P.s: Chương này sẽ dài vì nó gần 8000 chữ, nên đừng hỏi tại sao kéo mãi chưa thấy đáy nhé.
---
Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào tiến vào trạng thái mê man, cũng không muốn đứng dậy, động một cái ngón tay, cái quạt điện vẫn quay đều đều, chưa lúc nào dừng lại, tôi nghe thấy tiếng quạt máy chạy, đầu bắt đầu suy nghĩ mông lung, nghĩ đến tôi ngày mai, nghĩ đến Diệp Tử ngày mai, còn có quá khứ và tương lai sắp tới của chúng tôi.
Tôi rất ít khi suy nghĩ về việc này, tôi là cô gái ngu ngốc với cái dây thần kinh to hơn cả ống thoát nước, nói khó nghe thì là người thiếu thông minh, tôi vẫn luôn biết điều đó.
Mẹ tôi luôn nói tôi không biết nhìn tình huống hiện tại, thứ nên xem thì không xem, thứ không nên nhìn thì lại cứ đi nhìn.
Thế nên, Dương Dương thích tôi, tôi làm bộ không thấy, tôi thích Diệp Tử, tôi lại khiến cho hai chúng tôi sau này không thể đi chung đường.
Xét theo cái tính khí của tôi mà nói, đời sau sẽ chẳng yên lành gì.
Diệp Tử là một cô gái lý trí, nàng có đôi khi như là một người lớn, tôi cần sự điềm tĩnh của nàng để bù đắp phần xông xáo của tôi, có đôi khi nàng cũng là một nữ sinh cần có tôi trợ giúp, thế nên tôi mới có thể vô thức rơi vào lưới tình với nàng, cần nàng.
Tôi không hiểu trong tương lai tôi có thể hay không trở về với trạng thái nguyên bản, giống như trước đây, thích một người con trai, hoặc giả như coi đây chỉ là một sai lầm tuổi trẻ rồi lãng quên về nó.
Tình cảm nông nổi nhất thời sẽ rất nhanh theo gió cuốn đi, giống như trước đây, tôi đã quên là từng thích người đó, đối tượng mối tình đầu, người ràng buộc trong lòng, người bên cạnh đều giống như nhau, chẳng mấy chốc rồi sẽ từ từ biến mất khỏi đầu óc tôi, không gian trí nhớ của tôi quá ít, nhớ một người thì cũng phải quên đi một người.
Tôi tin tưởng, Diệp Tử rồi cũng sẽ rất nhanh bị tôi lãng quên, tôi rồi sẽ không còn nhớ nổi tên cùng đoạn tình duyên với nàng nữa.
Bởi vì trên thế gian này không gì là vĩnh cửu.
Nhưng bảo tôi làm cách nào để quên đi được đây? Tôi thở dài.
Già, già thật rồi, tuổi còn trẻ mà lại đi học được cách thở dài, nếu như lúc này tôi đang ở nhà thì đã bị mẹ đánh cho một cái rồi.
Hiện tại tôi đột nhiên phát hiện, kỳ thực ngủ cũng là một chuyện mệt người như vậy, toàn thân tôi ngủ đến tê dại, dạ dày không chịu nổi kháng nghị đánh thức, tôi lật chăn một cái, muốn đứng lên, đột nhiên lại phát hiện ra Oa Oa, cô ấy giống như một con búp bê đặt ở trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tuy rằng an tĩnh thế nhưng ánh mắt lại bất an xen lẫn bi thương.
Tôi bị cô ấy dọa cho hoảng sợ, sơ ý trượt chân một cái, lăn từ trên giường xuống.
Cái mông bị dập mạnh xuống đất, đau đến khiến cho tôi thét chói tai.
Oa Oa không tới dìu tôi đứng dậy, cô ấy chỉ ngồi đấy, tựa như đang lâm vào suy tư, nghĩ đến mê hoặc.
Tôi tự mình đứng lên, xoa xoa cái mông của mình, hỏi cô ấy: "Oa Oa, cậu đến từ lúc nào vậy?"
"Lúc ăn cơm tối xong thì mình đã tới rồi." Oa Oa trả lời.
