Một đêm, một giấc mộng, bốn năm đại học trôi qua, chuyện tình yêu này có thể quay thành phim phóng sự, bằng ống kính dài, kèm thêm một điệu nhạc êm dịu, ghi lại tình yêu của tôi thêm một lần nữa, tựa đề của nó sẽ là [Mộ bia cho một tình yêu vô sỉ].
Lại một lần nữa hồi tưởng về người đã mất, người đã rời đi và những người còn lại bên cạnh mình, tôi cảm thấy mình không còn là chính mình, tôi hiện tại chỉ còn là một con quái vật trống rỗng.
Tôi hỏi Tiểu Lộ: "Con đường tôi đi có được tính là trắc trở không?"
Tiểu Lộ nhắm mắt lại đáp: "Cô như vậy là tốt hơn những người khác rồi."
Đúng vậy, tốt hơn nhiều, không giống như những người khác quay vào ô bị người lừa dối, đùa bỡn, không cảm thấy thất vọng với nhân thế, không quậy phá xã hội, không bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, không bị chúng bạn xa lánh, cũng chưa đến mức một thân vết thương, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo.
Khi tôi ngẫm lại thì cuộc đời của tôi vẫn còn tiêu dao khoái hoạt lắm.
Hồi còn đi học, trong trường về cơ bản mọi người cũng tiếp thu chuyện của tôi, ngoại trừ thỉnh thoảng có những đứa nhũn não bảo tôi làm ô nhiễm bầu không khí của họ, thì những người bạn gái trong KTX đều coi tôi là bình thường, nếu như không có việc gì thì có thể không coi tôi làm công cụ lấy le thì tốt hơn, lúc tôi tốt nghiệp giáo sư phụ đạo của tôi cũng nói chúc cho tôi được hạnh phúc, mẹ tôi cũng không chém chết tôi, còn nuôi tôi rất tốt.
Những người bạn gái tôi hẹn hò cũng vô cùng toàn tâm toàn ý, có lẽ cũng có thể gọi đó là tình yêu, chí ít thì cùng nhau trải qua một khoảng thời gian thân mật, cũng không cô phụ tình cảm của đối phương.
"Tiểu Lộ, có thấy ghen tị với cuộc đời thẳng thớm của tôi không?" Tôi quay đầu qua hỏi cô ấy.
Trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, mang dáng vẻ của 4 giờ, đèn đường bên ngoài vẫn sáng, xuyên thấu qua sắc xanh chiếu vào, tôi nhìn thấy một chút vầng sáng bao quanh đường mòn khuôn mặt, trong lòng cảm thấy nhất định là cô ấy đang ghen tị với mình, số mệnh sao lại có thể tốt đến như vậy.
"Có, rất ghen tị, Thượng Đế đúng là bất công, đồ ngốc thì lại ăn may được vậy."
"Đi chết đi." Tôi đạp cho cô ấy một cước.
Cô ấy không thèm để ý đến tôi nữa, nhắm mắt ngủ.
Tôi biết cô ấy không ngủ, tôi cũng không ngủ, nói chuyện cả một buổi tối, đầu óc tôi không mệt mỏi mà ngược lại lại càng minh mẫn hơn.
"Tôi nghĩ, tôi có nên tha thứ cho bọn họ, nhưng mà tôi phát hiện ra, cứ xem như là tha thứ đi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Diệp Tử đi rồi, ngay cả việc cô ấy đi đâu tôi cũng còn chẳng biết.
Về sau, chồng của cô ấy có thể hay không sẽ trách cô ấy không giữ được trinh tiết, rồi sẽ không còn muốn cô ấy nữa? Nhưng mà người ngoại quốc thì chẳng coi trọng chuyện này đâu, sẽ không có việc gì cả.
Cô nói thử xem, khi mà cô ấy nói về lần đầu tiên của cô ấy, phải chăng cô ấy sẽ nhớ đến tôi, mà chẳng cũng chẳng thể đâu, làm sao cô ấy lại đi nói với người ta rằng lần đầu tiên của cô ấy là cùng với một đứa con gái, ha ha..." Tôi vừa nói vừa cười như điên.
"Cô quả nhiên là đồ ngốc." Tiểu Lộ xoay người, lạnh lùng đáp lại.
