Đến trưa, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi, mẹ tôi kêu tôi mang con bé ra ngoài đi dạo miếu Thành Hoàng, thuận tiện mua sắm hàng tết.
Một người lớn dắt tay một đứa trẻ nhỏ đi dạo phố, khiến cho tôi có cảm giác mình đã tiến hóa lên cấp bậc mama.
Cu cậu ở sát vách nhà tôi nhìn thấy đứa cháu gái xinh đẹp của tôi thì ưỡn thẳng người, hướng về phía chúng tôi chào hỏi: "Con chào dì ạ." Bình thường cũng không thấy nó nhiệt tình như vậy, trước kia toàn thấy bóng tôi là cu cậu liền lẩn mất, hiện tại có mỹ sắc ở trước mặt, lá gan cũng lớn lên rồi.
Tiểu Vi nở nụ cười ngọt ngào đáp lại cu cậu.
Trên đường đi, Tiểu Vi đối với chốn đô thị phồn hoa này cảm thấy vô cùng thích thú, giống như tôi hồi mới đến thành phố này, nơi này quá rộng lớn, người đông đúc, quá xa lạ, sợ rằng mình sẽ đi lạc, sau đó không tìm được đường về nhà, cuối cùng tôi vững vàng nắm chắc lấy tay mẹ, một bước cũng không chịu rời.
Tiểu Vi lôi kéo tay của tôi: "Dì ơi, con muốn cái ôm."
Tôi đáp lại: "Được rồi, bà nội của tôi ơi, con muốn cái gì thì dì mua cho con cái đó."
Con bé lắc đầu nói: "Cô giáo bảo là không được quá tham lam."
"Đứa trẻ ngoan." Tôi xoa xoa đầu con bé.
Nếu như con của Oa Oa còn, thì có lẽ giờ con bé đã có cái dáng vẻ 3 tuổi, biết đi, biết bi bô nói chuyện, có phải con bé cũng sẽ ngoan ngoãn như Tiểu Vi không? Có phải dáng dấp của nó cũng sẽ giống như Oa Oa không nhỉ?
Tiểu Vi chỉ chỉ vào con gấu Pooh to tướng trong tủ kính, reo lên: "Dì, dì, con muốn con đó!"
Tôi nhìn giá, mặt co giật 'Bà cô của tôi ơi, 300 đại dương, đợi đến khi dì thành Bill Gates đã con nhé.'
Tôi bịt lại mắt của con bé: "Bà cô của tôi ơi, dì con nghèo, không mua nổi đâu, đổi sang con khác đi.
Đi miếu Thành Hoàng, dì mua cho con."
"Ứ ừ, ứ ừ, dì, con muốn nó, dì xấu, nói không giữ lời." Con bé chu miệng, khóc rống lên.
Đối với loại nước mắt tinh khiết này, tôi không có phương pháp ứng phó.
Những người đi ngang qua tôi đều dùng một loại ánh mắt chỉ trích tôi, thậm chí còn xì xào: "Đứa nhỏ thích thì mua cho nó đi, sắp sang năm mới rồi, mẹ để cho đứa nhỏ vui vẻ một lần không được sao?"
Tôi suýt chút nữa thì chịu không nổi, hét lên, các người có mắt không đấy? Nhìn tôi giống như là mẹ của nó lắm chắc? Nhiều nhất là tỷ tỷ thôi!
Tôi lau nước mắt cho con bé, cố gắng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, dì mua cho con, con mà còn khóc nữa, dì sẽ bị người ta kiện là không có tình thương của mẹ đấy."
Đến khi cái gương mặt vẫn còn dính nước mắt của con bé lộ ra nụ cười thỏa mãn, tôi mới phát hiện ra là mình đã bị gài bẫy.
Tại hạ bái phục.
Tiểu tổ tông.
Tôi thở dài.
Mới vừa đứng dậy đưa con bé vào cửa hàng Kirin, cái nơi đắt đến chết người này, thì cách một cái tủ kính, xuyên qua lớp thủy tinh mộng ảo nhận ra một người.
Cái Ninh Ba này lớn lắm, lớn đến độ có thể khiến cho vô số người cả đời chỉ có thể gặp thoáng qua, không thể nhận thức được nhau, nhưng nếu nói nó nhỏ, thì nó đủ nhỏ để có thể khiến cho người không muốn chạm mặt lại cứ phải chạm mặt nhau ở những thời điểm không mong muốn.
Thời gian không hơn không kém một giây.
Cái bóng lưng kia liếc mắt là tôi có thể nhận ra đó là của Diệp Tử, tôi thực sự muốn chạy trốn, nhưng là Tiểu Vi không cho phép tôi chạy trốn.