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài đã ngả về tối, hoàng hôn lặng lẽ đáp xuống, xa xa trên con đường quốc lộ, đèn đường đều đã mở ra, vô số ánh sáng điểm xuyết tạo thành một dãy hạt châu, tôi nhớ khi còn bé, trong giờ tập làm văn, tôi vẫn luôn đem chuỗi dạ minh châu ra làm một dạng tỉ dụ, tự cảm thấy như vậy văn chương rất sinh động, khi bé đối với rất nhiều thứ có thể dùng loại ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt sự vật ra ngoài, nhưng bây giờ, ngôn ngữ trở thành một loại trói buộc cồng kềnh, lộng lẫy nhưng trống rỗng.
Tôi nhìn điện thoại, giờ đã là 7 giờ tối, thời gian cơm tối ở trường chúng tôi chỉ định lúc 5 giờ, vậy là cô ấy đã ngồi yên hai tiếng đồng hồ ở đây, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, giống như một con rối gỗ lặng lẽ ngồi ở nơi này chờ tôi tỉnh dậy.
Tôi hỏi: "Lúc cậu tới không có người à?"
"Cửa mở ra, mình nhìn thấy cậu còn đang ngủ, nên không muốn quấy rầy cậu.
Mình một mình ngồi ở bên cạnh thôi." Oa Oa hạ thấp giọng trả lời.
"Cậu làm sao vậy? Uể oải như vậy, nhìn ánh mắt cậu này, khô cạn cả rồi." Tôi ngồi xổm trước mặt cô ấy, ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của cô ấy không tốt, màu sắc hồng hồng trước đây đã biến mất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một trái táo mất đi huyết sắc, đôi mắt tràn ngập tò mò cùng nụ cười tôi rất thích tựa hồ như đã mất đi nguồn sống, một Oa Oa sa sút tinh thần như vậy khiến cho tôi cảm thấy không nỡ.
Tôi vuốt ve cái trán của cô ấy, trán của cô ấy có chút lạnh, nhưng không đến mức cảm lạnh, tôi nghĩ là do tâm tình của cô ấy không tốt.
Tâm tình của Oa Oa viết hết ở trên mặt mình, tất cả mọi biểu hiện đều thấy rõ ràng, hiện tại, cô ấy không vui, cũng dễ dàng để người ta nhận ra.
Tôi phát hiện ra mấy ngày này mình đều đắm chìm trong nỗi buồn của bản thân, tự nhiên quên mất Oa Oa, mỗi khi tôi cảm thấy buồn cô ấy đều ở bên cạnh an ủi tôi, tôi thì lại không phát hiện ra trạng thái thất lạc sa sút tinh thần của cô ấy.
Tôi đúng là một đứa bạn tồi.
"Oa Oa, nói cho tớ biết cậu có chuyện gì vậy? Thạch Đầu làm gì sao? Có phải cậu ta chọc giận cậu không? Hay là bởi vì chuyện của bọn tớ mà trách cứ cậu? Hiện tại thì không sao rồi, tớ và Diệp Tử đã hoàn toàn cắt đứt.
Cậu có thể nói với Thạch Đầu, cậu ta làm đủ rồi đấy.
Giờ thì bọn tớ đã chẳng còn là bạn nữa." Tôi nói một hơi, Oa Oa lại giống như là muốn khóc, tôi ôm lấy hông của cô ấy, dỗ dành: "Oa Oa, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu đừng khóc được không, có chuyện gì không vui cứ nói cho tớ biết, Diêu Tử có thể giúp cậu giải quyết hết thảy trắc trở, Diêu Tử cái gì cũng có thể làm được, không phải sao?"
Tay Oa Oa từ từ giơ lên, trụ ở trên cổ tôi một lúc lâu, như thể cô ấy phải xác định là có thể an toàn ôm tôi, cô ấy mới cúi người xuống, tựa ở trên vai của tôi.
Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy, hỏi: "Oa Oa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, cậu có thể nói cho tớ biết được không?"
