Tôi nói: "Được, tớ cũng muốn tắm cùng cậu."
Diệp Tử mở to mắt nhìn tôi, nửa tức, nửa bó tay.
Tôi lại nói: "Là tớ muốn tắm cùng cậu đấy."
"Cậu..."
Kết quả là vào thời điểm chúng tôi tương đối thản nhiên, tôi lại thành ra không được tự nhiên.
Cô ấy cứ như vậy dứt khoát coi tôi như không khí cởi ra nút thắt, để lộ phần da thịt bên trong, sau đó hai tay lui về sau, lại pặc~ một tiếng nữa, cởi ra khóa áo lót.
Lúc quay đầu lại, cô ấy thấy tôi vẫn còn đứng đó, đầu óc trống rỗng, cô ấy liền nhíu nhíu mày: "Cậu không định cởi đồ à."
"Cởi." Tôi nói, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo, trần truồng đứng ở dưới vòi hoa sen.
Cười vẫn ngu như vậy.
Ơn Chúa trên cao, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy một người con gái cởi đồ trước mặt, không tính mẹ tôi nhé, lúc mẹ cởi là lúc tôi còn con nít chẳng phân biệt được gái trai, thế thì biết cái gì là đẹp hay xấu.
Lần đầu tiên tiên gặp cô ấy cũng gạch đi nhé, bất ngờ quá tôi thấy được bao nhiêu, bỏ lỡ bấy nhiêu, lúc mới bước chân vào thấy một cơ thể trắng trơn đứng ở trong làn hơi nước, nhìn được đường nét, chưa kịp nhìn rõ đã bị một tiếng hét chói tai đẩy ra, rồi bị một cô gái xinh đẹp nào đó gán cho cái danh phường háo sắc.
Bất quá khi đó để lại cho tôi một ấn tượng, đó là vóc người Diệp Tử không phải dạng vừa đâu.
Bình thường lúc cô ấy ở trong phòng ngủ cũng mặc rất ít đồ, có đôi khi mặc bộ đồ ngủ khiêu gợi lộ ra chút ít da thịt ở ngực gần cánh tay, đủ để biết nội dung bên trong vừa dày vừa căng rồi.
Hiện tại, ở trước mặt tôi đúng là Venus còn thở, biết cử động, biết tỏa ra nhiệt khí.
Có điều tôi không dám nhìn...
Diệp Tử cười tôi, trêu chọc: "Lúc mới đầu không phải cậu còn lưu manh đùa giỡn mình sao? Sao giờ lại thuần khiết vậy nè?"
Ơ hay, thế cậu không vui trước sự thuần khiết của tôi chắc! Xem ra tôi không phải thuần khiết nữa, kẻo người ta lại không thích.
Tôi cười tà ác, tiến lại gần cô ấy, cơ thể chúng tôi đều trần trụi giống như trẻ con mới từ trong bụng mẹ chui ra, đứng ở trong căn phòng nho nhỏ.
Tôi một bước rồi lại một bước tiến lại gần cô ấy.
Đến một khoảng cách nhất định, không khí bị nhiệt độ cơ thể chúng tôi bức cho nóng lên, dường như tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy qua lớp không khí này.
Tôi hỏi cô ấy: "Cậu có sợ không?"
"Sợ cái gì?"
"Sợ tớ này nọ cậu."
"Có sợ, nhưng là sợ cậu tự ti thôi." Diệp Tử đột nhiên mở công tắc, nước lạnh từ trên trời tưới xuống người tôi.
Trời đã sắp sang thu, hơn nữa còn là buổi tối, nước lạnh khiến cho tôi rùng hết cả mình.
Tôi cắn răng, nói: "Diệp Tử, đồ chết bầm.
Cậu muốn lạnh chết tớ có phải không?"
Diệp Tử ở bên cạnh cười đến run rẩy hết cả người.
Nếu như quân tử phải đợi 10 năm mới đi báo thù thì đó đích thị không phải là tôi rồi.