Hai tay hai chân của tôi bám dính lấy cô ấy như là một con bạch tuộc làm tổ trên lưng, vừa khóc vừa nói: "Cô ấy sẽ là của người ta, không phải là của tôi rồi, đáng ra tôi nên giết cô ấy đi mới phải, như vậy tôi sẽ là người đầu tiên và cũng là duy nhất. Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, có phải là tôi rất ngu ngốc không, tôi thích cô ấy 3 năm trời, không phải, e rằng sẽ là cả đời, nhưng tôi lại để vuột mất cô ấy, sau này mãi mãi không còn được thấy cô ấy nữa."
Tiểu Lộ không hề động đậy, cô ấy để mặc cho tôi ôm, cô ấy có khóc, tôi cảm nhận được, nhưng là nỗi thống khổ của cô ấy giấu quá sâu, chôn sâu giống như là than đá dưới lòng đất, cất giấu trong bóng tối, trải qua mấy trăm mấy triệu năm, những ký ức đã tan thành than đá đen thùi lùi mất rồi.
"Kiếp sau tôi phải là đàn ông, sau đó quang minh chính đại cưới Diệp Tử.
Nhất định cùng với cô ấy sinh ra một đứa con gái, tôi không muốn sinh con trai."
"Lỡ như kiếp sau cô ấy cũng là đàn ông thì sao?"
"Thì.
.
.
Thì chúng tôi vẫn tiếp tục là một cặp đôi gay, cũng đâu phải chưa từng trải qua."
...
Sáng sớm rời giường, kỳ thực hai chúng tôi đều không ngủ, con mắt của tôi khô khốc, không mở ra nổi, thời điểm mẹ tôi kéo rèm ra, tôi cảm thấy ánh sáng hoàng kim ám sát con mắt đến chảy nước ra rồi.
Chết tiệt, gì chứ, sáng sớm đã tới kích thích tôi.
Tôi nói: "Mẹ có thấy phiền không vậy, con còn muốn ngủ."
"Ra phơi nắng cái mông, nếu không rời giường cháo lạnh bây giờ."
"Con không ăn." Tôi lại lui vào trong chăn.
"Đứng lên ngay cho mẹ." Mẹ tôi xốc chăn của tôi, ôm đi, tôi liều mạng ôm lấy chăn, thà chết chứ không để mẹ đoạt mất: "Đó là bảo bối của con đấy, không có nó làm sao mà con ngủ được, trả lại cho con cái chăn Snoopy đây."
Tiểu Lộ đứng dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề thì nói với mẹ tôi: "Cám ơn bác gái đã chiếu cố, quấy rối bác một đêm cháu thật ngại quá."
Tôi liếc cô ấy một cái: "Giả vờ giả vịt."
Mẹ cốc đầu tôi: "Mày nhìn con gái nhà người ta đi, hiền lành ngoan ngoãn, ai như mày, chỉ biết chọc giận mẹ, chọc mẹ tức chết rồi mày mới vui."
Tôi xoa xoa đầu, vô tội đứng lên, mẹ đi ra ngoài rồi, tôi liền học theo bà: "Cô xem Tiểu Lộ nhà người ta đi, hiền lành ngoan ngoãn, học theo người ta một chút đi."
Tiểu Lộ cười cười, đi ra ngoài.
Tôi không biết tại sao mình lại muốn đối tốt với một người chỉ vừa mới gặp qua mấy ngày như vậy, có lẽ là khi nhìn vào đôi mắt cô đơn của cô ấy, nó cất giấu quá nhiều tình cảm, nhưng mà dường như cô ấy không để bụng, có vẻ cô ấy thuộc về kiểu người mang tâm sự điển hình của nhân loại.
Rõ ràng sầu đau muốn chết, từng góc mắt đều toát lên rằng [Cô độc là tốt, cô đơn là hay], nhưng tôi biết, đó chỉ là giả bộ kiên cường thôi.
Cho dù đùa cũng phải gắng sức lố hơn bất cứ ai, yêu một người cũng phải đến mức bi thảm.
...
Bữa sáng của mẹ là cháo trứng muối, cháo ninh nhuyễn nóng hầm hập, trong nước cháo sền sệt có thể mơ hồ thấy sợi thịt gà trắng ngần ẩn hiện cùng màu đen của trứng muối.
Tôi một hơi ăn ba bát lớn, sau đó bị mẹ hạ lệnh không cho phép ăn hết, dạ dày của tôi không đủ lực để làm vậy.
