Đã không còn mà vẫn thấy vương vấn, thì đó chính là nỗi buồn biệt ly.
Tôi thở dài, quyển sách cầm trên tay ngắm trên đầu mà ném một cái, sau đó khi tôi muốn đi nhặt thì bị một bàn tay chặn lại.
"Yêu nghiệt phương nào to gan, còn không mau mau đầu hàng." Tôi nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.
Diệp Tử cầm sách của tôi, mở ra xem mấy lần, bên trong vẫn duy trì tấm thân xử nữ như phút ban đầu, nàng nói: "Sao cậu không làm giấy nhớ."
Tôi cười khan trả lời: "Tớ lười."
"Cậu không sao chép à."
"Tớ lười."
"Cậu đúng là thất bại."
"Tớ lười đạt tiêu chuẩn.
Chết chết, lỡ lời." Tôi vả vào miệng mình, học kỳ trước tôi đã nợ nhiều môn như vậy, học kỳ này chết cũng không thể để nợ môn được.
Bảng điểm nợ môn mà gửi trở về nhà, mẹ tôi lại chả không tay giơ thái đao xông tới trường học, xong rồi đem tôi băm vằm thành âm hồn tống trở lại nhà.
Sự tình thảm nhất trong nhân gian cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, vậy nên nhất định là phải đạt tiêu chuẩn.
"Cậu cứ như vậy thì sẽ không đạt tiêu chuẩn đâu." Diệp Tử tựa ở trên bàn, nghiêm túc nói.
Tôi liên tưởng nàng đeo một cái mắt kính mạ vàng, trên người mặc một bộ đồng phục, hình tượng chẳng khác nào một giáo viên.
Cùng với sức quyến rũ từ bộ đồng phục tỏa ra, nàng một bên giày cao gót đạp lên lưng của nam sinh, đôi mắt nhìn xuống, mị nhãn nửa hí, nói: "Nếu như bài kiểm tra thất bại, tôi sẽ phải giáo huấn em một trận."
"Vậy thì..."
"Cậu phải học thuộc lòng chỗ này, còn có chỗ này..." Nàng bày đống sách vở ra trước mặt tôi, khom lưng, ngón tay điểm lên cuốn sách.
Tôi nhìn gò má nàng, khoảng cách gần như vậy, tựa như chỉ cần nhích thêm một chút là có thể hôn lên gò má nàng.
Một khắc kia tôi có loại xúc động muốn hôn nàng, đôi môi động hai lần, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi ngây người ra một chút, nàng lui lại rồi nói: "Cậu xem, học thuộc lòng những chỗ đó thì bài kiểm tra sẽ không gặp vấn đề gì đâu."
Tôi cảm thấy nàng dường như đã biết, biết là tôi muốn hôn nàng, cái ý tưởng hắc ám bẩn thỉu đó, có lẽ nàng từ trong đáy mắt tôi thấy được cái dục vọng kia, chắc hẳn nó mang màu đỏ.
Tôi có cảm giác mình không được tự nhiên, toàn thân ngứa ngáy, tâm lý chùng xuống.
Tôi hỏi: "Diệp Tử, cậu có bạn trai sao lại không nói cho tớ biết?"
Nàng xoay người, ngón tay vô ý thức làm động tác mờ ám lên cái poster trên tường, biến cái poster yên lành xé thành những mảnh nhỏ.
Nàng nói: "Bọn mình còn chưa nói đến chuyện đó, hiện tại vẫn chỉ là bạn bè."
Tôi cười nói: "Bao giờ các cậu thành đôi thì nhất định phải báo với tớ một tiếng đấy, để tớ còn được ăn khao." Nói rồi không cố kỵ gì cười ha hả, tiếng cười kia, giả tạo khiến cho tôi cảm thấy cay nghiệt, sao lại không thể biểu hiện bình thường một chút, thí dụ như, tôi có thể nói một cách bình tĩnh, chứ không phải như vây giờ, nói một tràng cũng không che giấu được trái tim loạn như ma của mình.
Diệp Tử gật đầu, không khí giữa chúng tôi lúc này thật giống như trong nháy mắt cô đọng lại, đình trệ bất động.
Tôi chán ghét cái cảm giác lúc này, bạn bè không ra bạn bè mà tình nhân cũng chẳng phải tình nhân.
Thực sự không đơn giản.
Tôi kéo tay Diệp Tử, lay lay, làm nũng nói: "Người ta muốn ăn kem ly."