Đúng lúc cô ấy đang vui vẻ nhất thì tôi kéo mạnh cô ấy vào trong nước, để cho cô ấy dựa sát vào người tôi, da thịt dán vào da thịt, hoàn toàn không có kẽ hở.
Nhiệt độ của cô ấy dán chặt vào nhiệt độ của tôi, hai cơ thể nữ giới dán gần như vậy, giống như có một loại từ lực phát tán ra từ mỗi một lỗ chân lông, kéo chúng tôi lại gần một chỗ.
Tôi suýt ngất vì cơ thể cô ấy.
Vì cảm xúc của mình.
Tôi không muốn rời đi nơi ấm áp như vậy, muốn gần thêm chút nữa, mặc dù giữa chúng tôi đã không còn khe hở.
Tôi dùng sức ôm lấy cô ấy, để cô ấy càng lại gần tôi, gần tới da thịt, gần tới máu, gần tới xương của mình.
Cái loại cảm xúc một khắc kia về sau này tôi mới hiểu được, nó được gọi là dục vọng.
Phương hướng sai lầm, dùng sai địa điểm, mãi mãi là sai lầm.
Diệp Tử khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, nước len vào trong mắt cô ấy, hai mắt cô ấy nhắm nghiền lại, giống như một cô gái đứng ở trong đêm mưa chờ đợi cái hôn của tình nhân, cái loại góc độ này rất thích hợp để hôn nhau.
Tôi quả thực rất muốn hôn cô ấy, tôi cúi đầu, tiến lại gần, lúc gần như áp sát được bờ môi lạnh như băng ướt nhẹp nước của cô ấy, cửa truyền đến một âm thanh, là tiếng dép của quản ký túc xá, cái thím đi cái loại dép màu xanh cỡ lớn của nam giới, đi khắp nơi, luôn dùng cái giọng tự cho là uy nghiêm để răn dạy chúng tôi.
Bà thím ở bên ngoài hỏi: "Trễ rồi sao lại còn tắm?"
Tôi không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Bọn cháu xong rồi đây."
Diệp Tử mở mắt ra rồi, nhẹ nhàng đẩy tôi ra, sau đó cô ấy lấy tay lau nước còn vương trên mặt.
Thím kia vẫn ở bên ngoài nói với vào: "Tắm nhanh lên rồi ngủ."
Tôi đáp lại: "Bọn cháu biết rồi."
Thím kia lại lê cái dép cỡ lớn của mình bỏ đi, âm thanh bộp bộp càng ngày càng xa.
Cuối cùng tan biến.
Bọt nước cứ tiếp tục như vậy vẩy ra, rơi xuống mặt đất rồi văng lên, ở giữa chúng tôi, cách một lớp nước là không khí lạnh như băng.
Diệp Tử nói: "Tắm nhanh lên rồi còn đi ngủ."
Nét mặt của cô ấy rất bình thường, giọng nói cũng bình thường.
Tôi nghĩ là cô ấy không thèm để ý, bởi vì xét cho cùng thì chúng tôi cũng chẳng làm gì cả, thực sự chẳng làm gì cả.
Ban đầu Diệp Tử đứng ở dưới nước tắm, sát bên người tôi, thoa sữa tắm, thậm chí cô ấy còn gọi tôi giúp cô ấy chà lưng, chà sát vị trí tay cô ấy không với tới.
Tôi bắt lấy miếng bọt biển lặng lẽ giúp cô ấy chà lưng.
Cái loại cảm giác mới vừa rồi tôi gần như đã hiểu, rất nhanh chóng bị tôi quên lãng đi, tôi bắt bản thân không được nghĩ đến nó nữa, cái loại cảm giác này, tôi mơ hồ cảm thấy những người biết được tên gọi của nó, nói chung cũng sẽ không gặp phải chuyện gì tốt.
Tôi vẫn tiếp tục sự nghiệp ốc sên vĩ đại của mình.
Tôi không hiểu sao người ta lại coi thường ốc sên.
Ốc sên vốn là thông minh mà, lúc cần thiết có thể dùng vỏ của mình để bảo vệ trước thương tổn.