Tôi bĩu môi nhìn mẹ xới cơm cho Tiểu Lộ, thật là phiền muộn, mẹ đối với người ngoài thì tốt, tốt đến mức hù bạn bè của tôi chạy hết, không dám lai vãng đến nhà tôi nữa, bởi vì, mẹ của tôi có một sự nhiệt tình giống như đuốc cháy trong mùa đông.
Họ chỉ sợ mẹ tôi sẽ nhồi bọn họ ăn từ bữa sáng cho đến tận bữa chiều.
Ăn xong bữa sáng, ba người chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, mẹ mang theo làn đi mua đồ ăn, còn tôi thì đi tiễn Tiểu Lộ.
Dọc theo đường đi, Tiểu Lộ đều ngỏ ý cám ơn mẹ tôi, lại làm ra cái vẻ cô bé ngoan ngoãn lừa người.
Mẹ cũng không tỏ ý Tiểu Lộ chính là kiểu bạn không đứng đắn mà bình thường bà hay nói, bà nói cô ấy lần sau hãy trở lại.
Bà đi rồi, tôi mới hạ giọng châm chọc: "Đồ hai mặt."
Tiểu Lộ nhún vai, không quan tâm cười cười.
Cô ấy nói: "Cám ơn cô, cho dù tôi thực sự thấy cô rất ngốc, không sợ tôi sẽ trộm tiền nhà cô sao? Sau này đừng có dễ dãi như vậy, biết chưa?"
Tôi ngẩng đầu: "Ha, bà đây tốt với cô cô còn ngại chắc, thật uổng công.
Biết rồi, ai cần cô lo nhiều như vậy, bà tám."
Thời điểm tách nhau ra ở ngã tư đường, Tiểu Lộ đột nhiên nói: "Có lẽ cô không biết, tôi cũng không biết có nên nói ra hay không, nhưng Econ và Dương Dương đã chia tay nhau vào mùa đông năm ngoái, Econ bị mẹ buộc phải kết hôn, tôi còn đi tham dự hôn lễ của cô ấy.
Cô ấy không vui, tôi nhìn ra được.
Đêm tân hôn, chúng tôi cùng nhau uống đến hừng đông, chồng cô ấy là một kẻ bất lực, vì vậy chúng tôi cũng không buồn nói gì.
Mà cũng đã lâu rồi không liên hệ, hiện tại, tôi cũng không biết cô ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào."
"Cô biết bọn họ à? Còn Dương Dương, cô ấy không nói Dương Dương đi đâu rồi sao?"
"Cái vòng này không lớn, hơn nữa chúng tôi đều ca hát, đã từng cùng nhau lập thành một band, cô ấy không nói cô gái xinh đẹp kia đã đi đâu, chỉ cầm một bức hình mà khóc, cô ấy nói rồi sẽ có một ngày, cô ấy nhất định phải giết mẹ rồi tự sát."
Chúng tôi đều im lặng, tôi biết Econ không phải là người như thế, cô ấy bá đạo, cường thế, giống như là ánh mặt trời, nhưng không hề thiếu đi sự chu đáo.
Tôi nhớ hình dáng của cô ấy, trong trí nhớ của tôi, tóc cô ấy vẫn luôn dài, đeo đôi bông tai mà Dương Dương tặng, khi yêu một người có thể bất chấp tất cả, tôi tin tưởng trong lòng của cô ấy vẫn luôn giữ vững một tinh thần lạc quan.
"Có phải thiên trường địa cửu vốn không hề tồn tại?" Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy mỉm cười đáp lại: "Cô đi viết một cuốn tiểu thuyết đi, rồi sau đó đặt tên nó là [Thiên trường địa cửu], vậy là có rồi đó."
Tôi cũng cười lên phụ họa theo.
...
Trên đường trở về, tôi nghĩ về cô gái giống như bông hoa hồng rực cháy, phóng khoáng, xinh đẹp, thẳng thắn, đáng ra cô ấy nên có được một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Hai người đó đã từng là hình mẫu mà tôi hướng tới, tự do, hào hiệp, vui vẻ.
Dương Dương và Econ ở bên nhau rất vui vẻ, có một người thề sẽ vì người yêu của mình mà đêm 30 tết, chạy khắp thành phố phồn hoa xa lạ chỉ để đi tìm một bát hoành thánh nóng hổi, hai người vì một ước mơ mà phấn đấu quên mình.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày, vào một sớm tuyết rơi lạnh giá, khi tôi đi ngang qua một tiệm bán hoành thánh, tôi sẽ gặp hai bà lão, một người đã già đến mức lên xe bus được đám trẻ nhà người ta nhường chỗ cho, người kia là người vẫn luôn cưng chiều người nọ vô pháp vô thiên.