Lúc mới đầu, cô ấy chỉ là run rẩy nhịn khóc, chôn ở trong cổ tôi, lúc này tiếng khóc nức nở bị đè nén, nhưng đến cuối cùng thì bắt đầu đơn giản bung ra, cô ấy nắm lớp vải trên vai tôi, bắt đầu bật khóc.
Tôi bị tiếng khóc đột ngột của cô ấy hù dọa, quỳ ở trước mặt cô ấy, ôm lấy cô ấy như búp bê vải, cũng chỉ có thể vỗ về bả vai của cô ấy, dỗ dành.
"Không khóc không khóc, Oa Oa không khóc nữa." Tôi dỗ dành giống như là dỗ dành một đứa nhỏ.
Hiện tại cũng may mắn là trong ký túc xá chưa có người, bởi vậy cô ấy mới có thể không cần cố kỵ ánh mắt của người khác, tận lực phát tiết ra nỗi ủy khuất trong lòng.
Chờ qua một khoảng thời gian thật lâu, bả vai của tôi bị nước mắt của cô ấy thấm ướt, tôi không phải là người biết cách an ủi, cảm giác mình không có gì để nói, miệng giống như khớp gỗ, không có bất kỳ tác dụng nào, ảo não cho sự vô dụng của bản thân.
Tôi gặng hỏi: "Oa Oa, nói ra đi, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao cậu lại khóc thương tâm như vậy?"
Oa Oa đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, lúc này tôi mới phát hiện mình ngay cả giấy ăn cũng không chuẩn bị cho cô ấy, tôi vội vàng dùng tay mình lau đi nước mắt trên gương mặt cô ấy.
Cô ấy khóc rất thương tâm, nước mắt đã thấm đẫm nhưng vẫn tiếp tục không ngừng chảy ra ngoài, giờ thì tôi tin nữ nhân được tạo ra từ nước rồi, Diệp Tử cũng khóc như vậy, Oa Oa cũng là như thế, lúc này tôi hận bản thân không thể nói ra được một lời nào hữu ích để an ủi cô ấy.
Oa Oa dừng lại tiếng nức nở, đôi mắt tràn đầy nước mắt ngước lên nhìn tôi, nhìn một chút giọt nước mắt to lớn lại bắt đầu rơi xuống.
Cô ấy cắn môi dưới, nhịn xuống.
"Oa Oa, đừng khóc nữa, nói cho tớ biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, có được không?"
Oa Oa gật đầu, thời điểm mở miệng giọng nói run rẩy: "Dao Tử, Dao Tử, hiện tại, mình nên làm cái gì bây giờ?"
"Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, cậu cứ từ từ nói thôi, có được không? Hiện tại tớ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cậu muốn bức điên tớ sao?"
Oa Oa cúi đầu, nước mắt của cô ấy nhỏ ở trên mu bàn tay tôi, cảm thấy nóng bỏng.
Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc như vậy, khó có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy nói: "Mình có thai rồi."
Tôi đứng sững ở nơi đó, không nhúc nhích được, có phải tôi đang nghe nhầm không, có lẽ Oa Oa là đang nói, cô ấy muốn đi ăn cơm hoặc là muốn tôi hòa giải với Thạch Đầu, chắc là tôi nghe nhầm đấy, ừ, đúng thế đấy.
Hiện tại...
"Dao Dao, bạn cậu à?" Những người trong ký túc xá đã lục tục trở về.
Bọn họ đứng ở cửa thấy tôi quỳ trước mặt một nữ sinh đang khóc, nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi gật đầu lại, cầm tay Oa Oa, đi xuyên qua bọn họ, hướng lên sân thượng.
Lên đến sân thượng, tôi khóa cửa lại, ngăn không cho người khác đi vào, tôi nắm lấy tay cô ấy, đi đến bên cạnh, xác định xem bốn phía không có người, rồi mới mở miệng hỏi: "Oa Oa, cậu vừa nói cái gì, lập lại một lần nữa."
Tôi thầm khấn cầu là mình vừa nghe nhầm thôi, nhưng cô ấy trả lời tôi: "Mình đang mang thai, thực sự mang thai.
Hai tháng rồi."
"Sau đó thì sao?" Lúc này, tôi biết là mình không nên đùa, nếu là người khác, tôi sẽ cười nói, đứa nhỏ không phải là sản phẩm của tớ đâu nhé.
Thế nhưng đây là Oa Oa, cô ấy khóc thương tâm và tuyệt vọng như vậy, tôi biết, cô ấy bây giờ phải rất thống khổ.
Chỉ là tôi muốn biết, vì sao chuyện mang thai lại làm cô ấy khóc thành ra như vậy.
Sinh viên ngày nay đã sớm quen thuộc với việc này, tôi có biết một nữ sinh từng nói thẳng với tôi là cô ta đã đi phá thai mấy lần rồi, sau mỗi lần đều đóng thêm một cái khuyên tai trên lỗ tai của mình, giống như đó là một chuyện kiêu ngạo lắm vậy, tôi nhìn rất không thuận mắt, tư tưởng của tôi vẫn thuộc về truyền thống, đối với dạng chuyện thương tổn tới mình và linh hồn chưa xuất thế này, tôi vẫn luôn cảm thấy đó là một việc vô cùng tàn nhẫn, nhưng còn Oa Oa thì sao? Cô ấy khiến cho tôi có cảm giác cô ấy mới chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, đừng nói là mang thai, tôi thậm chí còn cảm thấy cô ấy hiện tại còn chưa biết được tính là cái gì.
Thoáng chốc tôi cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy khiếp sợ, tôi có cảm giác mình so với cô ấy còn hoảng loạn hơn, thế nhưng tôi phải trấn tĩnh lại, cô ấy cuống tôi cũng cuống thì biết phải làm sao bây giờ?
"Anh ấy nói muốn mình phá nó đi." Oa Oa nắm lấy tay tôi, hét lên: "Anh ấy nói muốn phá đứa con, mình nói là không, mình muốn giữ lại đứa bé này, chết cũng không muốn phá bỏ nó, đó là con của mình, anh ấy không thể làm thế với đứa bé được."
"Thạch Đầu không làm sai đâu, đối với cậu và hắn, xử lý như vậy là tốt nhất, cậu còn trẻ, hiện giờ mới chỉ là sinh viên, nếu như bây giờ cậu mang thai, đối với tương lai không có gì tốt cả."
BỐP! Oa Oa dùng sức bạt tai tôi một cái, đánh thật mạnh vào mặt tôi, đánh tới mức miệng tôi có mùi sắt, tôi ôm lấy mặt của mình, trợn to mắt nhìn Oa Oa đột nhiên tỉnh táo đến không gì sánh được, cô ấy nhìn tôi đi từ ánh mắt mong cầu trợ giúp sang thành ánh mắt thất vọng đến cực điểm, cô ấy lắc đầu nói: "Dao Tử, mình đã nghĩ là cậu sẽ giúp mình, mình không ngờ cậu cũng giống như là bọn họ, đó là con của mình, các người không có quyền mang đứa bé đi." Nói rồi, cô ấy muốn xoay người bỏ đi.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau, nhất quyết không chịu để cho cô ấy đi, tôi vội vàng nói: "Oa Oa, Oa Oa, hiện tại nghe tớ nói có được không? Cậu nghĩ rằng tớ vui vẻ chắc? Tớ sẽ vui vẻ để cậu đi phá đứa nhỏ sao? Nhưng mà cậu nghĩ thử xem, cậu có năng lực gì để nuôi sống đứa bé? Bây giờ cậu vẫn còn là sinh viên, đừng nói là công việc, ngay cả văn bằng cũng chưa có, cậu sinh con bé ra rồi thì có gì tốt nào?"
Oa Oa từ từ quay người lại, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, nắm chặt tay tôi, móng tay gần như muốn cắm sâu vào trong thịt, cô ấy dùng giọng cầu xin khẩn cầu tôi: "Dao Tử, cậu giúp mình đi có được không? Mình muốn giữ lại đứa bé này, mình không thể mất đi nó được.
Mình không còn người nào khác nữa, mình còn có thể tìm cậu thôi."
"Oa Oa, vì sao cậu nhất định phải có đứa nhỏ này?" Tôi xoa đầu cô ấy hỏi.