Bởi vì không biết khi nào tai nạn sẽ đột nhiên xảy ra, cho nên nó luôn vác theo cái vỏ để chuẩn bị, đâu có giống như người thường, đã không có vỏ, lại còn là một động vật thân mềm, xương cốt cứng rắn thì lại giấu ở trong người, vậy nên chẳng thể bảo vệ nổi bản thân.
Trần truồng đối mặt với thế giới.
Khi còn bé, ước mơ lớn nhất của tôi chính là làm một con ốc sên giáp xác, khi cần tôi có thể trốn đi, tránh né sự chỉ trích cười nhạo của những người khác.
Khi còn bé, tôi chôn giấu đi sự tự ti của mình ở một góc rất sâu dưới đáy lòng.
Thời điểm Diệp Tử giúp tôi cọ người, cô ấy đột nhiên nói: "Lưng của cậu hẳn là rất gợi cảm giác muốn đâm vào."
Tôi hỏi: "Sao lại phải đâm cái gì vào, tớ sợ đau lắm nhé."
Ngón tay của cô ấy xẹt qua xương bả vai tôi, trả lời: "Xương hồ điệp của cậu rất đẹp, nếu như đâm một vật gì đó vào cảm giác rất mỹ.
Chi bằng để mình đoạt hoa hồng đi, nhất định sẽ rất đẹp mắt."
Tôi nói: "Cậu đi chết đi."
"Không cho phép cậu nói chuyện thô tục." Diệp Tử phát uy, đánh thật mạnh vào cái lưng trần của tôi, bộp một tiếng.
Tôi đau đến hét lên, cơ thể co lại thành một cục.
Tôi khó chịu nói: "Bạn Diệp Tử ơi, sao mà bạn giống mẹ mình thế, cậu không được hút thuốc, cậu không được mặc áo 3 lỗ, giờ thì đến cậu không được ăn nói thô tục."
Diệp Tử ngữ trọng tâm trường (lời nói sâu xa): "Ai bảo mình giống như mẹ cậu chứ, mình già như vậy sao? Mình chỉ muốn tốt cho cậu.
Sau này cậu sẽ biết."
"Còn bảo khống giống mẹ tớ, nói y như là mẹ vậy.
Lúc mẹ răn dạy chả phải sẽ như vậy 'Nhóc con, mẹ đây là muốn tốt cho mày thôi, sau này lớn rồi sẽ biết mà cám ơn mẹ.' Hừ, mẹ già ạ."
Ba! Lại tiếp tục một cái đập mạnh, khiến cho lưng tôi đau rát.
"Diệp Tử, tớ hận cậu." Tôi làm ra bộ dạng người con gái yếu đuối.
"Bớt giỡn đi, mau lau khô người rồi về ngủ, không mai lại bị thông cáo phê bình toàn trường."
"Ừ." Tôi một tay lau tóc của mình, một tay lau lưng của Diệp Tử.
Tóc tôi khá ngắn, thuận tay lau qua là được, còn lại tập trung đi lau cho Diệp Tử.
Đợi đến khi Diệp Tử lau khô người rồi, Diệp Tử đoạt lấy khăn lông của tôi, nghiêm túc nói: "Cúi đầu xuống."
"Để làm chi?" Tôi không chịu cúi đầu.
Đừng nói nhảm chứ, cậu thử nghĩ xem lúc này tôi mà cúi đầu thì sẽ thấy cái gì, cái gì cần thấy đều có thể thấy được hết.
Vậy nên tôi vẫn đấu tranh nội tâm kiên quyết không đi ăn tào phớ của Diệp Tử.
Diệp Tử thẳng thừng đem khăn mặt vung trên đầu tôi, chà giống như chà lưng, vừa chà vừa oán trách: "Ai bảo cậu cao như vậy, ai bảo cậu không chăm sóc thật tốt cho chính mình, tóc ướt như thế này thì sao mà ngủ được, sẽ bị cảm lạnh đấy."
"Hừm, quả nhiên là Diệp Tử vạn năng, cái gì cũng biết." Tôi nói.