Hai người nhìn thấy tôi, mời tôi một bát hoành thánh, sau đó thì nói: "Cậu xem, không phải bọn mình đã ở bên nhau đến già rồi sao?"
Có đôi khi tôi hâm mộ, và cũng có đôi khi tôi ghen tỵ với họ, bởi vì tôi đã từng ước mơ có một ngày tôi và Diệp Tử cũng được như hai người bọn họ.
Thế nhưng e rằng, Tiểu Lộ nói đúng, thiên trường địa cửu chỉ có ở trong những cuốn tiểu thuyết mà thôi.
Tâm tình đột nhiên biến thành xấu, không thể tốt lên được.
Tôi về đến cửa tiểu khu, nhìn mẹ tôi đang một tay xách làn một tay ôm cháu trai nhà thím nọ buôn chuyện trên trời dưới đất.
Tôi hai tay đút túi quần, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Đôi tay già cỗi của mẹ một mực sờ sờ người cu cậu béo mập kia, trêu chọc nó, bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm, cu cậu không vui, mẹ tôi khen nó vài câu: "Nhìn này, bé thật đáng yêu, xinh đẹp giống mẹ."
Dì kia đang yên đang lành lại đột nhiên nói: "Dao Dao nhà chị cũng phải sớm đi tìm đối tượng đi, con bé cũng tốt số, tốt nghiệp đại học rồi, tìm một công việc tốt, tìm một đối tượng rồi sau đó sinh em bé, chị ở nhà chăm cháu, nửa đời sau thay thay tã cho cháu, xin nghỉ hưu sớm cũng an tâm."
Mẹ tôi trả lời: "Đứa con bất hiếu đó thì có tiền đồ gì, ngay cả công việc cũng không đi kiếm, bây giờ còn đang ở trong nhà viết tiểu thuyết đồng nát kia kìa, nói gì nuôi chị, không khiến chị nuôi nó là chị cảm tạ trời đất rồi."
"Con nó viết văn tốt, là tác giả, chị xem con bé từ nhỏ đã có cơ linh, sau này thành tác giả lớn rồi nhớ ký tên cho cháu nhà em đấy."
"Chuyện đó sao có thể xảy ra, em lại đùa rồi.
Con bé thì có tiền đồ gì, học kế toán lại không thích đi làm kế toán, nói là phải đi làm tác giả, nổi danh gì đó.
Cũng chỉ có con bé nhà em tốt thôi, sớm dựng vợ gả chồng, cậu con rể lại còn hiếu thuận, công việc cũng ổn định, em chết cũng há miệng cười được."
Mặt thím kia không che giấu được vẻ thỏa mãn, kéo kéo bộ quần áo mới trên người, kiêu sa: "Em muốn đi đến nhà văn hóa trung tâm nhảy đầm, hay chị em mình cùng đi đi, hoạt động chút gân cốt."
Mẹ tôi lưu luyến với đứa nhỏ: "Thôi, chị còn phải đi làm cơm cho đứa con gái bất hiếu nhà chị, gặp lại sau, nào, chào bà đi con."
Sau cùng, mẹ tôi vẫy tay tạm biệt với thím kia.
Đứa nhỏ kia bị bà ngoại nắm tay, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn bị ép lắc cái tay béo mập, ói ra vài tiếng "bye bye" khiến cho mẹ tôi vui như mình sinh cháu.
Đợi đến khi bọn họ đi xa rồi, tôi lại thấy mẹ tôi cúi đầu lau nước mắt.
Lúc này, tôi cảm thấy hít thở không thông nữa, trái tim như bị ngàn mũi kim đâm vào, mỗi một góc đều bị đâm đến chảy máu.
Tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi tìm một công việc rồi kết hôn.
Tôi không biết mẹ tôi khi đối mặt với con trẻ nhà người ta sẽ có cảm giác như thế nào, nhất định là bà đã chết tâm với tôi rồi, bà biết tôi sẽ không sinh cháu cho bà, để cho bà ôm, để cho bà thương, để cho bà mang ra ngoài khoe với các thím hàng xóm, sẽ không có một cậu con giời ở nhà khóc nháo, muốn bà thay tã, muốn bà cho uống sữa, rồi suy nghĩ đến việc nên gửi nó ở nhà trẻ nào, cho nó đi học thêm ở nơi nào, có đánh lộn cùng với những đứa trẻ khác hay không.