Cô ấy còn nhỏ, ở trước mặt tôi vẫn mãi là một thiên sứ chưa trưởng thành, không biết đến mặt tối của nhân gian, chỉ có thể đón nhận sự cưng chiều từ người khác, sống yên lành trong sự bảo hộ, vẫn luôn đáng yêu và ngây thơ như vậy, vậy mà bây giờ, cô ấy lại giống như một cô gái tuyệt vọng liều mạng đi ôm lấy của cải của mình nhất quyết không chịu buông ra, trong mắt của cô ấy là ánh sáng của sự kiên cường, cô ấy cố chấp đi bảo vệ đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng mình, bất chấp việc bị cả thế giới phản đối, cô ấy cũng không màng.
Ngay cả tôi cũng cho rằng chuyện đó là không thể, tôi biết như vậy là rất tàn nhẫn, thế nhưng đâu còn cách nào khác, một đứa trẻ làm sao đi chăm sóc một đứa bé.
Chúng tôi bây giờ vẫn còn là những đứa trẻ chưa lớn, vẫn còn cần cha mẹ chu cấp cho, ngay cả con đường phía trước của mình còn chưa đi vững, không có nguồn lực về kinh tế, không có công việc, nếu như mang thai rồi, cô ấy sẽ bị trường đuổi học, đến lúc đó thì phải làm như thế nào?
Oa Oa lại nói: "Nếu như trước đây mẹ mình lựa chọn phá thai, có phải là mình cũng sẽ không tồn tại! Đứa bé này cũng là một sinh mệnh giống như mình, cho nên mình không thể từ bỏ con được.
Mình cũng là may mắn khi trước đây mẹ mình đã lựa chọn để lại mình, để cho mình được sống.
Mình biết cảm giác của đứa nhỏ này, cho nên mình sẽ không làm ra chuyện khiến cho mình hối hận cả đời đâu!" Cô ấy đột nhiên sờ lên bụng của mình, nơi đó vẫn còn bằng phẳng, bên trong có chôn giấu một viên mầm sống nho nhỏ, hãy còn đang ngủ say, rồi có một ngày, con bé sẽ biết chui từ dưới đất lên, mở mắt ra nhìn ngắm thế giới này.
"Mẹ mình cũng là thời đi học thì mang thai mình, mẹ mình đã đơn độc mang theo mình sống qua ngày, có phải là mẹ mình rất dũng cảm không, mình cũng muốn dũng cảm được như mẹ.
Dao Dao, cậu giúp mình đi, có được không? Thạch Đầu không muốn có đứa bé này, mình cũng không cần anh ấy nữa, không có anh ấy mình vẫn có thể chăm sóc cho con, giống như mẹ của mình."
"Oa Oa.
Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu biết sau này cậu sẽ gặp phải những chuyện gì không." Tôi ôm lấy cơ thể run rẩy của cô ấy, dùng sức mà ôm, cơ thể của cô ấy gầy gò bé nhỏ như vậy, giống như một đứa trẻ còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng sâu bên trong đó lại ẩn chứa một linh hồn quật cường ngoan cố.
Tôi ôm lấy cô ấy, dưới bầu trời đầy sao, từng lần từng lần một dò hỏi, từng lần từng lần một cầu xin cô ấy suy nghĩ lại.
Mà cô ấy, vẫn là câu trả lời kia: "Mình muốn giữ lại đứa trẻ.
Con là con của mình.
Mình không thể để mất con được."
"Oa Oa, cậu có biết cậu đang làm gì không! Cậu điên rồi đấy à."
BỐP! Cô ấy lại vừa tàn nhẫn tặng thêm cho tôi một cái bạt tai nữa, sau đó nhẹ nhàng nói: "Giết con giống như là tự giết mình, mình không thể làm được."
Tôi che lấy mặt mình: "Được rồi, tớ giúp cậu."
Một câu nói kia, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn hối hận, là trực giác của tôi sai, tôi thực sự không nên đồng ý với cô ấy, có lẽ nếu như Oa Oa phá đứa bé đi, mọi thứ đều trở lại tốt đẹp, cô ấy chẳng mấy chốc rồi sẽ quên đi thống khổ, trở về bên cạnh Thạch Đầu, nhưng là lúc đó, tôi lại đồng ý với cô ấy.
