Chúng Ta Gặp Nhau Là Định Mệnh


Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp, mọi người đang ngồi trong lớp tán gẫu với nhau.“Không biết cô tiểu thư Trịnh Mẫn kia thế nào rồi.”“Haha, nhắc đến lại thấy hả hê, mong cho cô ta bị gãy tay luôn cũng được.”“Đúng đấy, cho chừa cái tội hống hách.”“Nhưng mà lần này tớ nghĩ cô ta sẽ không để yên cho Yến Tranh đâu.” Một cô bạn hơi e ngại nói rồi quay qua nhìn Cố Yến Tranh.

“Yến Tranh à, lần này sợ là cô ta sẽ gây phiền phức cho cậu đấy.”Cô nhếch mày, vừa định đáp lại bạn học kia thì một giọng nói cắt ngang: “Yến Tranh, Hạ Lam, hai em cùng cô lên văn phòng một lát.”Người đứng trước cửa là cô chủ nhiệm lớp, Lệ Hoa.Mọi người đều quay lại lo lắng nhìn hai người, lần này sợ là Trịnh Mẫn sẽ không chịu để yên, ánh mắt nhìn cô và Hạ Lam giống như bị “hi sinh vì nghiệp lớn” vậy.Cố Yến Tranh nhìn xung quanh: “Các cậu sao đấy.”Ngải Thanh đứng dậy, đặt tay lên ngực: “Yên tâm, lớp trưởng sẽ không quên sự hành hiệp trượng nghĩa này của hai người, chiều nay mình nhất định sẽ mời hai cậu đi ăn đồ nướng.”Câu nói này của Ngải Thanh làm cả lớp bật cười.

Tâm trạng có hơi lo lắng lúc nãy của cô đã bay biến đi.Hai người đi theo cô chủ nhiệm xuống văn phòng, Hạ Lam đỡ lấy cô.“Chân em bị làm sao thế?” Lệ Hoa lo lắng nhìn xuống chân cô.Cố Yến Tranh cười cười: “Chỉ là tai nạn nhỏ thôi cô ạ, không sao.”Lệ Hoa thở dài: “Lần này sợ là cô cũng không giúp gì được cho hai đứa.”Hai người chỉ cười, không đáp.Còn ở lớp học, cô giáo bộ môn vẫn chưa vào lớp, mọi người đang nhốn nhao cả lên.


Một phần là tò mò hai người sẽ bị xử lí thế nào, một phần cũng là lo lắng cho hai người.Chợt, cô giáo dạy văn bước vào.

Cả lớp đứng dậy.Bà đẩy cọng kính, nhìn quanh lớp một lượt: “Ừm, mời cả lớp ngồi xuống.”Hoàng Mai nhìn xuống lớp, nói: “Hôm nay cô giáo chủ nhiệm của các em có việc, nên tôi thay cô ấy đứng lớp tiết đầu.

Chúng ta có một bạn học mới, mời em vào.” Bà nói rồi nhìn ra cửa.Hữu Phong sải chân bước vào, đứng trên bục giảng, mọi người ngồi trong lớp xuýt xoa.

Ý nghĩ của đám con trai chính là, sao cậu ta lại cao được như thế? Còn ý nghĩ của đám con gái là, soái ca, cuối cùng thì lớp học mọt sách này cũng có soái ca rồi, còn là loại siêu cấp soái ca.Hoàng Mai nhìn sang em học sinh mới đến này, đúng là có hơi choáng ngợp, bà cười nói: “Em ấy chuyển từ nơi khác về đây, có thể còn nhiều điều chưa hiểu, các em hãy giúp đỡ bạn.”“Cái này cô cứ yên tâm đi ạ.” Lớp trưởng Ngải Thanh cười cười.Hoàng Mai nhìn sang: “Em giới thiệu một chút về bản thân đi.”Hữu Phong gật đầu, không mặn không nhạt giới thiệu, gương mặt lại hơi lạnh lùng: “Chào, mình là Hữu Phong, mong mọi người chiếu cố.”Giọng của cậu trầm ấm dễ nghe, làm không ít nữ sinh trong lớp đổ gục.“Em hãy ngồi đó đi, lớp trưởng, nhớ chiếu cố bạn học.” Câu trước là cô giáo nói với cậu, câu sau nói với Ngải Thanh.Chỗ ngồi của cậu là bàn sau của lớp trưởng, ngồi cùng một bạn nam.


Hữu Phong bước xuống.Sau khi lớp ổn định, cô giáo gõ thước vào bàn: “Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học, hôm nay sẽ ôn lại kiến thức.”***Ba người đi vào văn phòng hiệu phó, đã thấy hai người một nam một nữ ăn mặc sang trọng ngồi ở trong, còn cô Hiệu phó thì đang bưng trà rót nước tiếp đón.

Trịnh Mẫn cũng ngồi bên cạnh, đang ôm lấy bàn tay, tỏ vẻ rất đau đớn.Khi nhìn thấy ba người, cô Hiệu phó trầm mặt xuống, còn người phụ nữ đang nâng tay Trịnh Mẫn thì nhìn sang với ánh mắt cay nghiệt, ánh mắt của người đàn ông bên kia cũng lạnh xuống.Trịnh Mẫn nhìn hai người, vẻ mặt vừa mới đau đớn lúc nãy đã chuyển thành cười khẩy, hả hê.

Để xem lần này bọn mày làm sao thoát được, dám động vào Trịnh Mẫn tao.Thế nhưng từ này đến giờ cả Cố Yến Tranh và Hạ Lam đều không nhìn sang cô ta, cô ta có cảm giác như mình bị xem nhẹ.

Trịnh Mẫn hừ một tiếng, lườm nguýt hai người.Cô Hiệu phó ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn, nghiêm nghị, đầu còn vẻ mặt vuốt mông ngựa như lúc nãy.“Hai em đã biết lỗi của mình chưa?” Nghiệm Mai nghiêm giọng hỏi.Cố Yến Tranh cảm nhận được người bên cạnh đang căng thẳng, bèn đưa tay nắm lấy tay Hạ Lam, nhỏ giọng nói: “Không sao.”Trịnh Mẫn nghĩ rằng hai người sẽ mở miệng cãi chày cãi cối, nhưng trái với tưởng tượng của cô ta, cả Cố Yến Tranh và Hạ Lam đều gật đầu.“Bọn em biết lỗi rồi ạ.”Lệ Hoa từ nãy đến giờ ngồi bên cạnh, thầm nghĩ, đúng là học sinh ngoan, quả thật rất hiểu chuyện.


Nhưng ý nghĩ kia vừa mới nảy ra thì Cố Yến Tranh đã bù thêm một câu: “Thưa cô, nhưng bạn học Trịnh Mẫn cũng có lỗi.”Mọi người đều ngạc nhiên, Cố Yến Tranh cũng quá gan dạ rồi, dù sao ông bà Trịnh gia kia cũng đang ở đây.“Mày...” Trịnh Mẫn nghe nói thế, định vồ lên cãi lại, nhưng đã bị bà Trịnh đè tay lại, bà ta vỗ vỗ vào tay con.Nhiễm Hồng ngoảnh sang nhìn cô, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Ồ, vậy Cố tiểu thư nói xem, rốt cuộc con gái tôi đã chọc giận gì hai người rồi.

Tội nghiệp con gái tôi, tay đã bị gãy xương, còn bị người ta nói thế đấy.” Trong mắt bà ta tỏ vẻ thương xót.Trịnh Mẫn cũng phối hợp tỏ vẻ đau đớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận