5.
Tôi tưởng mình đã rơi hết nước mắt trong năm năm kể từ ngày anh ra đi.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, tôi lại vẫn như cũ mà đau lòng, đau đến mức từng giọt nước mắt cứ rơi xuống đất lúc nào không hay, đây vốn nên là tương lai của tôi và Giang Tùy.
Dương Tự Sinh đã “quên” tôi, vợ và con gái của anh ấy sẽ lại càng không nhận ra tôi.
Vì vậy, chúng tôi chỉ là những người xa lạ bước qua nhau trên đường.
Tôi vẫn chưa tìm thấy bằng chứng và không có cách nào chứng minh anh ấy là Giang Tùy.
Vì vậy tôi không thể đứng trước mặt anh và hỏi rằng tại sao anh lại quên tôi.
Vì cái gì anh lại từ bỏ tất cả những lời thề với em rồi quay lưng làm chồng người khác.
Tôi cúi đầu để che giấu cảm xúc đang chực trào trong lòng, định quay người bước sang bên kia.
Dương Tự Sinh gọi tôi lại: "Cô là phóng viên ngày đó đúng không?".
Lúc này, anh đã tiến lên một bước, cách vợ và con gái không xa.
Anh ấy hỏi tôi: "Lần trước cô đã phỏng vấn tôi, tôi có thể hỏi nó được phát sóng ở đâu không? Tôi muốn cho con gái tôi xem".
Tôi liếc nhìn vợ anh ấy, ánh mắt cô ta trông rất cảnh giác, như đang đề phòng điều gì đó.
Dưới ánh mắt như vậy, tôi không thể làm gì được.
Tôi chỉ có thể thấp giọng nói: "Anh có thể xem nó ở đài truyền hình Bắc Thành lúc sáu giờ mỗi tối".
Thực ra, không có cuộc phỏng vấn nào cả, bởi vì tôi không khống chế được cảm xúc, cuộc phỏng vấn đã bị hủy bỏ và những gì được phát sóng chỉ là hình ảnh từ Internet.
Dương Tự Sinh nhìn tôi hồi lâu mới khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Sau đó, gia đình ba người đi bên trái, mà tôi buộc lòng phải đi bên phải, mặc dù đây không phải là nơi tôi muốn đến.
Chu Tinh quả thật không biết tôi, cô ta hỏi Dương Tự Sinh: "Vừa rồi là người anh quen sao?".
"Không phải", Dương Tự Sinh lắc đầu: "Ngày đó anh bắt được một tên cướp, cô ấy tới phỏng vấn anh, nên anh chỉ hỏi cuộc phỏng vấn đó được chiếu ở đâu thôi".
Chu Tinh nghe vậy không hỏi nữa, nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Cô ta thấy rất rõ dưới khóe mắt phải của cô gái xinh đẹp kia có một nốt ruồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Bởi vì sợ những kẻ buôn ma túy trả thù.
Khi Giang Tùy c.h.ế.t, giống như nhiều nạn nhân khác, không thấy xác, không phát tang, c.h.ế.t mà không ai biết họ biết tên.
Chỉ có một cuộc gọi đến nhà anh ấy, là tôi đã trả lời.
Người đó là cấp trên của Giang Tùy, ông ta cho tôi một số điện thoại và nói nếu có chuyện gì xảy ra có thể gọi cho ông ta.
Năm năm qua, đây là lần đầu tiên tôi tìm ông ta, tôi nói tôi là bạn gái của Giang Tùy.
Tôi bước vào cục cảnh sát Dương Thành mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Người lãnh đạo của Giang Tùy không hoàn toàn tin lời tôi nói.
Tôi lôi trong túi ra những bức ảnh tôi chụp cùng Giang Tùy hơn mười năm trước, lúc này ông ta mới chịu tin tôi.
Chỉ là, ông ta vẫn tiếc nuối nói: "Tôi xin lỗi, Giang Tùy thực sự đã hy sinh vào năm năm trước, nhưng nhiệm vụ bí mật của cậu ấy rất thành công, đất nước đã vinh danh cậu ấy, nhưng trong thông tin hồ sơ của cậu ấy không có người nhà, vì vậy phần vinh danh này tạm thời vẫn để ở chỗ chúng tôi, hiện tại tôi không thể đưa cho cô, việc này rất nguy hiểm”.
Đây không phải là điều tôi muốn nghe, nhưng tôi cũng không thể nói những lời khó nghe với cảnh sát được.
Tôi chỉ có thể cầu xin ông ta: "Tôi chỉ muốn biết Giang Tùy có phải là Dương Tự Sinh hay không mà thôi, nếu Giang Tùy chính là Dương Tự Sinh, các người không cảm thấy điều này đối với tôi thực sự rất tàn nhẫn hay sao?".
Ông ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, nhất thời có chút trốn tránh.
Tôi nắm lấy cơ hội này và tiếp tục hỏi: "Tôi chỉ muốn biết sự thật, tôi sẽ không phá hủy sự sắp đặt dày công của các người, cũng sẽ không phá hủy gia đình của Dương Tự Sinh, tôi chỉ quan tâm đến một mình Giang Tùy thôi".
Đúng vậy, chính là Giang Tùy, không phải Giang Tùy biến thành Dương Tự Sinh, mà là Giang Tùy của riêng tôi.
Ông ta ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói với tôi: "Tôi không thể tiếp chuyện với cô nữa, tôi chỉ có thể nói rằng Giang Tùy đã hy sinh rồi".
Không phải là tôi không thất vọng, nhưng dù sao việc này cũng liên quan đến tính bảo mật, tôi đã biết trước khi đến đây, thế nên tôi vẫn không thể lấy được chứng cứ xác thực nào.
Tôi chỉ muốn đến để biết có phải Giang Tùy được sắp xếp dưới cái tên Dương Tự Sinh hay không.
Hôm nay tôi đến cục cảnh sát hỏi về vấn đề này, nhất định sẽ làm cho bọn họ bị dao động.
Tiếp theo, tôi chỉ cần xem họ có rời khỏi Bắc Thành hay không, thế là đủ.
Trước khi đi, cấp trên của Giang Tùy đã gọi tôi lại: "Giang Tùy, cái thằng nhóc này, khi cậu ấy quyết định làm việc này, tôi đã hỏi cậu ấy có thông tin người nhà nào có thể đưa vào danh sách không, nhưng cậu ấy vẫn một mực nói không có. Sau đó chúng tôi đã xem qua tất cả hồ sơ của cậu ấy, hoàn toàn trắng tinh. Hóa ra, cậu ấy có một người bạn gái đã lâu như vậy, đến khi đi làm nhiệm vụ bí mật đó, cậu ấy cũng không dám để lại một chút thông tin gì của cô trong hồ sơ, tên nhóc này thực sự rất sợ làm liên lụy đến cô".
Tôi đờ đẫn bước ra khỏi cục cảnh sát, "nếu" trong hồ sơ của Giang Tùy có lưu lại thông tin của tôi thì mọi chuyện sẽ thay đổi đúng không.
Bọn họ sẽ không làm cho anh ấy rơi vào một mối quan hệ khác nhanh như vậy.
Tuy nhiên, điều thiếu nhất trên thế gian này là "nếu".
6.
Kể từ khi nhìn thấy cô gái kia, Chu Tinh trong lòng cảm thấy bất an, cô ta nghĩ đến việc nói với Dương Tự Sinh việc chuyển nhà, nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Cho đến khi cục cảnh sát Dương Thành gọi đến, cô ta mới toát mồ hôi lạnh, bắt đầu suy nghĩ tìm kiếm lý do, họ nhất định phải chuyển đi!
Ý tứ của người lãnh đạo Dương Tự Sinh là: kết quả hiện tại đều là ngoài ý muốn.
Nếu biết Dương Tự Sinh còn có bạn gái chờ anh ấy, thì có việc gì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Dù không nói rõ mình đã làm gì, nhưng Chu Tinh hiểu rõ cô là đang thừa nước đục thả câu.
Chỉ là không ai muốn nghĩ như vậy, vì để không kích thích Dương Tự Sinh, bọn họ nhất định phải tránh xa nơi ở của cô gái kia.
Tuy nhiên, Dương Tự Sinh nhìn cô chằm chằm: "Tại sao lại muốn chuyển đi? Chúng ta mới chuyển đến đây một tháng, Tình Tình cũng vừa mới quen với nhà trẻ, lý do gì khiến chúng ta phải chuyển đi?".
Chu Tinh lấy lý do mà cục cảnh sát đưa ra: "Chúng ta không có hộ khẩu thường trú ở Bắc Thành, lúc Tình Tình đến trường sẽ rất phiền phức. Chúng ta chuyển đồ về nhà mẹ em đi, em muốn về đó. Chúng ta ở hẳn bên đó luôn, về sau cũng không cần chuyển nữa".
Lý do này làm Dương Tự Sinh nhìn đến cô bé đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh không thể phản bác, chỉ nói: "Chờ thêm hai ngày, anh còn có việc".