Nàng sờ sờ đầu tôi nói: "Được, tỷ tỷ mua cho em.""
"Đa tạ tỷ tỷ, người ta yêu nhất là tỷ tỷ." Tôi nói, nửa đùa nửa thật.
Nàng chỉ kín đáo cười cười, không nói gì nữa.
Tôi cảm thấy đáy lòng buồn bực, giống như chính mình bị nhốt vào trong một cái bình thủy tinh, không một tiếng động, cả người bứt rứt, cái thứ gọi là ái tình này cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua, vậy mà một khi gây chuyện với nó thì lại phiền phức đến vậy.
Phiền đến mức khiến cho tôi muốn đi tự sát.
Muốn phát tiết một lần cho hết ra ngoài, đập vỡ tất cả mọi thứ, sau khi phá hoại xong rồi, cảm giác sẽ bình ổn trở lại, chỉ là hiện tại, tôi vẫn phải đè nén thứ cảm xúc đó lại.
Tôi ném sách vở về phía sau, kéo tay nàng nói: "Đi, không học hành gì nữa, chúng ta đi ăn kem."
Nàng bị tôi lôi kéo đi, dọc theo đường đi, tà váy dài của nàng lắc lư, đặc biệt xinh đẹp, tôi thích cái dáng vẻ này, bởi vì tôi không thể mặc, dáng dấp của tôi không phù hợp, vậy nên ngắm nàng mặc cũng là một sự hưởng thụ, cảnh xuân tươi đẹp tựa hồ nhộn nhạo dưới làn váy của nàng.
Đường cái bị ông mặt trời thật to nướng chín, cách một lớp dép đi phía trên mà còn cảm thấy nóng hết cả chân, thật là hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ bị nấu chín rồi trực tiếp đặt lên bàn.
Nàng bị tôi kéo đi, chóp mũi thấm ra ít mồ hôi, mồ hôi trong suốt lại càng tôn lên vẻ mỹ lệ của nàng.
Có người đã từng nói, một khi bạn cảm thấy mọi thứ về người ấy đều đẹp đẽ tựa như ánh sao trời, thì đó cũng chính là lúc bạn đã chính thức đổ nàng rồi đấy.
Trong lòng tôi có một giọng nói lành lạnh hả hê, nó nói "Diêu Tử à, sao cậu vô đối quá vậy! Trên thế giới này có 6 tỉ người cậu không yêu, sao cậu lại chọn trúng nữ sinh để yêu? Đã thế lại còn là một nữ sinh không hề yêu cậu, thật dại quá chừng."
Tôi lại càng buồn bực, lửa cháy càng thêm lớn, cước bộ đi nhanh hơn, nhanh đến mức nàng không chịu nổi, ở phía sau hô to: "Dừng lại, mình đang đi giày cao gót..."
Tôi xoay người nhìn thấy dây giày cao gót của nàng giãn ra, mắt cá chân trẹo rồi.
Nàng bị đau, nói: "Đều là lỗi của cậu đấy, ai bảo cậu đi nhanh như vậy, đau chết mất."
"Xin lỗi xin lỗi, đều là lỗi của tớ." Tôi ngồi xổm người xuống, cởi giày cao gót của nàng, cầm lấy mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng lắc lắc.
"Á, đau, cậu nhẹ tay thôi." Nàng cắn môi dưới, nói.
Tôi ngồi xổm ở trước mặt của nàng, nói: "Cậu ngồi lên đi."
"Để làm chi?"
"Tớ cõng cậu đến chỗ bác sĩ, cậu trật mắt cá chân rồi.
Không đi khám bác sĩ sau này sẽ hỏng bét."
"Không muốn."
"Sao lại không muốn?" Tôi nổi giận, mạnh mẽ ôm chân của nàng, đặt nàng lên lưng.
Sau vài cái từ chối, nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên lưng tôi, hai chân kẹp chặt lấy eo tôi, hai tay vòng qua cổ, giao ở trước ngực tôi.
Nàng nói: "Đến nơi rồi thì cậu thả mình xuống."
"Không sao, tớ làm được." Tôi cắn răng nói, trọng lượng của nàng tuy không nặng đến mức đè chết người, nhưng tôi cảm thấy mình đã phải cố hết sức mới cõng nàng lên được.
Chẳng qua nó vẫn còn trong phạm vi cho phép.
