Mơ màng trong cảm giác mệt mỏi, tôi bỗng nghe tiếng tin nhắn. Khẽ giật mình, tôi mở hai con mắt đỏ hoe, cảm giác tỉnh táo hơn sau khi được chăm sóc y tế. Cơn sốt đã hạ từ lúc nào làm mồ hôi trên người tôi toát ra ướt áo. Tôi đoán không lầm thì Khánh Ngân nhắn cho tôi về việc công ty, quả nhiên là vậy trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này.
“Bên Samba nhận lời để sáng mai chúng ta đến chị ạ.”
Sốt virus không dành cho người bận rộn. Quả thực, chẳng biết mai tôi có đi được không, cũng không biết cơn sốt quay cuồng tối nay có ghé thăm tôi thêm lần nào nữa không, nhưng… sang Samba sớm chút nào, tốt chút ấy. Đơn hàng với Samba lên đến mười nghìn bộ quần áo công nhân, tôi có ốm thế chứ ốm nữa cũng phải gượng dậy mà đến gặp bọn họ.
“Sáng mai chín giờ chúng ta sang đó. Chị em mình hẹn nhau ở cổng công ty Samba.”
“Có bắt buộc em phải có mặt không chị? Sáng mai em lại có buổi thi bằng lái xe chị ạ.”
Tôi nhớ ra đợt này Khánh Ngân đăng ký học bằng lái ô tô, thường cuối giờ chiều con bé xin về sớm. Có con bé hay không thì cũng vậy, vốn dĩ nó không biết bao nhiêu về hợp đồng này.
“Không sao đâu, chị cử thêm một nam nhân viên cùng đến đó cũng được.”
Tôi nhắn tin cho Minh Tuấn, nhân viên tổ Thiết kế đi cùng. Minh Tuấn là người thiết kế ra mẫu trang phục mà chúng tôi đem đi đấu thầu, để anh ta đi còn hơn để Khánh Ngân đi, hơn nữa đàn ông đi cùng vẫn giúp tôi có cảm giác mạnh mẽ hơn một chút.
Xem lại tập hồ sơ thêm một lần, đầu óc cũng chuẩn bị hết những gì cần nói, tôi gấp lại tài liệu, nhìn ra cửa đúng lúc Hoàng Duy bước vào. Nhác qua trên tay tôi là tập tài liệu, anh khẽ nhíu mày hỏi:
– Trong người thế nào rồi?
Giọng điệu này… hình như ai kia đang giận dỗi tôi thì phải. Dỗi người ta mà còn hỏi làm gì?
– Tôi cảm thấy ổn rồi, không còn sốt nữa, chắc nhờ truyền nước uống thuốc với… được chăm sóc.
Lời chưa hết, mặt mũi tôi cảm giác nong nóng. Vươn người để tập tài liệu ra ghế mây, tôi tự giác nằm dịch vào trong. Người còn lại đặt mình nằm cạnh, vặn nhỏ đèn ngủ, nhàn nhạt nói:
– Sáng mai vẫn phải truyền nước. Nghỉ ở nhà, nghe chứ?
Tôi cuộn chăn vào người, hướng mắt nhìn Hoàng Duy, tìm cách thuyết phục. Anh xoay lưng lại tôi như không muốn quan tâm tôi nữa.
– Sáng mai tôi đi có việc, bao giờ xong sẽ về truyền nước. Chú Khang bác sĩ cho tôi số điện thoại rồi.
– Sao đầu cô cứng thế hả?
Hoàng Duy bực bội thở hắt ra, hẳn anh nhớ đến tuyên bố “tự do” nên cuối cùng im lặng, một hồi tiếng thở nhẹ đều đều vang lên.
Một đêm yên ổn trôi qua, bảy giờ sáng tôi tỉnh giấc, Hoàng Duy đã đi làm. Tôi chẳng bận quan tâm đến việc đêm qua anh có ép tôi “quen hơi bén mùi” anh không nữa, lúc này đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh mười nghìn bộ quần áo in hai chữ “Samba” nhảy múa. Ăn nhanh bát cháo bào ngư cùng bát yến chưng chị Bích làm, tôi nuốt vội hai nửa viên thuốc, cất tập hồ sơ vào túi rồi lên taxi đến trước cổng công ty Samba.
Từ tối qua tôi đã hết sốt, họng cũng bớt đau nhiều, may mắn từ lúc nhiễm bệnh đều không ho. Khuôn mặt điểm qua son đỏ phấn hồng lúc này nhìn cũng khá tươi tỉnh, nếu không soi kỹ sẽ chẳng thấy vẻ mệt mỏi. Sắc trời sáng nay hồng ửng nắng, cơn lạnh giá dường như sớm bị xua tan, tôi khoác lên mình chiếc áo dạ nâu dài bên ngoài bộ váy xanh cốm len mềm, tóc thả một bên vai.
– Cô Khánh Vân!
Minh Tuấn gạt tàn thuốc bên cốc trà nóng chờ đợi, vừa thấy tôi xuống taxi anh liền tiến lại chào. Tôi gật nhẹ, mỉm cười đáp lời:
– Chúng ta vào trong thôi.
Cô gái trẻ khá xinh ở quầy tiếp đón nhìn qua người mới đến, đoán ra chúng tôi từ đâu liền nhanh miệng hỏi:
– Hai người… từ công ty Phúc Tâm phải không?
– Vâng, chúng tôi từ Phúc Tâm đến, sáng nay chúng tôi có hẹn với lãnh đạo của Samba.
Minh Tuấn gật đầu lên tiếng xác nhận, cô gái liền áy náy nói:
– Giám đốc của chúng tôi vừa vào họp, anh chị có thể ngồi kia chờ được không?
Việc gặp được ông ta là quan trọng nhất, sớm chừng nào tốt chừng ấy, tôi cùng Minh Tuấn đều gật đầu, bước ra sofa chờ đợi. Hết tách trà này đến trách trà khác được châm trước mặt, Minh Tuấn mệt đến che miệng ngáp, còn tôi, cảm giác cơn sốt từ lúc nào lại quay trở lại khiến tôi xây xẩm. Không thể về lúc này được, tôi tự dặn mình phải cố gắng, không lúc này thì không còn cơ hội nào khác nữa!
– Giám đốc của chúng tôi đang chờ hai vị trên phòng 709, xin mời!
Tôi giật mình như tỉnh khỏi ảo giác ngẩng lên, cô nhân viên trẻ ban nãy mỉm cười nhẹ giọng. Cơ hội đến rồi… dù lúc này đã là mười hai giờ, dù tôi cảm thấy chỉ ngồi thôi cũng khó mà ngồi vững, cảm giác ớn lạnh mỗi lúc một tăng dần, tôi cũng không có con đường nào khác ngoài gặp kẻ quyết định hợp đồng kiêu kỳ kia.
– Cô Khánh Vân… cô có sao không, nhìn cô không được khỏe?
Minh Tuấn tinh ý nhận ra, tôi cười gượng xua tay đáp:
– Tôi không sao, chúng ta lên phòng 709 đi!