Chu Tinh không dám thúc giục hay hỏi anh chuyện gì nữa, mà chỉ lặng lẽ quan sát anh kỹ hơn.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Sau khi trở về từ Dương Thành, tôi đã gặp Điền Linh và nói với cô ấy tất cả những chuyện xảy ra, cô ấy nghe mà không hỏi tôi điều gì.
Chỉ là dùng sắc mặt rất khó coi mà nói với tôi: "Nếu anh ta thực sự là Giang Tùy, anh ta cũng quá khốn nạn rồi".
Điều cần tôn trọng thì nên tôn trọng, không nên mắng những người anh hùng của nhân dân, Điền Linh chỉ hỏi tôi: "Vậy cậu sẽ làm gì?".
Thật vất vả mới đi được đến đoạn đường này, sao lại càng mờ mịt như thế.
Nửa đời sau làm sao có thể cam tâm, trong đêm khuya tĩnh lặng lại nhớ đến người đó, làm sao có thể trong chớp mắt mà buông bỏ được nỗi nhớ mong này?
Hai tay tôi bưng cốc nước nóng, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.
Sắc mặt tôi bình thản mà nói với Giang Tùy trong tưởng tượng: "Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, anh vậy mà đã phản bội tình cảm của chúng ta, vậy em đây cũng không cần có anh nữa".
Ngoại trừ không cần anh ấy nữa, tôi không nghĩ ra được cách nào khác.
Điền Linh hỏi: "Cậu có chắc anh ấy thực sự mất trí nhớ không? Anh ấy không phải lại đang thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó sao? Chẳng lẽ vợ và con đều là giả?".
Không phải là tôi chưa nghĩ đến khả năng này.
Nhưng hai lần tôi nhìn thấy Dương Tự Sinh, ánh mắt của anh ấy đều vô cùng bình thản, không có một giây nào đối với tôi là thân thuộc.
Đối với anh ấy, tôi thực sự chỉ là một người xa lạ, không có bất cứ ý tứ giả tạo nào ở trong ánh mắt đó.
Tôi nói với Điền Linh: "Giang Tùy là cảnh sát về phòng chống ma túy, nhiệm vụ của anh ấy sẽ luôn chỉ tồn tại trong ổ ma túy. Anh ấy không có nhiệm vụ phải đi lại ở những nơi này".
Điền Linh còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã ngắt lời cô ấy: "Điền Linh, cậu yên tâm, năm năm trước tôi đều cố gắng sống sót, ở hiện tại lại sẽ càng không có lí do gì để tôi trở nên yếu đuối như thế nữa".
Điền Linh nhìn tôi, trong ánh mắt đều là không nỡ.
Có lẽ cô ấy cũng đã nhớ tới tình cảnh của tôi trong năm năm trước.
Không thể nói rằng tôi đã sống sót, chỉ có thể nói rằng tôi đã dùng nửa cái mạng của mình để đổi lấy nó.
Vào năm thứ hai sau sự ra đi của Giang Tùy, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc tự s.á.t.
Tôi đã chuyển tất cả tiền gửi của mình vào thẻ của ba mẹ tôi.
Tôi đã mua bảo hiểm cho họ.
Tối hôm đó, tôi đã mua một lọ thuốc ngủ, đặt một ly nước trên bàn, tôi không khóa cửa, sợ ba mẹ không tìm thấy chìa khóa.
Ngay lúc tôi định lấy lọ thuốc, mẹ tôi bưng một ly sữa nóng đi vào, dè dặt nói: "Tâm Tâm, mẹ có hâm một ít sữa nóng cho con, con mau uống một chút đi, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn".
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt của mẹ đỏ hoe.
Bà run run đặt ly sữa xuống, quay người bước ra ngoài.
Mẹ tôi biết rằng tôi không thích uống sữa từ khi còn nhỏ.
Đây là lần đầu tiên bà mang sữa nóng cho tôi, tôi không biết bà ấy đã vội vàng mua nó ở đâu.
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân và cố kìm nén tiếng khóc của mình.
Điều tôi không biết là khi tôi đang khóc trong phòng.
Ngoài cửa, mẹ tôi đang dựa trong lòng ba tôi mà khóc không thành tiếng, thấp giọng nói: “ Em suýt chút nữa đã mất con bé rồi”.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Điền Linh muốn đưa tôi về nhà, nhưng tôi đã từ chối, tôi muốn đi bộ một mình.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi đi bộ trở lại nơi mình ở, trên chiếc ghế dài ở tầng dưới, tôi nhìn thấy Dương Tự Sinh, có lẽ cũng là Giang Tùy.
Tôi không muốn gặp lại anh ấy, nên quay người muốn rời đi, nhưng anh ấy lại tìm thấy tôi