Một bước đi sai lầm vẫn còn theo đuổi tôi cho đến tận bây giờ, tôi hối hận, có lẽ là tôi hại cô ấy, nếu như tôi cứng rắn hơn, mọi thứ có lẽ đã khác.
Thế nhưng lúc đó, tôi làm sao có thể biết được quyết định của mình sẽ gây ra hậu quả như thế nào, tôi chỉ biết đi theo những cảm giác, cô ấy có thể làm được, tôi cũng có thể.
Tôi đơn thuần chỉ muốn giúp cô ấy.
Cô ấy thuyết phục tôi, dùng một lý do rất trực tiếp, đứa bé kia chính là cô ấy, một linh hồn không đúng lúc xuất hiện, cô ấy cũng đã từng trải qua con đường này, cho nên cảm thấy, đứa bé đó chính là bản thân, mẹ của cô ấy đã cho cô ấy dũng khí, thế nên, cô ấy không thể giết đi đứa nhỏ được.
Tôi sẽ giúp cô ấy, bất luận tương lai có là gì.
Tôi lại một lần nữa ôm cô ấy, cho cô ấy sự ấm áp: "Oa Oa, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ đứa bé này.
Con là của cậu, ai cũng không thể đoạt nó đi được, con sẽ yên lành ở trong bụng cậu lớn lên, rồi sau đó sinh hạ, đến lúc đấy để tớ ôm một cái là được rồi, có lẽ đời này tớ không thể có con được, sau này để tớ làm mẹ nuôi nó đi, nếu như về sau tớ cùng một cô gái sống qua ngày, nhà bọn tớ sợ là tuyệt hậu, thế nên để đứa nhỏ này làm con của bọn tớ, có được không."
Oa Oa mang theo tiếng khóc nức nở đáp lại: "Được."
"Ha ha, tiểu Oa Oa thật đáng thương, còn chưa ra đời đã bị mẹ đem bán đi rồi."
"Ô ô...
" Oa Oa nắm chặt lớp vải trên lưng tôi khóc lớn, khóc đến bi thương như vậy, báo hại nước mắt tôi cũng tuôn như suối theo.
Sân thượng ban đêm không có người, chỉ có đêm tối biết, thời khắc này, hai đứa con gái chúng tôi quyết tâm làm cái gì.
...
Tôi tiễn cô ấy trở về, giờ là 10 giờ tối, ký túc xá đóng cửa lúc 11 giờ, cô ấy thuê phòng ở bên ngoài, tôi biết tối nay tôi không về được rồi.
Tôi chào những người bạn trong ký túc xá một tiếng, rồi nói là ra ngoài chúc mừng sinh nhật bạn.
Người trong ký túc xá cũng không để ý nhiều, phất tay nói: "Đi đi."
Lúc tôi đem theo quần áo đi ra khỏi ký túc, Oa Oa đang đứng lặng ở cửa ký túc, cô ấy cúi thấp đầu, nhìn cái bóng của bản thân, không hề nói một câu, đối lập với những âm thanh huyên náo ở bên cạnh.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy, nhìn thấy quần áo trên người cô ấy rất ít, cực kỳ mỏng manh, liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô ấy: "Hiện tại cậu phải giữ ấm vào.
Mẹ của con gái tớ không để để bị cảm lạnh được."
"Vì sao cậu lại xác định nó là con gái vậy?" Oa Oa vui vẻ cười nói, cho dù ánh mắt vì khóc mà sưng đỏ, mang theo hơi nước, thế nhưng lúc này cô ấy đã tựa hồ trở về với bộ dạng lúc trước.
Tôi phát hiện khi cô ấy nhắc đến con sẽ đặc biệt vui vẻ, lộ ra nụ cười tươi tắn lúc trước, cực kỳ thỏa mãn, hai bên má là hai cái lúm đồng tiền thật to.
"Vì tớ muốn một bé gái đáng yêu giống như Oa Oa, sau này nhất định sẽ đem con bé cho mặc như công chúa, giống như búp bê vậy.