Khi cô ấy vẫn còn bận rộn ở trên đầu tôi thì lẩm bẩm: "Thực sự là càng ngày càng giống mẹ mình rồi."
Cô ấy hỏi lại: "Cậu vừa nói cái gì cơ?"
"Đâu, tớ bảo cậu đúng là một cô vợ hiền lành dịu dàng đáng yêu xinh đẹp của tớ." Tôi lập tức thảo mai nói lảng sang chuyện khác.
"Không đứng đắn, cậu là con gái thì đòi cưới vợ cái gì." Diệp Tử đưa lưng về phía tôi mặc quần áo vào, tôi nhìn lưng của cô ấy, da thịt bóng loáng, đồ thị rõ ràng, thật muốn quỳ xuống để cúng bái.
Đây đúng là cơ thể nữ thần.
Thánh thiện, thật thà, hơn nữa còn đối xử tốt với tôi.
"Diệp Tử này, tớ thật sự nên cầu cậu không có trai rước, như thế tớ có thể đường hoàng buộc phải cưới cậu rồi.
Mặc dù nói hai cô gái kết hôn thực sự rất lạ, nhưng tớ tin tưởng, sau này tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu."
Tôi vừa nói xong, Diệp Tử dừng động tác lại, tay cô ấy khom lại phía sau, bỏ đi nút buộc áo ngực, bầu không khí lúc này đột nhiên đông cứng lại, khiến cho tôi không biết mình vừa nói sai ở đâu.
Tôi ngây ngốc đứng đó, quên mất trên người còn chưa mặc quần áo, cả người vẫn còn đang trong trạng thái nguyên thủy.
Diệp Tử nói: "Giúp mình cài nút áo."
Tôi trả lời: "Được."
...
Trên đường trở về phòng ngủ, cô ấy chỉ lo ôm chậu rửa mặt của mình, không thèm nhìn tôi, khiến tôi phát hỏa.
Tôi rất ghét người khác như vậy, giận, song lại không nói cho tôi biết nguyên nhân là gì, giống như là muốn giết tôi, nhưng lại không muốn nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao tôi phải chết, đây không phải gọi là chết không được nhắm mắt hay sao?
Tôi kéo tay của cô ấy hỏi: "Sao cậu lại nổi giận."
Cô ấy lại càng bước nhanh hơn, đôi dép thêu hoa trên sàn bê tông phát ra những âm thanh lóc cóc, cô ấy trả lời: "Cậu nguyền rủa mình không ai thèm lấy, mình vui nổi sao?"
Tôi nói: "Tớ chỉ nói là nếu như thôi mà.
Thôi được rồi, người đẹp xin đừng nóng, tớ mời cậu đi ăn kem ly Starbucks để tạ lỗi, được chưa nào?"
Tôi dù có phải cắt đất đền tiền cũng muốn mua lại một nụ cười của Diệp Tử.
"Cậu? Starbucks? Có tiền sao?" Diệp Tử kéo thật dài âm điệu, khiến cho tôi máu chảy đầy tim.
Tôi đáp lại: "Sợ cái gì, lão tử có nghèo đi nữa thì vẫn đủ tiền mời cậu."
"Vậy thì mình đợi đấy." Nụ cười của Diệp Tử vô cùng sáng lạn, cái kiểu cười có ý muốn xem kịch vui.
Diệp Tử không phải là muốn một phần kem ly Starbucks, trình độ của cô ấy đã sớm đem kem ly Starbuck kéo xuống ngang hàng kem ốc quế KFC.
Cô ấy chỉ muốn xem con quỷ keo kiệt là tôi đây có chịu bỏ tiền ra hay không thôi.
Thực ra không phải là tôi keo kiệt đâu, thật đấy, tôi đã từng nói với rất nhiều người như vậy, đáng tiếc là không ai chịu tin tôi, kỳ thực, lý do của tôi chỉ là bởi vì tôi yêu tiền thôi.
Yêu tiền và keo kiệt có gì khác nhau à? Chính tôi còn không tự trả lời được.
.