Tôi cúi đầu thầm trách tiểu tổ tông này, chỗ nào không đi, tự nhiên lại tới chỗ này.
"Dì, con muốn con đó." Tiểu Vi lớn tiếng kêu lên, tôi bị con bé kéo đến trước cái quầy đặt con gấu kia.
Lúc đi đến đó, Diệp Tử và bạn trai của nàng đang cúi đầu lựa đồ, tôi quay đầu đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng mặc niệm, không có gì cả, tôi không thấy không thấy gì hết, hai người đi nhanh đi đi nhanh đi.
Tôi không muốn gặp nàng vào lúc này, chúng tôi gặp mặt nhất định sẽ là những câu thoại nhàm chán, vậy nên dứt khoát là đừng nên thấy, đừng nên chạm mặt nhau.
Đối mặt với người con gái mình yêu và người đàn ông bên cạnh nàng, từ trước đến nay tôi đều khuyết thiếu đi dũng khí để trực tiếp đối diện.
Thật muốn cứ như vậy ẩn hình đi cho rồi.
Nhưng Tiểu Vi lại giống như càng muốn để tôi thêm xấu mặt, con bé chỉ vào con gấu ở nơi cao nhất, vừa nhảy nhảy với lấy, vừa kêu lên: "Dì ơi, gấu, con muốn gấu.
Mua cho con!"
Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Vi, tôi nghe thấy Diệp Tử "A!" một tiếng, nàng ngồi xổm người xuống, mỉm cười nhìn Tiểu Vi.
Tiểu Vi nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp kia.
"Dì, mua cho con gấu được không?" Con bé kéo kéo tay của tôi, ngẩng đầu lên, con mắt sáng ngời nhìn tôi cầu xin.
Tôi gật đầu.
Con bé nói: "Dì tốt nhất."
Diệp Tử lúc này mới theo tầm mắt của con bé nhìn thấy được gương mặt tôi, tôi lúng túng cười đáp lại: "Xin chào."
Nụ cười của nàng cũng trở nên xấu hổ mất tự nhiên, nàng đứng lên, đi tới bên cạnh Lưu Phương Hoa.
Nàng mặc một cái áo khoác dài màu trắng, vóc người so với trước đây tinh tế hơn một chút, nàng hỏi tôi: "Cậu đưa đứa nhỏ đến mua đồ à? Con bé thật đáng yêu, dáng dấp rất giống Oa Oa, là em gái của cô ấy sao?"
"Con của tôi và Oa Oa đấy!" Câu nói của tôi khiến cho sắc mặt của nàng cứng đờ.
"Giỡn chút thôi, chúng tôi sanh thế nào được." Tôi cười nói.
Nàng thu lại nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Câu đùa này một chút cũng không buồn cười.
Sao cậu lại có thể lôi chuyện này ra mà nói đùa được chứ?"
Lời nói của nàng rất nặng, ngay cả Lưu Phương Hoa ở bên cạnh nàng cũng cảm thấy không thích hợp.
Anh ta nhìn sắc mặt Diệp Tử, còn cho rằng chúng tôi đang cãi nhau.
Có đôi lúc, tôi thật muốn vọt tới trước mặt người đàn ông vô tội kia, giơ ngón giữa lên, lớn tiếng nói, cô gái đó là của tôi! Nhưng đó chỉ là vọng tưởng, tưởng tượng mà thôi, dẫu sao tưởng tượng thì cũng không bị cảnh sát bắt.
Tôi cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ bị người lớn dạy dỗ.
Bầu không khí giữa chúng tôi giằng co, ngay cả Tiểu Vi cũng có thể cảm nhận được.
Tiểu Vi nói: "Dì, con không mua nó nữa đâu."
Lưu Phương Hoa đi qua chỗ chúng tôi, tự tay bắt xuống con gấu Pooh kia, đưa lại cho Tiểu Vi, anh ta cười nói với con bé: "Món quà năm mới cho tiểu thiên sứ dễ thương.
Cháu thích không? Chú tặng cho cháu, coi như là quà tân niên."
Tiểu Vi liếc nhìn tôi, dường như đang dò hỏi: "Có được không ạ?"
Tôi muốn cự tuyệt, đồ vật của người đàn ông kia, tôi không muốn, thà rằng tôi tự mình bỏ tiền mua.
Nhưng người kia lại tự nhiên ôm con gấu lớn đi đến bàn tính tiền.
Tôi nói: "Không cần đâu, tự tôi mua cho con bé."
Anh ta xoay người, nụ cười giống như là mặt trời tháng bảy, vẫy vẫy tay của con gấu: "Tôi muốn làm vui lòng một thục nữ xinh đẹp, đừng cản tôi!" Nói rồi, cười cười với Tiểu Vi.
Tôi âm thầm nghĩ, tên này có phải pedobear không đấy, hắn ta đang vừa mắt Tiểu Vi cũng không biết chừng.
Tiểu Vi ôm lấy chân tôi: "Dì dì, chú kia mua cho con cái ôm, con có thể nhận không? Mama nói là không được tùy tiện nhận đồ của người lạ."
Tôi đáp: "Đúng đấy, đồ của người lạ thì không được tùy tiện nhận.
Con nghe mẹ con đi."
Diệp Tử nhận lấy con gấu bạn trai đưa qua, rồi đặt nó vào tay Tiểu Vi: "Con thích không? Là quà cô tặng cho con, con không được cự tuyệt nhé."
Tiểu Vi rõ ràng là bị nụ cười của Diệp Tử hòa tan đi quyết tâm.
Con bé ôm lấy con gấu rồi nở nụ cười thật to hướng về phía Diệp Tử: "Con cám ơn cô."
Tôi dùng ngón tay cốc đầu con bé một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có tiền đồ."
Tiểu Vi xoa xoa đầu của mình, ủy khuất nhìn tôi.
Con bé nói: "Dì không vui ạ? Có phải là vì con có nhưng dì không có không?"
"Còn lâu nhé." Tôi bực bội quay đầu không thèm nhìn con bé.
Diệp Tử nhận xét: "Cậu còn giống trẻ con hơn là con bé đấy."
Trên đường trở về, Lưu Phương Hoa bị bạn bè cũ ở Trung Quốc của anh ta gọi đi hát karaoke, Diệp Tử không có chuyện gì, liền theo chúng tôi cùng nhau đi dạo phố.
Nàng dắt tay Tiểu Vi, Tiểu Vi thì rất thích nàng, thân thiết gọi một tiếng dì, tôi dắt một tay con gấu, Tiểu Vi dắt một tay còn lại, chúng tôi cứ như vậy đi cùng nhau.
Hình ảnh phản chiếu qua ô cửa kính rất đẹp, giống như cảnh tượng một nhà đang đi dạo phố, nhưng chúng tôi đều biết, chuyện đó không xảy ra.
Giày cao gót của Diệp Tử đạp trên mặt đất tạo nên những tiếng cạch cạch, và đó là âm thanh duy nhất giữa chúng tôi lúc này.
Tôi không mở miệng nói chuyện, nàng cũng không, khoảng lặng giữa chúng tôi vẽ ra một khoảng cách thật dài.
Tiểu Vi bị không khí ngột ngạt giữa chúng tôi làm cho hoảng sợ, đôi mắt dao động giữa qua hết tôi rồi đến Diệp Tử.
Đi tới bên băng ghế nghỉ, Diệp Tử để cho Tiểu Vi ngồi trên đùi của nàng, cái cách mà nàng chăm sóc cho Tiểu Vi rất giống một người mẹ, nàng có thiên phú làm mẹ, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh trong lòng nàng ôm theo một đứa bé, ngân nga bài hát ru con ngủ, đó là một hình ảnh dịu hiền dễ dàng khiến cho người ta cảm động cỡ nào, giống như hình ảnh đức mẹ Maria trong giáo đường cách đây không xa.
Mặt khác thì, nghĩ đến mà đã muốn hộc máu rồi.
Tôi không dám tưởng tượng, nàng mang đứa con của người khác, trở thành vợ của người ta.
Trừ phi cả đời này nàng không đi tìm nam nhân, còn đâu kết cục đó nhất định sẽ xảy đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng hỏi Tiểu Vi: "Chị con vẫn khỏe chứ? Hiện tại cô ấy ở cùng với dì con à?"
Tiểu Vi nghi hoặc nhìn Diệp Tử, sau đó lại nhìn tôi, nét mặt tựa như muốn nói 'Con có chị từ bao giờ vậy?'
Nét mặt của trẻ con thì không biết nói láo, chỉ là Diệp Tử không nhìn được nét mặt của Tiểu Vi, vậy nên nàng không hoài nghi, mà cũng có thể là nàng cũng không muốn biết đáp án.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, thật lâu mới nói: "Dao Dao, hiện tại cậu và Oa Oa có hạnh phúc không?"
Hạnh phúc không? Nghe thật buồn cười.
Tôi làm sao có thể chung sống hạnh phúc được với một người đã biến mất khỏi thế giới này từ hơn hai năm trước.
Vậy nên tôi âm thầm cười nhạt.
"Tốt lắm.