"Dù sao cậu vẫn chỉ là một nữ sinh, sao có thể cõng mình đi đến phòng khám xa đến vậy, đừng có cậy mạnh nữa." Diệp Tử ở bên tai tôi lớn tiếng nói.
Tôi quay đầu lại, hung tợn nói: "Tớ bảo cõng là cõng, cậu lảm nhảm nhiều như vậy để làm gì, đừng có động đậy nữa.
Cậu muốn tớ mệt chết có phải không?"
Nàng bị dáng vẻ hung hăng của tôi hù dọa, ngồi yên trở lại, đầu tựa ở trên cổ tôi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng nói: "Đừng có cậy mạnh."
Tôi cắn răng đi hết một đoạn đường tưởng như rất ngắn kia, ngắn đến mức tôi có thể dùng ván trượt trong nháy mắt trượt đến, chỉ là vào lúc này nó lại trở thành một con đường rất dài, bởi vì trên lưng tôi cõng theo một người, trọng lượng của nàng khiến cho tôi hiểu ra, sau này tôi muốn bảo hộ nàng, tôi phải cõng được trên lưng trọng lượng của nàng, chính là vào lúc đó, tôi quyết định sẽ tham gia vào CLB Tae Kwon Do, cùng đám đàn ông học Tae Kwon Do.
"Em muốn trở nên mạnh mẽ." Tôi nói với đội trưởng.
"Sau đó thì sao?" Anh ta nhàn nhạt hỏi.
"Em muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ người khác." Tôi nắm chặt tay phát thệ.
Đội trường nhìn tôi, vỗ lên lưng một cái, lực đạo không nặng, anh ta nói "Em coi cánh đàn ông là thứ vô dụng chắc."
Lúc đó tôi muốn cười, tôi nghĩ rồi nói "Người em nhìn trúng không phải là đàn ông mà là một cô gái, vậy nên em muốn coi mình như một người con trai, để chí ít thì cũng có đủ sức lực để bảo vệ cô ấy.
Những lúc cần thiết thì có thể cõng được cô ấy trên lưng."
Không biết có phải là do thời điểm hiện tại đã quá mạnh, tôi cảm thấy cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng vô ích thôi, cô gái năm ấy đã sớm không quan tâm đến việc tôi có cõng nổi cô ấy không rồi.
Cõng được nàng tới phòng khám, cũng là lúc mồ hôi tôi giặt luôn bộ quần áo đang mặc, tôi nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế, cơ thể tê dại không còn cảm giác.
Nàng hỏi tôi: "Cậu có mệt hay không?" Nói rồi lấy ra giấy ăn thơm hương giúp tôi lau đi mồ hôi trên mặt, tôi giả bộ kiên cường nói: "Không có việc gì đâu, cậu xem tớ là ai, lát nữa cõng cậu về còn được nữa là."
Nàng liếc tôi trắng mắt, nói: "Cho cậu mệt chết luôn."
"Phải phải, tớ mệt chết đi rồi thì sẽ bớt đi một người chọc tức cậu, Đại tiểu thư." Ở trên cái ghế sắt tại phòng khám, hai tay hai chân tôi đều mở ra, há mồm thở dốc.
Bác sĩ khám một cái, nhàn nhạt nói: "Cháu không có việc gì đâu, chỉ là trật khớp nhẹ, có thể lập tức đi lại được."
Tôi và Diệp Tử đứng ở đó, không có lời nào để nói.
"Vậy thì đi thôi." Tôi nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Thời điểm nàng muốn đứng dậy mới phát hiện ra đôi giày cao gót chỉ còn lại một chiếc, tôi nhớ ra chiếc giày còn lại chẳng biết tôi đã quăng đi đâu rồi.
Hai chân Diệp Tử cao thấp không đều, bên cao bên thấp, nàng chỉ vào người tôi: "Cậu, cậu, cậu..." rất lâu, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ qua.
Trẻ con không phải là dễ dạy.
E rằng đây chính là đánh giá của nàng về tôi.
Tôi ôm hông của nàng, nói: "Dựa vào tớ, tớ đưa cậu về."
Tay nàng ôm eo tôi, phân nửa trọng lượng dồn lên người của tôi, lúc mới bắt đầu, nàng còn nhảy nhảy giống một con ếch một chân, cuối cùng nàng phát hiện ra, giẫm ở trên giày của tôi đi sẽ tốt hơn, thế nên không chút do dự dùng chân của tôi thay giày của nàng.