Tâm tình của mẹ tôi, tự nhiên tôi hiểu rõ, một khắc kia, giống như tôi đang đứng ở vị trí mẹ tôi mà nhìn, tôi dùng đôi mắt của mẹ nhìn đứa bé kia, mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái, trước đây bà khó sinh tôi, cơn đau của mẹ là khoản nợ khó đòi, ba tôi xấu hổ nên đã bỏ trốn lên trời trước rồi.
Vậy nên, nhà chúng tôi có lẽ sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.
Sinh ra tôi rồi nuôi lớn 24 năm, 24 năm lo lắng hãi hùng, thật vất vả nuôi ra tôi không tàn phế bệnh tật phát dục bình thường, đại khái là cũng có thể mang đi phối giống, thế rồi bà lại phát hiện ra con lợn nái không có hứng thú với con lợn đực, thà chết chứ nhất quyết không chịu đi lai giống, mẹ tôi thất vọng rồi chuyển sang tuyệt vọng.
Có lẽ mẹ tôi đang chờ đến một ngày, tôi bị sét đánh rồi tự nhiên phật quang khai chiếu, phát hiện ra là mình nên ngoan ngoãn đi lai giống.
Bà vẫn đang mơ một giấc mơ như thế đấy.
Việc đối nhân xử thế thật là khó, cho những người muốn sống một khoảng trời riêng của mình.
...
Tôi vào nhà, mẹ tôi đang ở trong bếp rửa rau, tôi lại gần tường: "Mẹ này, hôm bữa mẹ có nói là có người quen có thể giới thiệu việc cho con phải không, chỗ đó còn cần người nữa không?"
Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt bà lóe sáng: "Có phải mày phát sốt rồi không đấy, tự nhiên ra ngoài một chuyến về lại muốn đi tìm việc.
Mẹ có nghe nhầm không đấy."
"Con khỏe, không sốt gì, con muốn đi tìm việc, đỡ phải xin tiền tiêu vặt của mẹ."
"Được, mẹ đi hỏi con trai vợ chồng thím hàng xóm ngày xưa, công ty của thằng bé chủ sở hữu là người Đài Loan, cuối năm còn buôn bán hải sản, năm ngoái, bán có thể được hơn 100 khối, mày có chịu không, làm kinh doanh bên ngoài sẽ có tiền, đãi ngộ tốt, mày vào đó phải làm việc cho cẩn thận, đừng có làm bậy làm bạ cái gì, tốt nhất là ở đó tìm một cậu con trai tốt, gả đi, rồi sớm cho mẹ có cháu bồng." Mẹ tôi vừa luyên huyên vừa tìm trong danh bạ số máy của người kia, tôi nhìn bà vì một câu nói của tôi mà vui sướng, ngược lại lại cảm thấy buồn, Phương Dao, mày thật là bại hoại, rõ ràng có thể làm ra chuyện khiến cho mẹ mày vui mừng muốn chết mà lại không chịu làm, mày nói xem, mày còn có lương tâm không? Tôi cười khổ, tắt bếp gas, đun nữa thức ăn sẽ cháy mất.
Tôi nghĩ mẹ tôi vui quá, nên quên luôn về nồi cơm nấu dở này rồi.
Mẹ tôi đang nói chuyện cùng với chồng thím hàng xóm, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng tâng bốc xen kẽ chút tật xấu để thuyết minh là mẹ tôi không thổi phồng tôi.
Bác kia nói con trai của bác ấy vẫn đang tìm người, người có văn bằng từ đại học danh tiếng lại phải đi làm một kế toán nho nhỏ thì có hơi ủy khuất cho tôi, còn nói lương tháng chỉ có 800đ, bằng với người chỉ mới tốt nghiệp cấp 2.
Sắc mặt mẹ tôi lạnh xuống, thế nhưng giọng nói vẫn không có gì thay đổi, bà nói khi còn trẻ thì nên trải qua tôi luyện, hơn nữa văn bằng cũng không đại biểu cho cái gì, muốn tôi có cơ hội đi xem thử một chút.
Sau khi nói xong 50 sắc thái khách sáo, mẹ tôi cúp điện thoại, thở dài: "Mày có muốn làm không? Muốn thì tuần sau bắt đầu đi làm, không thì để mẹ từ chối, tìm một công việc khác."