So với cậu nghĩ thì tốt hơn nhiều lắm." Tôi móc ra một cái kẹo từ trong áo khoác, nhét nó vào trong miệng, tôi muốn cho Tiểu Vi một viên, lại phát hiện trong túi có hai viên nữa, vậy nên tôi nhét vào trong miệng Tiểu Vi một viên, viên còn lại thuận thế cho Diệp Tử.
Khi mà ngón tay của tôi sắp đụng tới đôi môi của Diệp Tử thì ngừng lại.
Tôi nhìn nét mặt của nàng, sợ nhìn ra vẻ chán ghét trên đấy, nhưng nàng không có, nàng mở miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tôi nhét nó vào trong miệng của nàng, ngón cái đụng tới môi của nàng, dính vào một chút son môi.
"Cậu vẫn còn liên lạc với Nghiêm Diệp chứ? Trước khi tôi về nước có gọi cho cậu ấy, cậu ấy nói là hiện tại đã không còn hận hai người nữa rồi.
Hai người quá ích kỷ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Nghiêm Diệp.
Hiện tại cậu ấy đã có thể tha thứ cho hai người, tôi nghĩ cũng cần đến dũng khí rất lớn."
"Dẹp đi." Tôi quay đầu, cắn chặt răng, con rùa đáng chết, *beep* ngụy quân tử, *beep* tiểu nhân, bại hoại.
Đồ hai mặt.
Cái gì mà tha thứ, cái gì mà hận với chả thù, giờ ai hận ai cũng là vấn đề đấy.
Diệp Tử nhìn thái độ của tôi như vậy, nàng cảm thấy có nói cũng không nói được, bèn ôm Tiểu Vi, cùng con bé chơi với gấu.
"Cậu với anh ta làm qua rồi chứ?" Tôi hỏi.
"Cậu hỏi chuyện này để làm gì?" Giọng của Diệp Tử bỗng chốc cao lên, nàng có chút tức giận: "Cậu có cảm thấy nhàm chán không.
Đây là chuyện riêng của tôi."
"Tôi chỉ hỏi là hai người đã từng làm qua chưa thôi? Đó là một chuyện rất bình thường, có gì sai đâu?" Tôi đáp lại.
Tôi không sợ Tiểu Vi nghe thấy, con bé mới 6 tuổi thì biết được cái gì, tôi hỏi Diệp Tử là vì thích nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, nhưng lại chán ghét nhìn thấy phần xấu hổ lưỡng lự đại biểu cho cái gì sau đó.
"Có cao triều không? Anh ta có phát hiện cậu đã không còn là xử nữ không? Làm cùng anh ta thoải mái hay cùng tôi thoải mái hơn?" Tôi tiến sát khuôn mặt nàng, đặt câu hỏi.
Lời nói của tôi rất hèn mọn, đời này tôi chưa từng nói những câu nói bỉ ổi như vậy, tôi chỉ muốn nói một tràng ra hết cho xong mà thôi.
Nàng cắn môi, trong ánh mắt có sự thương tổn cùng với nỗi thất vọng, hẳn là hiện tại nàng hận tôi lắm, nếu như nàng có sức mạnh, chắc chắn nàng sẽ lựa chọn đánh vào cái gương mặt xấu xí này.
Cậu có hối hận không? Hối hận vì đã cho tôi một kẽ hở để gần kề, hối hận vì đã đưa tôi lên giường của cậu, hối hận vì tôi đã tạo cho cậu một bí mật nhất định không thể để người khác biết.
Hận tôi đi, ra sức hận tôi, tốt nhất là cậu mãi mãi hận tôi, tôi sẽ càng vui vẻ.
Dưới đáy lòng tôi âm thầm nghĩ.
Lỗ tai của nàng đỏ lên.
Cứ để phấn lót che đậy gò má nàng, còn lỗ tai nàng thì trần trụi và không biết dối trá.
Nàng hận tôi, vì câu hỏi của tôi mà xấu hổ.
Tôi thích trêu đùa nàng, dằn vặt nàng, thuận tiện dằn vặt chính mình.
Tay của tôi đặt trên bắp đùi nàng, cơ thể nàng cứng lại một chút.
Tôi cười nói: "Cậu sợ cái gì chứ? Giữa ban ngày ban mặt, tôi có biến thái không biết xấu hổ đến đâu cũng sẽ không làm gì được."
Tay của tôi từ từ bò qua bắp đùi của nàng, leo đến cái đùi ngắn ngủn mập mạp của Tiểu Vi, gãi gãi chân của con bé, con bé dùng cái giày da nhỏ đá bắp đùi của tôi: "Dì, ngứa."
Tôi cười, cười haha.
Đúng là một đứa con gái không biết xấu hổ.
.