Mẹ tớ luôn nói hồi trước tớ đáng yêu cỡ nào, lần nào cũng âm mưu diện quần áo búp bê cho tớ, tớ đều né hết, cơ mà tớ càng lớn thì càng khó coi.
Hiện tại tớ cũng có thể hiểu được phần nào tâm tư của mẹ rồi."
"Thế mẹ kia của bé đâu?" Oa Oa nghiêng đầu hỏi tôi.
Tôi gãi gãi cằm của mình, làm bộ suy tư thật lâu, mới nói: "Tớ vẫn đang tiếp tục phấn đấu thôi, nhất định tớ sẽ tìm cho bé một bà mẹ xinh đẹp thông minh lại đây.
Ba người nhà chúng ta sẽ cưng bé lên tận trời, con bé sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này."
Oa Oa nắm tay của tôi, nói: "Dao Tử thực sự là một người tốt, rất tốt, Dao Tử sẽ tìm được hạnh phúc, mình tin là vậy.
Sau này Dao Tử nhất định sẽ tìm được một cô gái săn sóc xinh đẹp yêu thương Dao Tử nhất, khi đó ba người chúng ta có thể hạnh phúc ở cùng một chỗ.
Dao Tử, cậu cũng phải cố gắng lên, Oa Oa, mày cũng phải cố gắng lên."
Tôi giơ tay lên, học theo kiệt tác phim Nhật, lớn tiếng hướng về phía bầu trời hô: "Cố lên Chiaki!"
Những người đi đường đi ngang qua nhìn chúng tôi với ánh mắt nhìn hai người điên.
Trên con đường bên ngoài trường học, người tới người lui, có hai nữ sinh điên cuồng hướng về phía bầu trời đêm hô khẩu hiệu cố lên, giống như là bị ma nhập.
Khi đó tôi rất vui vẻ, Oa Oa là sự cổ vũ của tôi, cô ấy là một con người lạc quan, cho dù trong lòng có bị mây đen che phủ, cô ấy vẫn sẽ dùng nụ cười để tiếp thêm cho tôi dũng khí, cô ấy khiến cho tôi biết, tôi không thể cứ mãi chìm đắm vào trong những suy nghĩ tiêu cực của bản thân.
Cô ấy nói, cô ấy cần sức mạnh để bảo vệ đứa trẻ trong bụng, cần mang lại cho đứa trẻ một tương lai, cô ấy muốn làm một cô gái kiên cường giống như mẹ của cô ấy vậy, mẹ của cô ấy làm sao để nuôi sống cô ấy, cô ấy sẽ làm vậy để nuôi sống đứa nhỏ, vậy nên, cô ấy luôn luôn nở nụ cười để có thêm dũng khí tiếp tục chiến đấu.
...
Nơi cô ấy thuê trọ nằm ở trên gác 3 của một căn nhà cũ bên trong con ngõ hẻm tương đối xa trường học, tuy cũ nhưng vẫn còn rất kiên cố, Oa Oa cười nói, nó đã từng kinh qua bão táp, thế nên rất đáng tin cậy.
Ánh sáng ở nơi này khá tốt, bởi vì ngự ở tầng 3 cũng là tầng cao nhất, vậy nên còn có một góc sân nhỏ, ở đây có thể phơi nắng chăn bông, đặt ra một cái ghế, ngồi ở trên đó nhìn ngắm bầu trời hóng mát, khoái hoạt giống như thần tiên tiêu diêu tự tại.
Thang gác độc lập ở bên ngoài căn nhà, tay vịn bằng xi măng gợi cho tôi nghĩ đến căn nhà cũ của tôi.
Oa Oa dẫn tôi đi vào gian phòng của cô ấy, nó không nhỏ, hệ thống thông gió tốt, xem chừng rất thích hợp cho phụ nữ mang thai sinh sống, hơn nữa gian phòng còn được cô ấy trang trí rất sạch sẽ xinh đẹp, là một gia đình nhỏ ấm áp.
Ảnh chụp Oa Oa dán ở trên tường, nụ cười vẫn luôn
1 2 »
.