Tôi ôm bả vai của mẹ: "Sao con lại không muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi, sau này con là một người có công việc, mẹ sẽ không thể nói con ăn bám nhà mình nữa.
Con sẽ dâng tiền để hiếu kính mẹ ha."
Mẹ tôi vỗ vỗ tay tôi: "Mày dành ra ít tiền mà ăn vận đẹp rồi đi tìm đối tượng cho mẹ."
Tay của tôi buông xuống.
Mẹ tôi nhìn ánh mắt tôi thay đổi, bà nghiêm mặt nói: "Mày vẫn còn chưa từ bỏ cái ý định kia có phải không?"
Tôi đáp lại: "Mẹ, không phải, chỉ là mẹ đừng coi con giống như con chó nhà hàng xóm, nói phối một cái thì liền đi phối giống được, cứ phải từ từ đã."
"Đừng để cho mẹ tới tận lúc chết cũng không nhìn thấy được ngày đó." Mẹ tôi đứng dậy, quay trở lại bếp nấu ăn.
Tôi ngồi yên ở trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, thở.
Tôi sắp chết, thực sự sắp chết rồi, phải làm thế nào để chiều lòng cả hai bên, tôi không muốn tự ngược đãi chính mình, nhưng cũng không muốn khiến cho mẹ tôi đau lòng, kết quả, tôi chẳng làm tốt được cả hai.
Thật đúng là thất bại.
Tôi mở TV, nó đang chiếu quảng cáo kem Haagen-Dazs, nếu như nàng thích tôi liền mang nàng đi ăn kem Haagen-Dazs, ly kem xinh đẹp tinh xảo dễ dàng hòa tan được trái tim của những bé gái.
Món đồ ngoại quốc đó khá là đắt đỏ đối với người Trung Quốc.
Tôi quá nghèo, thực sự hai bàn tay trắng, ngay cả kem Starbucks cũng không mua nổi, ngay cả một cái móc điện thoại đàng hoàng cũng không thể cho nàng, tôi muốn đi làm, đi làm kiếm thật nhiều tiền, nhiều rất nhiều tiền, có lẽ có tiền rồi, mọi thứ rồi cũng sẽ khác.
Ăn cơm xong, hai tay tôi đút túi quần ra khỏi nhà, tôi không muốn ở trong nhà nữa, tôi không thở nổi nữa, tôi ngồi ở trong cái sân rộng ngoài trời, buổi trưa ít người, người lác đác qua lại.
Tôi ngồi bên cạnh cái ao ngắm nhìn làn nước trong xanh, một đóa hoa trắng phản xạ lại ánh nắng, tôi nheo mắt thấy rõ đó là một xu tiền, có lẽ là một người nào đó không cẩn thận đánh rơi xuống, hoặc cũng có thể là một ai đó ngây thơ ước nguyện ở nơi này.
Ngày xưa tôi cũng ngây thơ như vậy, tôi cũng cho rằng đây là hồ nguyện ước, ngu ngốc ném vào đây 1 xu tiền, Diệp Tử nhìn tôi chăm chú cầu nguyện, nàng bật cười, cười đến run rẩy hết cả người, nàng nói: "Dao Tử ngốc vậy, chỗ này không phải Hồ nguyện ước đâu, cậu quăng tiền đi vô ích rồi."
Tôi tức giận muốn nhảy xuống vớt tiền lên, thật không ngờ nguyện vọng trúng số của tôi còn chưa kịp thành thì 1 xu tiền đã bỏ mạng ở dưới đáy hồ.
Tôi không biết vì sao mình lại lấy ra 1 xu tiền, nhìn hoa văn cây cúc phía trên, tôi hôn đồng xu một cái: "Hy vọng những người bên cạnh tôi đều sống tốt, không phải thương tâm vì tôi.
Cũng hy vọng cho công việc của tôi gặp nhiều thuận lợi." Nói rồi ném nó xuống ao nước văng lên những bọt nước nho nhỏ.
Tôi nhìn đồng xu từ từ chìm xuống đáy ao, lung lay vài cái rồi nằm im ở dưới đó.
Tôi hy vọng lời cầu nguyện của mình có thể thành hiện thực, cho dù tôi biết là nó rất khó khăn.
Ở bên cạnh tôi, một cậu nhóc tiểu học nhắc nhở: "Chị ơi, cái bảng đằng kia viết là cấm vứt đồ lung lung."
.