Tôi nói: "Thỉnh nương nương bước nhẹ cho, hạ thần còn muốn sử dụng cái chân này cho nửa đời sau đấy ạ."
Nàng đáp lại: "Ai gia tự sẽ có minh bạch.
Tiểu Phương Tử."
"Dạ."
Con đường trở về đột nhiên ngắn lại, so với tôi nghĩ còn ngắn hơn, chỉ đơn giản là mấy bước còn có thể dựa vào nhau, sau khi đi đến đích rồi, chân của nàng tách tôi ra, tay của tôi buông tha nàng, có đôi khi tôi thật muốn cứ như vậy vĩnh viễn được nàng dựa vào, chỉ là, đến một lúc nàng sẽ rời đi, khiến cho tôi cảm thấy mất mát, mất đi tác dụng đang có, ngay cả công dụng thay thế một chiếc giày cũng không còn nữa, vì thế mà uể oải thất lạc.
Tôi có cảm giác mình coi thường bản thân đến được mức độ này coi như cũng là một loại tài năng rồi.
Nàng đi trước tôi, phòng ngủ của chúng tôi nằm ở tầng 4, nàng cứ như vậy tự mình nhảy từng bước lên bậc thang, tiếng giày cao gót va vào bậc thang vang ra những âm thanh cạch cạch.
Tôi đơn giản là chặn ngang ôm lấy nàng, nhanh chóng hướng lên tầng 4, sau đó đặt nàng xuống.
"Trời đất, sao cậu khỏe vậy." Nàng kinh ngạc nói.
Hai tay tôi bởi vì dùng sức quá độ mà rút gân, vô thức run run, nhưng bởi vì câu nói kia, mọi thứ đều là đáng giá.
Tôi nhún vai, nói: "Thực ra tớ chính là siêu nhân, tới Trái Đất này để cứu cậu."
"Ha ha." Nàng cười thật lớn.
Tôi nói: "Một nụ hôn thì thế nào nhỉ? Không phải mọi anh hùng đều có được nụ hôn từ mỹ nhân sao."
Nàng chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn ghé sát mặt tôi, ở trên mặt tôi chuồn chuồn lướt nước đụng một cái, rồi ngay lập tức thối lui, còn lẩm bẩm nói: "Đúng là thua thiệt lớn, đều là do cậu báo hại mình trở thành thế này."
Tôi cười khan: "Khó có thể phủ nhận."
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của nàng reo lên, nàng nhìn thoáng qua dãy số, xoay người vào tường, nhỏ giọng nói chuyện: "Mình rõ ràng nghe được chỗ đó xuất hiện tên đó, là tên lần trước mình nhìn thấy."
Tôi nhún vai tự giễu, xoay người lại, trở về phòng ngủ trước, không muốn nghe đoạn đối thoại nhàm chán của bọn họ.
Trong lòng tôi khổ sở.
Từ cái khoảnh khắc tôi biết là mình đã thích nàng, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều là khổ sở.
E rằng, ái tình chính là mùi vị này, nó khiến cho bạn cảm thấy vui sướng rồi lại đày bạn đến cửa ải khó chịu, ép bạn phải ăn một món ăn thất bại, bên trong pha tạp đủ loại hương vị.
Bạn muốn ái tình thì phải tiếp thu được toàn bộ mùi vị đó, cho dù cái mùi vị này khiến cho bạn buồn nôn đến khó chịu thì cũng phải cắn răng mà nuốt vào.
---
*Rồi nhé, đây là chút quan hệ bình thường cuối cùng trước khi BN sắm vai mẹ ghẻ bảo các con gái dành cả thanh xuân để đi ném ngược vào mặt nhau =v=v Đoạn quá khứ ngược tiếp theo nó sẽ dài đến hơn 1x chap nữa rồi mới về hiện tại, đi kèm cái combo 2 chap 21, 22 8000 chữ.
Đại khái thì đoạn ngược mà ko dịch 1 suộc thì không ổn, thế nên trước khi vào phần truyện kế tiếp, m về edit nốt cái Lê hoa cho xong đã nhé, không thì chả biết ngày tết năm nào mới edit nốt đc nó, bởi vì 2 truyện đều sài ngôi thứ 1, dịch đan xen thì kiểu gì cũng bị loạn nv vào với nhau nên m sẽ chỉ tập trung vào một thứ thôi =v=v
.